Tang lễ kết thúc, tôi rẽ vào quán phở cạnh nghĩa trang, chén một tô phở bò một cách ngon lành.
Vì mấy ngày bận việc lo tang sự nên ăn ít khiến tôi đói meo.
Khi đang ăn, một người đàn ông đeo kính râm ngồi đối diện.
"Em ăn ngon như vậy trong tang lễ của tôi?"
Tôi mút sợi mì và đưa tay nhéo má anh.
"Không thể sao?”
"Anh có biết rằng, em đã ba ngày liên tục ăn mỗi hoa quả chỉ để diễn hình tượng đau lòng đó!”
Người đàn ông đối diện vẫn đang chống cắm bật cười thành tiếng.
"Được, được, là anh trách nhầm em được không?"
"Tôi phải bù đắp cho em việc em đã khóc như mưa trong đám tang của bạn trai mình."
"Đó là đương nhiên!"
Tôi vỗ đũa xuống bàn.
"Đó là kịch bản mà cấp trên sắp xếp cho chúng ta!"
"Anh đã chết trong vụ hỏa hoạn với tư cách là điệp vụ ngầm."
"Và em đã bị suy sụp tinh thần, sau khi nghe tin về cái chết của anh."
"Sau đó là tự sát ba ngày sau đó."
"Đó là lý do tại sao em phải thể hiện nỗi đau đớn và khóc tê tâm liệt phế!"
"Ừ, cô bé của chúng ta giỏi nhất có thể debut thành diễn viên luôn rồi"
Dường như dù cho tôi nói thế nào, thì anh vẫn luôn hưởng ứng.
Để tránh việc bị trả thù sau khi thân phận của chúng tôi bị bại lộ, chính phủ đã dàn dựng nên cái chết cho chúng tôi.
Có lẽ cả hai phải sống trong âm thầm và ở ẩn một nơi mà không ai biết đến chúng tôi.
Người đàn ông rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của tôi.
"Dù sao đây là chiếc nhẫn đắt nhất mà anh có thể mua lúc này."
"Suy cho cùng, tài sản mà anh tích góp được khi làm cảnh sát ngầm đều bị tịch thu cả rồi."
Khi anh ấy nói điều đó, ánh mắt anh ấy có chút thất vọng.
Tôi thấy nhói trong lòng, vội dỗ dành anh.
"Em cảm thấy cuộc sống hiện giờ tốt lắm, cần nhiều tiền như vậy làm gì"
Sau đó, tôi nhận ra có gì đó.
"Đợi đã, anh vừa cầu hôn em à?"
Anh mỉm cười ngọt ngào và nắm tay tôi.
"Cầu hôn gì? Chẳng phải em đã là vợ anh rồi sao?"
Tôi chết lặng.
Chỉ nghe giọng anh thủ thỉ.
"Đeo nhẫn vào rồi không được tháo ra"
"Nếu không là em thất hứa."
??? Mắc bầy rồi. Truyện Đông Phương
Người đàn ông xảo quyệt này!
" Cái này không tính! Làm lại lần nữa!"
Một đôi bướm bay vào quán phở.
Mùa xuân là vô tận.
Tôi nghĩ, tôi đã vớ phải cái anh chồng gì vậy.
Anh ấy là mặt trời chân lí của tôi
Trong sáng như trong kí ức của tôi.