Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một FULL


Dịch: Dii
=====================
Thiếu niên ở trong viện phúc lợi một đêm, ngày hôm sau mặc quần áo mà Quý Tinh Diêu giúp cậu tìm được từ đống quần áo quyên góp xã hội trong nhà kho, thiếu niên trời sinh xuất chúng, mặc quần áo bình thường nhất cũng đẹp hơn người khác.
Thiếu niên nói cậu chuẩn bị rời đi, Quý Tinh Diêu không biết cậu muốn đi đâu, đồ đạc của cậu đều bị cướp mất, không có tiền, ăn cơm cũng không biết giải quyết như thế nào, Quý Tinh Diêu sợ cậu đói, lấy một cái bánh quẩy và một quả trứng gà từ bữa sáng mà mình tiết kiệm được, bỏ vào trong túi nilon sạch sẽ, trước khi thiếu niên rời đi nhét cho cậu.
Thiếu niên nhận lấy bánh quẩy, im lặng một lúc, không từ chối, nhìn thấy túi xách trên lưng cô hỏi, “Cậu đi học sao?” 
Quý Tinh Diêu gật đầu, “Bảy giờ sáng vào lớp, mình phải đi.”
Thiếu niên: “Tôi đưa cậu đi.” 
Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Không cần, bên ngoài rất lạnh.”
Thiếu niên không cho phép cô từ chối, “Đi thôi.”
Quý Tinh Diêu thấy thiếu niên rất kiên trì, vì thế gật gật đầu.
Viện phúc lợi không quá xa trường trung học cơ sở của cô, nhưng cũng không quá gần, đi xe buýt chỉ mất khoảng mười phút là có thể đến nơi, nhưng Quý Tinh Diêu không có tiền để đi xe buýt, chỉ có thể đi bộ nửa giờ đến trường.
Thiếu niên nhìn biển báo trạm xe buýt ven đường, trên đó có tên trường trung học Quý Tinh Diêu nói, cậu rất khó hiểu, “Vì sao không ngồi xe buýt?”
Quý Tinh Diêu nhìn biển báo trạm xe buýt, trong ánh mắt trong suốt không có cảm xúc gì, chỉ là rất bình thản nói một câu, “Bởi vì không có tiền.


Thiếu niên có chút kinh ngạc, cậu thật sự không ý thức được điểm này, là một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã có tài xế chuyên dụng đưa đón, cậu có thể biết đi xe buýt đi học đã là biểu hiện rất gần gũi, cậu thật sự không nghĩ tới còn có một số người, ngay cả tiền đi xe buýt cũng không có, tiền đi xe buýt rẻ biết bao nhiêu chứ? Nói như vậy đi, giá của đôi giày trên chân cậu, có thể cho thiếu nữ ngồi xe buýt mười năm.
Nhưng cô thậm chí chút tiền này cũng không có… Hoặc là nói không phải không có, là không nỡ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tay Quý Tinh Diêu nhẹ nhàng lướt qua cây cối ven đường, trên đường đi học này, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bạn học kết bạn cùng nhau đi học, nhưng Quý Tinh Diêu từ đầu đến cuối đều luôn một mình, cô quen thuộc với mỗi một cái cây trên con đường này, biết mỗi một ổ gà trên đường này xuất hiện ở chỗ nào, nhưng chưa bao giờ có ai kết bạn đi cùng cô, cô chỉ có thể đi quan sát những thứ giống như mình yên tĩnh lại không có cảm giác tồn tại gì.
Trong sách mùa xuân có chồi non mới nhú và đàn chim dừng lại nghỉ ngơi, mùa hè có tiếng ve kêu râm ran, mùa thu có những phiến lá dần dần nhuốm sắc vàng, mùa đông trơ trụi, chỉ có gió bắc ảm đạm và tuyết lạnh.
Quá lạnh, quá nóng, gió mạnh hoặc mưa, Quý Tinh Diêu không khỏi hâm mộ những chiếc xe buýt đi qua đường, xe buýt đã chạy được vài năm, trông rất cũ, nhưng người trên xe luôn rất nhiều, mùa hè trên xe có điều hòa không khí, mùa đông trên xe có gió ấm, ngày mưa có thể che mưa, ngày gió lớn có thể che gió, trên xe còn có rất nhiều học sinh giống như cô, bọn họ tùy ý nói đùa trên xe buýt, không cần lo lắng bên ngoài nóng lạnh gió mưa.
Thật ra có đôi khi, mẹ trong viện phúc lợi đau lòng cô cũng sẽ lén nhét cho cô hai đồng vào ngày mưa, để cô đi xe buýt, Quý Tinh Diêu ngồi một lần, sau đó đều từ chối, cô không muốn luôn để cho mẹ lấy tiền của bản thân tiêu vào trên người cô.
Cô có một ít tiền, lúc ba nuôi đưa cô về viện phúc lợi nhét vào tay cô năm trăm tệ, còn có tiền thưởng cô từng thi đấu, rải rác cộng lại cũng được một ngàn đồng, nhưng cô không dám tiêu.

Mục tiêu của cô là được miễn học phí ở trường trung học, nhưng chi phí sinh hoạt vẫn là một vấn đề. 
Có điều chỉ cần cô chuẩn bị tốt cho cuộc thi khiêu vũ nhóm thiếu niên Tư Hàm vào năm sau, đoạt giải thưởng, vấn đề chi phí sinh hoạt liền có thể dễ dàng giải quyết.
Cô cũng không lo lắng về tương lai, ngược lại tràn đầy hy vọng.
Quý Tinh Diêu đeo cặp sách đi ở phía trước, Hạ Kiêu đi theo phía sau cô, gió bắc thổi qua, vẫn lạnh như băng thấu xương, nhưng khóe miệng Quý Tinh Diêu bị khăn quàng cổ che đi vểnh lên, cô cảm thấy rất vui vẻ, so với lần đó đi xe buýt đi học còn vui vẻ hơn, đây là lần đầu tiên có người cùng cô đi học, cũng là lần đầu tiên có người cố ý đưa cô đi học.
Chỉ là một chuyện nhỏ rất đơn giản, nhưng đáy lòng Quý Tinh Diêu nhảy nhót cực kỳ vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, gió buổi sáng lạnh thấu xương nhất cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Quý Tinh Diêu muốn nói chuyện với thiếu niên, cô cố ý thả chậm bước chân chờ cậu đi tới bên cạnh cô, khống chế bước chân cùng cậu đi song song.
Thiếu niên tuy chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng cao hơn cô không sai biệt lắm nửa cái đầu, Quý Tinh Diêu luôn nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu nhìn thiếu niên, cậu nhận thấy được tầm mắt của cô, cũng không có nghiêng đầu nhìn lại, chỉ lười biếng, “Nhìn cái gì?”
Quý Tinh Diêu ngọt ngào cười cười, “Dáng vẻ của cậu thật đẹp trai.”
Lỗ tai thiếu niên chảy qua một trận nhiệt ý nóng bỏng, chỉ là vốn bị gió lạnh tàn phá đến rất đỏ, ngược lại nhìn không ra, thiếu niên hừ một tiếng, “Không cho phép nhìn.”
“À, ” Quý Tinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Keo kiệt.”
Thiếu niên quay đầu gõ đầu Quý Tinh Diêu một cái, “Nhìn đường.”
Quý Tinh Diêu lúc này mới phát hiện, mình thiếu chút nữa giẫm vào trong một cái hố.
Quý Tinh Diêu mặt đỏ lên, yên lặng đi một lúc, lại nhịn không được lên tiếng, “Hôm nay cậu phải về nhà sao?”
Thiếu niên không trả lời, Quý Tinh Diêu quay đầu lại nhìn cậu, cậu rũ mắt xuống, lông mi thật dài giống như một tấm rèm che khuất vẻ mặt của cậu, cô không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, chỉ là có thể nhận ra cậu tựa hồ có chút không vui.
Dáng vẻ này của cậu, hình như vẫn không có ý định trở về, Quý Tinh Diêu nghĩ, cô lại nhớ tới dáng vẻ chật vật của thiếu niên ngày hôm qua, “Đồ đạc của cậu có phải bị người ta cướp đi hay không, cậu có muốn đi tìm chú cảnh sát hay không…”
Thiếu niên nhíu mày, “Không có, không đi.”
Nếu đi tìm cảnh sát, trong nhà nhất định sẽ phát hiện cậu, hơn nữa bị cướp đồ đạc, mất mặt như vậy…
Hai người trầm mặc lại đi một đoạn đường, học sinh cùng phụ huynh trên đường nhiều hơn, rất nhanh đã đến trường Quý Tinh Diêu, rẽ qua con đường này là có thể nhìn thấy cổng trường.
Thiếu niên đưa cô đến gần cửa lớn, Quý Tinh Diêu dừng bước, quay đầu nhìn thiếu niên đang trầm mặc, cô mím môi, “Cậu vẫn nên về nhà đi.”
Trong con ngươi thiếu niên tràn đầy kháng cự.
Quý Tinh Diêu nghiêm túc khuyên nhủ cậu, “Đồ đạc của cậu đều bị cướp, cậu sẽ sống như thế nào đây, mùa đông lạnh như vậy, nếu ngày hôm qua mình không phát hiện ra cậu, cậu sẽ rất nguy hiểm.”
Thiếu niên trầm mặc, vẫn không có ý thay đổi ý định.
Quý Tinh Diêu cụp mắt, có chút cô đơn nỉ non một câu, “Mình ngược lại muốn về nhà, nhưng mình không có nhà…”
Trái tim thiếu niên giống như bị thứ gì đó bén nhọn khẽ chọc vào, cậu nâng con ngươi lên nhìn thiếu nữ trước mặt, trong nháy mắt trái tim cậu bị một loại cảm xúc gọi là đau lòng chiếm cứ, quá kỳ quái, cậu chưa từng có cảm giác như vậy.
Thiếu niên trầm mặc một hồi, lắc đầu, “Tôi không thể trở về.”
Thiếu niên cho rằng thiếu nữ lại khuyên cậu, nhưng cô chỉ nói một câu, “Vậy nhất định có gì bất đắc dĩ khổ tâm.

Cậu phải suy nghĩ cậu không trở về thì sẽ phải sống thế nào… Mình sẽ đưa cậu đi tìm một mẹ trong viện phúc lợi vậy.”
Thiếu niên lắc đầu, “Tôi có cách.”
Thiếu niên nhìn học sinh xung quanh vội vàng chạy về phía trường học, lui về phía sau một bước, “Cậu nên đi vào rồi.”
Thiếu nữ gật gật đầu, “Mình đi đây.”
Thiếu niên phất phất tay, nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang đi về phía cổng trường.
Thiếu nữ sắp đi vào cổng trường, thiếu niên đang muốn rời đi, thấy thiếu nữ đột nhiên xoay người chạy trở về, thiếu niên sửng sốt, hướng về phía thiếu nữ chạy tới hỏi: “Là quên cái gì sao?”
Thiếu nữ cười gật gật đầu, cởi khăn quàng trên cổ xuống, thiếu niên đang nghi hoặc, chỉ thấy thiếu nữ đột nhiên kiễng chân đến gần, sau đó trước mắt hoa lên, trên cổ ấm áp, cô đem chiếc khăn len màu trắng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của mình quấn quanh cổ cậu.
Ánh mắt thiếu niên hơi mở to, cô dịch đến quá gần, gần đến mức thiếu niên cơ hồ có thể thấy rõ lông tơ nhỏ trên mặt cô, da thịt nhẵn nhụi của cô bởi vì gió lạnh phiếm hồng, chóp mũi hồng hồng, hai má cũng đỏ hồng, ánh mắt cô ẩm ướt trong suốt, lông mày thanh tú, giống như một đóa hoa yêu kiều nở rộ đón gió mùa đông, nụ cười lại càng sạch sẽ động lòng người, “Có ấm không, đây là do dì viện trưởng tự tay đan đó.”
Tay thiếu niên đặt trên khăn quàng cổ, xung quanh mũi đều là mùi xà phòng sạch sẽ trên người thiếu nữ, trái tim cậu đột nhiên mất tiết tấu, “Vậy cậu thì sao?”
“Có hệ thống sưởi ấm trong lớp học, mình không lạnh,” Cô gái nghiêm túc nhìn cậu, “Chúng ta có thể gặp lại nhau không?” 
Sự ấm áp trên cổ theo mạch máu bên cổ một đường chảy xuôi đến trái tim, thiếu niên gật gật đầu, “Sẽ.”
Thiếu nữ nở nụ cười, lúc này mới phất phất tay, “Mình đi đây, tạm biệt.”
Thiếu niên nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cổng trường, lúc này mới thấp giọng nói một câu, “Tạm biệt.



Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh, lần nữa nhìn thấy thiếu niên là một buổi chiều hai ngày sau đó.
Hôm nay nhiệt độ không có quá thấp, tuyết rơi xuống đất không lập tức liền hóa thành nước, bởi vậy vỗn dĩ thời tiết dự báo tuyết nhỏ biến thành mưa thêm tuyết.

Quý Tinh Diêu buổi sáng đi vội vàng, quên mang theo ô, chạng vạng nhìn mưa tuyết ngoài cửa sổ, kinh ngạc thở dài.

Cũng may trên quần áo có mũ, Quý Tinh Diêu đội mũ lên, bảo vệ cặp sách vào trong ngực, đội mưa tuyết đi ra khỏi cổng trường, ở cổng trường nhìn thấy thiếu niên cầm một chiếc ô.
Cậu xuất chúng như vậy, thân cao chân dài đứng ở nơi đó, liền khiến cho rất nhiều người nhìn, cậu bị nhiều ánh mắt nhìn cũng không có sắc thái không được tự nhiên cùng rụt rè mà chỉ thản nhiên thoải mái mặc người nhìn trộm, càng có vẻ khí độ xuất chúng, vì thế Quý Tinh Diêu liếc mắt một cái liền thấy được cậu.
Quý Tinh Diêu quá kinh ngạc, cô thế nào cũng không thể tưởng tượng được lại gặp thiếu niên ở chỗ này, cô kinh hỉ chạy tới chào hỏi, “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Thiếu niên nói, “Đến xem có thể đón được cậu hay không.”
Quý Tinh Diêu rất kinh ngạc, “Đón mình? ”
Cô lúc này mới phát hiện, bộ quần áo xã hội quyên góp trước đó trên người thiếu niên đã thay đổi, hiện tại trên người cậu mặc một bộ quần áo mới mà cô chưa từng thấy qua, “Cậu về nhà?”
Thiếu niên đón lấy cặp sách Quý Tinh Diêu, đem cô che dưới ô, “Không có.”
Quý Tinh Diêu càng kinh ngạc hơn, “Vậy quần áo của cậu… Còn có cậu sống ở đâu?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu còn tưởng cậu là thiếu gia nhà giàu được nuông chiều một mình lưu lạc bên ngoài không có cách nào sinh hoạt, nhưng sự thật hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô, rõ ràng cậu mới là thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhưng nhìn qua năng lực sinh tồn độc lập so với cô còn mạnh hơn.
Chỉ thời gian hai ba ngày, thiếu niên liền kiếm được hơn một ngàn năm trăm tệ, mười năm trước không lạm phát lợi hại như bây giờ, lúc ấy một ngàn đồng so với một ngàn đồng ở hiện tại cái có thể mua được cũng có chút khác biệt.
Mười năm trước, có một loại game online “Thế giới mộng ảo” đã trở nên phổ biến trong các tiệm net lớn, bên trong có một loại thần long tọa kỵ rất hot có hai con đường để đạt được, một loại là đánh một phó bản độ khó cấp địa ngục, một loại là Krypkin 500 đồng mua một cái, muốn thông qua phương thức quét phó bản đạt được tọa kỵ thần long khó khăn thật sự quá lớn, bởi vậy lúc ấy phần lớn người có thần long tọa kỵ đều là thông qua Krypkin đạt được.
Hạ Kiêu liền mở mấy acc, đánh thú cưng mang đi, 200 đồng một cái, mấy ngày, liền lấy được một ngàn năm trăm tệ.
Tiểu Quý Tinh Diêu nghe được trợn mắt há hốc mồm, cô tích góp vài năm, hơn nữa thêm năm trăm đồng của ba nuôi mới gom đủ một ngàn đồng, thiếu niên chỉ ba bốn ngày đã kiếm được nhiều tiền hơn cả cô, Quý Tinh Diêu nhìn dáng vẻ của Hạ Kiêu, giống như đang nhìn một siêu nhân.
Thiếu niên bị Quý Tinh Diêu nhìn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, “Buổi tối nếu về trễ, có cần nói cho mẹ trong viện hay không?”
Quý Tinh Diêu gật đầu, “Cần, cậu hỏi cái này làm gì?”
Thiếu niên nói, “Tôi mời cậu ra ngoài ăn cơm.”
Quý Tinh Diêu hơi ngẩn ra, vội vàng xua tay từ chối, “Không cần, thật sự không cần, nếu như cậu bởi vì lúc trước mình giúp cậu, muốn cảm ơn mình thì không cần, lúc trước cậu giúp mình học thêm đã xem như cảm ơn mình rồi.”
Thiếu niên bị từ chối có chút không vui, kiên trì nói: “Ai nói là bởi vì muốn cảm ơn cậu? Tôi chỉ muốn mời cậu ăn tối, tôi có tiền trong tay, cậu không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi.”
Quý Tinh Diêu vẫn có chút khó xử, “Nhưng mà…”
Thiếu niên không cao hứng ôm lấy vai Quý Tinh Diêu, “Không có nhưng mà, đi thôi.”
Quý Tinh Diêu lại nói: “Chờ một chút!”
Thiếu niên: “Lại làm sao vậy?”
Quý Tinh Diêu chỉ vào buồng điện thoại công cộng ở một bên, “Mình, mình gọi điện thoại cho dì.”
Quý Tinh Diêu từ trong túi xách lấy ra một đồng xu một đồng nhét vào trong điện thoại công cộng, đây là tiền lẻ cô để trên người để dùng bất cứ lúc nào cần thiết, số điện thoại di động của dì trong viện cô cũng học đến thuộc lòng, lấy cớ mình phải luyện múa ở trường học sẽ về muộn để dì không cần lo lắng.
Quý Tinh Diêu cúp điện thoại, thiếu niên đi tới, “Được rồi?”
Quý Tinh Diêu gật gật đầu, “Chúng ta đi đâu?”
Thiếu niên không nói rõ, “Đến nơi cậu liền biết.”
Thiếu niên mang theo Quý Tinh Diêu đi tới ven đường, cô nhìn bốn phía, “Chúng ta đi bộ qua hay là đi xe buýt?”
Thiếu niên đưa tay chặn một chiếc taxi, “Bắt taxi.”
Quý Tinh Diêu hơi đau lòng cho ví tiền của thiếu niên, thầm nghĩ đây thật sự là một đại thiếu gia, thật biết cách tiêu tiền.
Thiếu niên báo địa chỉ, tài xế rất nhanh lái xe tới, hai người từ trên xe bước xuống, Quý Tinh Diêu nhìn mới phát hiện là một trung tâm thương mại gần đó, cô chưa từng tới, ở chỗ này ăn cơm nhất định rất đắt.
Thiếu niên đi hai bước, phát hiện thiếu nữ không đuổi theo, còn đứng tại chỗ bất động, “Đi thôi.”
Quý Tinh Diêu trong lòng thở dài, đuổi theo bước chân thiếu niên.
Thiếu niên mang Quý Tinh Diêu đi vào một quán lẩu, gọi bốn phần thịt cùng một thịt viên, bày đầy một bàn, Quý Tinh Diêu nhìn mà líu lưỡi, trước kia lúc sống cùng ba mẹ nuôi, một bàn thức ăn như vậy là lượng thức ăn của một nhà ba người bọn họ, thậm chí ba người cũng không ăn được nhiều như vậy, hiện tại hai người bọn họ gọi nhiều như vậy, cô có chút do dự nói: “Có phải quá nhiều không, hai người chúng ta có lẽ ăn không hết đâu?”
Thiếu niên liếc cô một cái, “Sao không ăn không hết, nhất định phải ăn hết.”
Quý Tinh Diêu bị dọa đến mức hai mắt đều trợn tròn, có thể bị no chết hay không.
Quý Tinh Diêu lo thừa rồi, đừng nhìn thiếu niên cao cao gầy gầy, nhưng sức ăn của cậu thật sự không nhỏ, hai người ăn đến khí thế ngất trời, Quý Tinh Diêu chóp mũi cũng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cay đến chỉ duỗi đầu lưỡi, thiếu niên cảm thấy vui vẻ, còn cố ý rót Tuyết Bích giả làm nước lừa Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu không biết, uống vào, lúc vào miệng có một cỗ cay của nước có ga cùng với vị cay của ớt trộn lẫn với nhau, cô cay đến nước mắt đều chảy ra, đáng thương dùng khăn giấy lau nước mắt, thiếu niên lại ở một bên nhìn cười ha ha.
Quý Tinh Diêu ai oán liếc thiếu niên một cái, có điều vẫn không buông đũa xuống mà thôi.
Cuối cùng, cả một bàn này phân lượng đủ cho bốn người ăn, bị hai người bọn họ ăn sạch, Quý Tinh Diêu bụng nhỏ no đến tròn bụng, đứng lên cũng có chút khó khăn.
Thiếu niên lại chỉ tao nhã dùng khăn giấy lau khóe miệng, dáng vẻ ưu nhã vân đạm phong khinh kia phảng phất giống như người vừa mới ăn lượng cơm hai người không phải cậu.
Ăn no uống đủ, Hạ Kiêu lại lôi kéo Quý Tinh Diêu đi KFC, gọi một đống đồ ăn vặt, bảo cô đứng ở góc chờ cậu, cậu muốn đi ra ngoài một chuyến.
Quý Tinh Diêu cũng không biết Hạ Kiêu lúc nào quay trở lại, từ trong túi sách lấy ra một tờ đề vừa làm vừa chờ cậu.
Tờ đề làm cũng gần được một mặt, đại khái bốn mươi phút, Hạ Kiêu rốt cục mới trở lại, trên tay còn mang theo hai cái túi, Quý Tinh Diêu nghĩ đến quần áo mới tinh trên người thiếu niên, cho rằng cậu lại mua cho bản thân quần áo để thay, trong lòng nghĩ đại thiếu gia này cũng quá có thể tiêu tiền đi.
Thiếu niên ngồi xuống đối diện Quý Tinh Diêu, nhìn những thứ trên bàn ăn cơ hồ đều chưa động vào, “Sao lại không ăn?”
Quý Tinh Diêu muốn nói mình đang làm bài tập về nhà, không đợi giải thích, liền nghe thiếu niên nói: “Há mồm.”
Quý Tinh Diêu theo bản năng há miệng, một miếng khoai tây chiên chấm sốt cà chua đã bị nhét vào miệng cô.
Quý Tinh Diêu tự mình nhận lấy khoai tây chiên ăn, nuốt xuống mới nói: “Mình phải làm bài tập về nhà.”
Thiếu niên đột nhiên có hứng, cậu đứng dậy đổi chỗ ngồi, ngồi bên cạnh Quý Tinh Diêu, nghiêng người đi qua nhìn cô, “Cậu làm đi, tôi phụ đạo cho cậu.”
Thiếu niên đến gần như vậy, quá ảnh hưởng đến lực chú ý của cô, Quý Tinh Diêu đột nhiên lại không muốn làm nữa.
Hôm nay vốn là thứ sáu, bài tập về nhà phải nộp vào thứ Hai, lúc này cũng không gấp.
Thiếu niên gật đầu, “Cũng được, vậy ăn đi.”
Vì thế Quý Tinh Diêu cùng thiếu niên vừa trò chuyện vừa ăn cánh gà chiên, một phần gà, hai quả trứng, nửa phần khoai tây chiên cùng một cốc coca, từ lúc đến trung tâm thương mại này đến lúc rời khỏi là 9 giờ tối, miệng Quý Tinh Diêu cơ hồ không lúc nào nhàn rỗi.
Lúc về Quý Tinh Diêu quả thực bị lượng cơm hôm nay của mình dọa sợ, sau đó lại nhìn thiếu niên, ừm là gấp đôi của cô, có điều Quý Tinh Diêu vẫn có chút ngượng ngùng, bình thường cô cũng không ăn nhiều như vậy, đều là bị thiếu niên ảnh hưởng.
Cuối cùng, thiếu niên lại bắt xe đưa Quý Tinh Diêu về viện phúc lợi.
Trước cửa viện phúc lợi, Quý Tinh Diêu nói lời tạm biệt với thiếu niên, “Cám ơn cậu mời tôi ăn cơm, chờ lần sau tôi mời cậu ăn.”
Nhưng có thể cô không thể mời được thứ gì đó đắt tiền …
Thiếu niên gõ gõ đầu cô, không nói gì, Quý Tinh Diêu không biết cậu có ý gì, có điều thời gian không còn sớm, cô chỉ chỉ viện phúc lợi, “Mình phải trở về.”
“Chờ đã, ” Thiếu niên nói, “Cái này cho cậu.” 
Trên tay Quý Tinh Diêu bị thiếu niên nhét vào hai cái túi, là cái ở trong trung tâm thương mại cô cho rằng thiếu niên mua quần áo cho cậu, Quý Tinh Diêu kinh ngạc nhìn đồ vật trong túi, hình như là một chiếc áo len màu hồng cùng một cái khăn quàng cổ màu đỏ, cô cảm thấy đồ trên tay quá nóng tay, cô vội vàng từ chối, “Không được không được, cậu đã mời mình ăn cơm, làm sao có thể lại tặng mình mấy thứ này được?”
Thiếu niên nói: “Khăn quàng cổ là trao đổi với cậu, cậu tặng cho tôi một cái, tôi tặng cậu một cái không có dị nghị gì chứ? Quần áo là cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm bộ quần áo khác, vì vậy cậu phải nhận nó.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy càng ngượng ngùng, “Nhưng đó là cứu trợ xã hội quyên góp cho viện phúc lợi, không phải mình…”
Thiếu niên vô lại nói: “Nhưng tôi chính là muốn tặng cậu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu nhìn dáng vẻ lười nhác không đứng đắn của thiếu niên, mặt không biết vì sao dần dần đỏ lên, cô còn quá nhỏ, lúc ấy cũng không biết đó là loại cảm giác gì.
“Mau trở về đi, ” Thiếu niên phất phất tay.
Quý Tinh Diêu nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”
Tối hôm đó, Quý Tinh Diêu ngồi trước bàn học một chữ cũng học không vào, cô luôn chống mặt cười ngây ngô, luôn nghĩ đến thiếu niên, có điều nói thật, tối nay cô thật sự rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ, cô đã lâu không có vui vẻ như vậy.
Cô bắt đầu chờ mong lần tiếp theo cùng thiếu niên gặp mặt, nhưng lập tức lại nghĩ đến cô căn bản không biết đi đâu tìm cậu, cậu cũng không nói khi nào sẽ gặp lại, vậy… Cô có thể gặp lại cậu ấy hay không?
Hay nói cách khác, khăn quàng cổ và áo len là những món quà để nói lời tạm biệt… 
Nghĩ tới đây Quý Tinh Diêu lại trở nên vô cùng mất mát.
Cô hy vọng sẽ được gặp lại cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui