CĂN NHÀ NHỎ
-Chị à !! chị không sao đấy chứ !!? – đứa em gái cầm chiếc khăn nhúng vào chậu nước ấm đấp lên trán người chị tội nghiệp đang nằm trên giường xót thương nhìn cặp mắt trân trân đầy rẫy hận thù của chị mình
-Tên đáng chết . tên xấu xa, tên bĩ ỗi… đồ không có lương tâm…- nó giận đến run người
Lạc Ân cau mài , trách móc
-Chị à ! đã không khá giã gì rồi , sao chị có thể phung phí 1 số tiền lớn như thế vào nơi xa hoa như nhà hàng KING đấy !!!!!?
Nó nhắm tịt mắt lại , nắm chặt tay lại , cố trấn an bản thân .
-Đó là số tiền ba má gửi cho chị em mình trong 6 tháng tới đó . Giờ chỉ còn lại 373 đô la trong 6 tháng… EM CHƯA TỪNG SỐNG KHAM KHỔ NHƯ THẾ ĐÂU CHỊ 2 À !!!!!!!!!!!!! – đứa em mếu máo .
Bối Bối trừng mắt liếc đứa em gái yêu dấu bên cạnh , giọng nói cũng đổi vì tức giận :
-LÀ vì cậu ta !! TẤT CẢ CỦNG TẠI CÁI TÊN CHẾT TIỆT ĐÁNG CHẾT XẤU XA BĨ ỖI BỈ ỖI HƠN CẢ CÁI TÊN XẤU XA ÂU PHONG NỮA
- nó bật dậy cắn xé gối như 1 con gấu lớn tức giận cắn nát con mồi .
-Chị à bình tĩnh bình tĩnh – Lạc Ân vội vã kéo gối khỏi người chị mình
LẠc Bối Bối nghiến răng , thở hỗn hểnh , giọng vô cùng khó chịu :
-Đừng để chị gặp lại hắn 1 lần nữa , nếu không chị sẽ GIẾT chết hắn !!! nhất định sẽ GIẾT chết hắn đấy !!!!!!!!!!!!!!!!
Lời đe doạ được đưa ra , đứa em nhỏ toát mồ hôi hột , nhìn chị gái của mình an ũi :
-Chị nghỉ ngơi đi ,. Có sức mới trị tội anh ta được chứ !!
Nó từ từ nằm xuống , nhắm mắt lại , cố thã lõng cơ thể …
12.00 pm
Khó khăn lắm nó mới vượt qua cú sóc đó tạm thời để chợp mắt , vừa mới mấy phút thì …
PÀNG PÀNG PÀNG
Bối Bối giật mình , điện thoại lúc nữa đêm , không phải chứ !? số cũng lạ nữa .
Nó chần chừ 1 lúc cũng bắt máy với giọng cáu kỉnh :
-CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ GỌI KHÔNG CHO NGƯỜI KHÁC NGỦ THẾ HẢ ? !~
-Chủ nhà hàng cho cô về rồi sao ?– giọng châm chọc
-LÀ NGƯƠI !!! – nó tức giận bật dậy
-Tôi chỉ định giỡn 1 chút thôi nhưng không ngờ cô lại ăn nhiều đến như vậy … nên mọi thứ vượt hơn những gì tôi mong đợi !!
Nó nghiến răng nghiến lợi , ức đến không nói được lời nào .
-Thế nào ? mắc lắm phải không ? cô trả nỗi chứ ? – giọng thích thú
Dù là điện thoại nhưng hắn cũng nghe rõ hơi thở tức giận của nó liên tục phả vào loa
-Tôi sẽ xé xác cậu ra như xé miếng thịt gà đấy ! – nó đe doạ
Không những không sợ , hắn còn rất bình tĩnh mà trả lời
-Được thôi ! tôi sẽ chờ ~
-Cậu cẩn thận đấy ! - nó cố ém cơn tức mà trả lời
-Tôi có món quà cho cô , để đền bù sự việc lúc nãy ~ - hắn đáp
-Quà ? “ hắn tốt bụng thế sao ? “ – nó ngạc nhiên
BÍP
Vừa kết thúc cuộc gọi , Lạc Bối Bối lại nhận dc 1 tin nhắn thoại từ hắn .
-Gì đây ? tính gửi thư xin lỗi sao ?- nó nói với giọng khó chịu
-Bạn có tin nhắn thoại !!
Nó lại tiếp tục bấm nút nghe :
-“ Cậu ta là tổng giám đốc tài chính tập đoàn LEASE , là con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn này , danh tín không ai không biết !! thế mà lại bị một đứa con gái như cô hành hung đánh đập đến bất tỉnh . Nếu mọi người biết … thì cô … sẽ thế nào ?”
-“ Tôi không cố ý … tôi chỉ muốn đánh 1 trận cảnh cáo , tôi… tôi không nghĩ mọi chuyện lại ra nông nỗi này ! Tôi “
Vừa nghe tới đó , mọi thứ trước mắt nó như sụp đỗ hoàng toàn , tinh thần hoảng loạn , mở to mắt bàn hoàn .
-Hắn… hắn dám thu âm lại làm bằng chứng sao !!!?
BÍP
Lại 1 tin nhắn thoại đến , nó lập tức ấn mở ra nghe
Giọng nói đểu cáng của tên trời đánh đó vang lên
-Thích món quà tôi tặng chứ !?- giọng giễu cợt – tôi rất rất mong chờ , cô sẽ tiếp đãi tôi như thế nào ? Gặp lại sau !
Giọng cười sảng khoái của hắn làm nó phẫn nộ , thẳng tay quăng nát chiếc ly bên cạnh .
-TÊN ĐÁNG CHẾT !! … tôi sẽ chơi với cậu đến cùng !!! – ánh mắt đầy hận thù .
_______________________
CĂN NHÀ LỚN
-Thế nào rồi !? – Âu Phong từ từ đi vào phòng
Tuấn Khang đang ngồi trên ghế , quay qua mĩm cười.
-Ỗn ! Nghe nói cậu là người đưa tớ đến bệnh viện , sao cậu phát hiện ra tớ thế ?
-Nghe thấy tiếng ẩu đả… nên đi vào – cầm quyển sách trên giường lật lật.
Tuấn Khang có vẻ lo lắng :
-Vậy chắc cậu thấy cô gái đó !
-Không ! – hắn rất bình tĩnh – chỉ thấy một đứa bạn thân đang nằm bất tĩnh phía dưới nên vội vàng đưa đi !
-Vậy sao ? –Tên đó có chút đáng tiếc
Tuấn Khang đắn đo 1 lát rồi lên tiếng :
-Cậu biết Từ gia chứ ?
Hắn giật mình , nhưng cũng nhanh lấy lại bình tỉnh
-Ừ . Từ Thị - đối tác làm ăn lớn của LEASE chúng ta . Sao lại không biết .
-Tháng sau mình… sẽ đính hôn với con gái họ .
Ánh mắt của Âu Phong thoát tia kinh ngạc , hắn cố gắng gạt đi cái khuôn mặt khó chịu của mình .
-Vậy sao ? chúc mừng – Hắn đứng dậy – Phải rồi , mình phải về trước đây , việc ở công ty còn nhiều , khi rãnh sẽ đến thâm cậu sau .
Nói xong hắn 1 mạch đi ra ngoài không thèm quay đầu lại . Tuấn Khang lắc đầu
-Cái thằng này ! lúc nào cũng như thế ~
Khuôn mặt Âu Phong bỗng chóc biến sắc , bộ mặt 1 màu u tối, Cả người toát ra khí lạnh, vừa phẫn nộ , vừa đau xót . Cảm giác khó chịu nhanh chóng lan tỏa trong con người hắn .
“ Đính hôn ? … “
_______________
1 tuần sau
TẬP ĐOÀN LEASE
-Hạ tổng chào ! – các nhân viên vui vẻ chào giám đốc
-Chào – Tuấn Khang mĩm cười vãy tay chào , bước đến phòng mình
Hắn bên ngoài đi tới , giật mình.
-Chà ! sao lại khoẻ nhanh thế , mới đây đi làm rồi à ?
Tuấn Khang cau mặt .
-Azz cái thằng này , muốn chù mình không khỏi sao ?
Âu Phong hí hửng cười đùa , khoác vai Tuấn Khang kéo đi
-Đi ăn đi ! mình đãi cậu .
Hắn và Tuấn Khang vốn là 2 người bạn thân từ nhỏ . Vì gia đình họ Âu và họ Hạ là những cổ đông lớn trong tập đoàn LEASE nên 2 người khá thân thiết . Tình như anh em .
_____________
QUÁN CAFFE $#^$^
Hắn ngồi chóng tay lên bàn ung dung nhấm nháp tách café sau khi hoàn tất bữa ăn sáng cùng Tuấn Khang
-Hiếm khi ăn được một bữa ăn sáng do Tổng tài chúng ta đãi thì phải ? – Tuấn Khang cười cười nói
Hắn bỏ tách caffe xuống và nhìn Tuấn Khang mặt nghiêm chỉnh :
-Đang trách móc tớ không chăm sóc cậu kĩ à ? thế thì ngày nào cũng bắt cậu đi ăn cùng xem có nói như thế không ! – Âu Phong trừng mắt đe doạ rồi cười
-Không không ! thật sự không dám – Tuấn Khang cười
Âu Phong quay lại vẻ nghiêm túc , nhìn Tuấn Khang hỏi :
-Chuyện đính hôn của cậu … sao đột ngột như vậy ?
Tuấn Khang tựa lưng vào ghế , vẻ mặt như đùa như thật :
-Đây là chủ ý của ba mình , mình cũng vừa mới biết không lâu thôi. Cậu biết đấy ! mình không thể cãi lại ba mà , không còn cách nào khác !~
-Đúng đấy !... cũng may ba mình không có sở thích sắp đặc hôn nhân của con cái ~ haha – hắn cười vui vẻ
- Cậu đang châm chọc mình đấy à !!? – Tuấn Khang cáu bẩn
-Đâu , đâu !! ~ - hắn lắc đầu cười hí hững – mình chỉ cảm thấy may mắn cho bản thân thôi ~
Bên một gốc bàn khác , LẠc Bối Bối đang ngồi uống tách trà , vẻ mặt chán nãn nhìn ra bên ngoài .
-Không có tiền , cũng chẳng biết tìm cái tên đáng chết đó ở đâu để tính sổ …….. sao mà thảm dữ vậy nè – nó thở dài rồi nằm phẹp lên bàn .
Vì mới tốt nghiệp đại học , lại trong tình trạng chưa có việc làm ổn định . Còn ba mẹ sống ở nước ngoài , thỉnh thoảng mới về một lần . Tiền chu cấp vẫn được gửi đều đặn 6 tháng 1 lần . Nhưng … nhưng mà nó vừa hào phóng đốt sạch gần hết TÀI SẢN của 2 chị em và conTÔ TÔ ( con chó nuôi trong nhà ) trong 6 tháng tới . Giờ chỉ còn cách , kiếm việc làm thêm, để duy trì 3 bữa ăn hằng ngày .
Trong lúc mơ màng suy nghĩ tìm cách nào cứu lấy bãn thân thì ánh mắt Bối Bối vô tình hướng về phía trước , chạm phải khuôn mặt kẻ TỘI NHÂN mà nó đang tìm kím cả mấy ngày nay … Bối Bối há hóc miệng :
-Chằng… chẳng phải là… - nó lập tức bật dậy không suy nghĩ chạy thẳng đến phía trước.
Cùng lúc đó , Âu Phong ngồi phía đối diện nó nên nhanh chóng phát hiện ra có một con nhóc …. đang hùng hổ chạy tới . Âu Phong kinh ngạc , rất nhanh chóng lấy lại bình tỉnh , mĩm cười rất tự tin , nói gì đó với gã ngồi trước mặt .
-Có người tìm cậu kìa ! – chỉ về phía nó
-Vậy sao ? – Tuấn Khang quay đầu lại nhìn