Tôi Là Đại Vai Ác

Độ may mắn của Cao Á Cầm cũng không tệ lắm, mặc dù chảy nhiều máu như vậy nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được cái mạng.

Ngày đó bà ta và Giang Thành làm ầm ĩ không nhỏ, đặc biệt lúc sau đánh nhau đập phá đồ vật khiến hàng xóm bên cạnh chú ý. Có điều phu thê cãi nhau là việc nhà người ta, người khác không dễ can thiệp, mãi đến khi Giang Đông Lâm về nhà mới lặng lẽ theo anh ta nhìn một cái.

Vừa nhìn bọn họ đã phát hiện Cao Á Cầm ngã trên vũng máu với phòng khách hỗn độn đầy đất. Lúc này, Giang Đông Lâm muốn đóng cửa đã không kịp, hàng xóm xông lên đẩy anh ta ra. Mạng người quan trọng. Một đám người vội vội vàng vàng đưa Cao Á Cầm đi bệnh viện phụ cận, tạm thời bảo vệ tính mạng.

Lúc ấy không ít người thấy tình huống trong phòng, mặc dù Giang Thành muốn nói là Cao Á Cầm chính mình trượt chân ngã bị thương cũng không ai tin. Hơn nữa lúc ấy hai đứa nhỏ Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến đã bị dọa đến hoang mang, khiến người ta moi ra không ít lời, Cao Á Cầm chưa tỉnh Giang Thành đã bị công an mang đi.

Cao Á Cầm yêu Giang Thành là điều không thể nghi ngờ, nhưng bà ta càng yêu quý tính mạng mình. Lúc sau tỉnh lại biết mình ngã vào khung động vật mà Giang Thành chỉ trơ mắt nhìn bà chảy máu mà không đưa đi bệnh viện cứu chữa, lập tức thất vọng. Chuyện thứ nhất bà ta làm sau khi tỉnh lại là muốn ly hôn với Giang Thành, hơn nữa đòi quyền nuôi con và một phần tài sản.

Chỉ tiếc, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, tạm không nhắc đến việc ly hôn, Cao Á Cầm còn chưa xuất viện đã bị người của bộ kiểm tra kỷ luật cách ly điều tra. Việc Giang Thành ăn hối lộ mấy năm ấy bị luật sự bóc mẽ, trong đó có không ít lần Cao Á Cầm tham dự, bà ta vốn không có tâm tính kiên định, vết thương chưa lành, cộng với áp lực của bộ kiểm tra kỷ luật, cuối cùng không chống cự được, nói hết những chuyện đã làm mấy năm qua.

Không nói đến hai người bị mất việc, vì Giang Thành đút lót nhận hối lộ, cố ý gây thương tích nên nhận ba mươi năm tù, Cao Á Cầm nhẹ hơn ông ta, bởi vì đồng phạm tiêu tang, cuối cùng bị phán mười năm.

Về mặt toàn bộ bất động sản và một ít của cải của nhà họ Giang bị sung công, bao gồm cả một phần vàng thỏi dư lại lúc trước Yến Tuân đưa cho Cao Á Cầm. Ông không lấy về phần tài sản kia, dù sao đã lâu rồi, không có đủ chứng cứ chứng minh mấy thứ kia thuộc về ông. Thật ra chỉ cần những thứ đó không thuộc về nhà họ Giang nữa, mục đích của Yến Tuân cũng đã đạt.

Bà ta đã gần bốn mươi tuổi, chờ mười năm sau ra tù, không có công tác, không có của cải, có thể biết cuộc sống gì đang chờ đợi bà ta.

Những năm 78, đối với một người, thành phần gia đình vẫn rất quan trọng, bao gồm cả sinh viên đại học.

Giang Thành thương yêu nhất đứa con trai Giang Đông Lâm này, mặc dù nhận tội, cũng cố gắng làm cho Giang Đông Lâm chạy thoát ra ngoài. Cao Á Cầm không tốt như thế, lúc trước bà ta đối tốt với Giang Đông Lâm, trừ việc khiến Giang Thành vui vẻ, còn để khôi phục thanh danh. Dù gì lúc trước Yến Tuân gặp khó khăn bà ta đã lập tức ly hôn ông. Ở trong mắt đa số mọi người bà ta là một người phụ nữ có thể "đồng cam" nhưng không thể "cộng khổ". Sau khi tái hôn, bà ta cần thiết tìm một cái thanh danh tốt để che đậy thanh danh cũ.

Hiện tại bà ta phải ngồi tù, đương nhiên không chút nghĩ ngợi gì nói hết những chuyện Giang Đông Lâm tham dự ra, tranh thủ giảm hình phạt có thể ra tù sớm thời hạn.

Đời này Cao Á Cầm chưa phải chịu khổ gì, kể cả khi còn nhỏ bà ta ở trong nhà họ Cao suy bại, dù gì cũng là nhà công nhân, về phương diện ăn mặc cũng không hà khắc gì. Sau khi gả đến nhà họ Yến, bà ta sống cuộc sống của một thiếu phu nhân. Dù sau lại ly hôn, có hộp vàng thỏi của Yến Tuân cho, cuộc sống của bà ta vẫn giàu có như cũ.

Ngục giam với bà mà nói như địa ngục, bà ta không thể chịu được cuộc sống mà áo tù thô ráp, không thể chịu được thức ăn trộn trấu, càng không thể chịu được mười mấy người ở chung một cái giường lớn, hơn mười hai mươi ngày cũng không thể tắm một lần. Vì thế, bà ta làm mọi cách để giảm hình phạt, Giang Đông Lâm là người bà ta cắn đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải người cuối cùng.

Cuối cùng bởi vì không đủ chứng cứ phạm tội nên Giang Đông Lâm bị phán hai năm tù, không thể học đại học tiếp, lại để lại vết nhơ nghiêm trọng như vậy, dường như tương lai của anh ta là một mảnh tối tăm mờ mịt.

Người chạy thoát chỉ có mỗi hai chị em Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến. Nhà họ Giang và nhà họ Cao chỉ còn lại một ít họ hàng xa, không ai chấp nhận nhận nuôi hai đứa trẻ đã bị chiều hư này, cuối cùng hai người bị đưa đến viện phúc lợi. Bọn họ mới mười ba tuổi, viện phúc lợi sẽ phục trách cuộc sống trước mười sáu tuổi của bọn họ. Còn cuộc sống về sau phải tự dựa vào bản thân hai người.

Yến Chử không ngờ mọi chuyện sẽ tiến hành thuận lợi như vậy. Phương diện này nhờ có bố anh nhúng tay, cộng thêm người nhà họ Giang chó cắn chó nên mới tạo thành kết cục vượt quá sự tưởng tượng của Yến Chử.

Anh nhớ tới lời 007 đã nói, có thể cũng bởi độ khó của thế giới này thấp.

Lúc này với anh mà nói, người nhà họ Giang đã là quá khứ, hiện tại anh đang đứng ngoài phòng sinh, ở bên ngoài nôn nóng đi qua đi lại.

"Tiểu Chử à, con yên tâm đi, phụ nữ sinh con đầu sẽ không nhanh như vậy. Sức khỏe của Đinh Đinh rất tốt, sẽ không có chuyện gì."

Hoàng Như Hoa nói với con rể. Hiện tại bà cảm thấy đúng là may mắn lúc trước mình không ngăn cản con gái kết hôn với anh, nếu không tìm đâu ra một người con rể gia thế tốt, nhân phẩm tốt tới đây.

Trước khi Lâm Đinh Đinh sinh một tháng, Hoàng Như Hoa và Lâm Quảng Quốc đi cùng con cả Lâm Đinh Nam đến thủ đô. Hiện đang ở nhà họ Yến. Dù sao Lâm Quảng Quốc cũng là đại đội trưởng đội sản xuất, không thể xin nghỉ lâu dài, ở thủ đô một tuần đã cùng con trai xách theo lễ vật Yến Chử mua, túi lớn túi nhỏ về quê. Hoàng Như Hoa thì ở lại thủ đô, bà đến chăm con gái ở cữ, xem xem thế nào rồi mới về.

"Ông thông gia, ông cũng ngồi đi."

Hoàng Như Hoa rất kính trọng bố của con rể. Giáo sư đại học, đặt vào trước kia là tú tài cử nhân. Người lợi hại nhất bà từng gặp là chủ nhiệm công xã, hiện tại Yến Tuân đã xếp hạng đầu tiên người lợi hại nhất trong lòng bà.

"Không có việc gì, bà thông gia, hiện tại tôi cũng ngồi không yên được."

Yến Tuân hơi luống cuống, con dâu ông đang sinh ở bên trong, cháu trai hoặc cháu gái của ông sắp sinh ra. Ông đã lỡ mất quá trình con trai trưởng thành, lúc này đây, ông hi vọng chính mình có thể chứng kiến toàn bộ quá trình ấy của cháu mình.

"Oa oa oa!"

Cách ván cửa hơi mỏng của phòng sinh, một tiếng trẻ con khóc vang dội truyền ra. Lúc này đừng nói Yến Chử và Yến Tuân, ngay cả vốn bình tĩnh như Hoàng Như Hoa cũng không nhịn được xúc động. Ba người vây quanh cửa phòng sinh, chờ y tá ôm con ra.

"Là một bé trai. Lát nữa ý tá sẽ bế đứa trẻ đi kiểm tra cơ bản, tắm và đo cân nặng."

Một ý tá đeo khẩu trang bế một bé trai được bọc kín mín ra tới, da thịt hồng hồng, tóc mới từ bụng mẹ ra đã rậm rạp, bởi vì chưa lau nước ối, từng sợi ướt nhẹp dính trên đầu, làn da nhíu nhíu giống cái ông già, nhưng ở trong mắt của Yến Chử, trên thế giới này không có ai đẹp hơn con anh.

Đây là cảm giác làm bố sao?

Yến Chử nhìn đứa trẻ non mềm, dường như còn không to bằng hai bàn tay của anh, cũng không dám chạm vào nó.

"Y tá, vợ tôi thế nào rồi?"

Yến Chử không quên mẹ của con mình, khẩn trương hỏi y tá.

Hoàng Như Hoa lại thêm vừa lòng cậu con rể này. Những người đàn ông khác chỉ quan trọng con cái. Lúc trước bà sinh Đinh Nam, mới vừa sinh xong mọi người đã vây quanh đứa bé, đợi đến khi xem đủ rồi mới nhớ tới người thai phụ là bà. Nếu hỏi đời này Hoàng Như Hoa có điều gì bất mãn với Lâm Quảng Quốc, phỏng chừng chính là về chuyện đó.

Nhưng có cách nào đâu, đàn ông trong thôn đều như vậy. Nếu mình nói mình không vui, người ta còn chê mình ra vẻ đấy, vả lại con mình còn đi ghen tị cái gì.

Trong lúc vô tình Yến Chử đã làm mẹ vợ hài lòng thêm một ít, cũng được mấy y tá nhìn với ánh mắt khác.

Từ lúc có chính sách kế hoạch hóa gia đình, cảnh mà y tá nhìn nhiều nhất chính là một đống người vây quanh hỏi trai hay gái, kể cả người thân của nhà gái cũng vậy.

Nếu là con gái, đa số người sẽ thất vọng tản ra, đến con cũng không muốn nhìn. Nếu là con trai sẽ mừng rỡ như điên, vây quanh đứa con như bảo bối, bỏ mặc sản phụ ở một bên.

Giống phản ứng của Yến Chử đầu tiên hỏi sản phụ, y tá thấy không nhiều lắm.

"Sản phụ không có trở ngại gì, tạm thời ngủ, phỏng chừng đợi lát nữa là có thể tỉnh ra tới. Một lúc nữa sẽ đưa đi phòng bệnh, mọi người có thể chờ ở chỗ này, cũng có thể chờ ở phòng bệnh." Y tá nói xong, ôm đứa bé quay vào phòng sinh.

Đến lúc Lâm Đinh Đinh tỉnh lại, chồng đã an vị ở bên cạnh, ở phía bên kia của cô là con khỉ nhỏ béo nộn đã tắm rửa, thơm ngào ngạt, đang nhắm hai mắt, ngủ ngon lành.

"Đinh Đinh, đây là con của chúng ta."

Yến Chử bế con trai lên, đưa đến trước mặt Lâm Đinh Đinh. Trước đó, anh đã giúp cô lót mấy cái gối đầu ở sau lưng, để cô có thể dễ dàng ngồi dậy.

"Nó rất bé, rất hồng."

Theo phong tục ở quê của Lâm Đinh Đinh, gái chưa chồng không được vào phòng sinh cũng như tiếp xúc với trẻ con chưa đầy tháng, bởi vậy cô chưa nhìn thấy đứa trẻ mới sinh nhăn nhúm, làn da hồng thế này bao giờ.

"Trẻ con mới sinh đều như vậy, con trai chúng ta rất anh tuấn."

Yến Chử cũng không biết bộ dáng này của con mình đặt ở trong giới trẻ con xếp hàng bao nhiêu, nhưng trong mắt anh, chắc chắn là đứa đẹp trai nhất.

Lâm Đinh Đinh chính là fan não tàn[2] của Yến Chử, sau khi kết hôn biểu hiện càng rõ ràng. Tuy cô thấy bộ dáng hiện giờ của con mình cũng không đẹp như chồng bảo, nhưng vẫn lựa chọn tiếp thu vô điều kiện.

[2] Fan não tàn: Fan cuồng.

Bụng có thư hương khí tự hoa[3], Lâm Đinh Đinh tin tưởng có một người bố như Yến đại ca, con mình mặc dù bộ dáng không tốt, dựa vào vẻ đẹp nội tâm cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, không lo không lấy được vợ.

[3] Bụng có thi hương khí tự hoa: Ví dụ chỉ cần đọc đủ loại thi thư, học hành thành đạt, khí chất tài hoa chắc chắn hơn người, tỏa ra ánh sáng cao nhã.

"Tốt quá."

Lâm Đinh Đinh thật cẩn thận ôm con trai đang ngủ say, nhìn ánh mắt ôn nhu của người chồng bên cạnh, trong nháy mắt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập cả trái tim cô.

"Đinh -- độ hoàn thành của nhiệm vụ chính 100%, thế giới nhiệm vụ người mới kết thúc."

Theo giọng nói của 007 xuất hiện, ý thức của Yến Chử lập tức rời khỏi thân thể. Dựa vào thị giác bây giờ của anh, lúc này anh đang lơ lửng ở giữa không trung, có thể nhìn rõ ràng đến cảnh tượng trong phòng, một người Yến Chử khác đang nắm tay vợ và con trai. Từ đầu đến cuối, dường như không có ai phát hiện ý thức của anh rời khỏi.

"Cậu ưu tú hơn so với tưởng tượng của tôi. Nhưng đây chỉ là thế giới của người mới, độ khó thấp nhất. Hiện tại nhiệm vụ đã kết thúc, cậu có thể lựa chọn ở lại thế giới này cho đến khi kết thúc sinh mệnh, cũng có thể lựa chọn kết thúc nhiệm vụ, để lại phục chế thể, anh ta sẽ kế thừa tư tưởng tình cảm của cậu, tương đương với một con người khác của cậu."

007 xuất hiện giữa không trung, nói thật, nó rất tò mò về Yến Chử. Trước kia nó đã từng hợp tác với nhiều ký chủ cùng loại rồi. Phương thức trả thù của bọn họ đều rất tàn nhẫn cực đoan, mà từ đầu đến cuối Yến Chử đều ở trong trạng thái thanh tỉnh, dường như cảm xúc chung của nguyên chủ không ảnh hưởng đến cậu ta.

Quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến 007 có chút kinh ngạc. Dường như cậu ta có thể tách biệt tình cảm của mình và của nguyên chủ. Cảm xúc chung lúc trước bóp chết rất nhiều ký chủ ưu tú mà đối với cậu ta gần như không có ảnh hưởng gì.

Nó có điều để chờ mong rồi, ký chủ số mười bảy của nó có thể tiến thêm rất xa.

"Ở lại thế giới này có phải trả giá gì không?" Yến Chử nhìn cô gái có má lúm đồng tiền dịu dàng đang nằm ở trên giường, với đứa bé hồng hồng nhăn nhúm, vẻ mặt không biến động hỏi.

"Bị trừ một trăm điểm, có thể ở lại thế giới nhiệm vụ đến khi kết thúc sinh mệnh."

"Vậy tôi lựa chọn ở lại."

Yến Chử cười, đây là lần đầu tiên anh làm chồng, làm bố, cho nên anh muốn ở lại.

"Được."

007 máy móc nhìn Yến Chử thật sâu, giây tiếp theo, Yến Chử đã cảm thấy linh hồn rung động, về tới cơ thể của mình.

Cảm nhận xúc cảm ấm áp trong tay, Yến Chử nghĩ, anh không biết về sau sau khi trải qua các thế giới nhiệm vụ anh có thay đổi thái độ về tình cảm thân sinh không. Nhưng ít nhất tại khoảnh khắc này, anh thật sự có được và trân trọng nó.

* * *

Ở thế giới nhiệm vụ thứ nhất, Yến Chử sống đến 77 tuổi. Năm tiễn biệt Lâm Đinh Đinh ấy, anh về thôn trang nhỏ lúc trước hai người gặp nhau, ngày thứ ba, hoàn toàn rời khỏi thế giới kia.

"Yến Chử, chúng ta ly hôn đi."

Đây là thế giới thứ hai anh thực hiện nhiệm vụ, độ khó khăn cao hơn thế giới cho người mới. Anh chưa kịp tiếp thu cốt truyện và ký ức của nguyên thân, đã nghe thấy một giọng nữ run rẩy, mệt mỏi.

Yến Chử nhìn người phụ nữ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, gầy yếu, bất lực dựa vào sô pha, im lặng một lát, lạnh nhạt trả lời một câu.

"Được."

Người phụ nữ trong chốc lát hoảng hốt, đáy mắt phiếm lấp lánh nước mắt, dường như muốn gượng cười như được giải phóng, như tan nát cõi lòng, khẽ cắn môi dưới, đứng dậy rời đi.

Từ đầu tới cuối, Yến Chử đều ngồi ở vị trí của mình, nhìn người phụ nữ kia biến mất ở cầu thang dẫn lên tầng hai.

Cho đến người đã đi xa, Yến Chử nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên nhân. Sau khi xem hết hướng phát triển của thế giới này và rõ ràng yêu cầu nhiệm vụ của người ủy thác, bình tĩnh như Yến Chử cũng phải thốt lên một câu "Chết tiệt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui