Tôi Là Đạo Sĩ

- Roẹt...!

Tiếng kêu chát chúa vang lên từ phía một ai đó là sự chấm hết cho một trận chiến dai dẳng. Có lẽ không cần phải nêu tên người chiến thắng sau cùng, tôi ngạc nhiên như không hiểu tại sao Chế Bồng Nga lại làm vậy!

Gã nằm đó thoi thóp nhưng khóe miệng thì đang nở một nụ cười mãn nguyện, thật lòng tôi không hiểu gã nghĩ gì nữa. Tôi tiến lại gần Chế Bồng Nga rồi im lặng nhìn gã, gã cũng nhìn về phía tôi nhưng không còn cảm giác đau khổ hay uất hận vì bại trận, dường như kết cục này là do gã đã an bài từ sớm.

- ហេតុអ្វីបានជាធ្វើដូច្នេះ? ជាក់ស្តែងគាត់បានដាក់អំណាចនៃការទាំងអស់នៅក្នុងសមត្ថភាពដើម្បីកំណត់អត្តសញ្ញាណចុងក្រោយនេះការឈ្នះនិងការចាញ់លោកដូច្នេះហេតុអ្វីបានជាមិនបានចាប់ផ្តើមផ្លូវត្រឡប់មកវិញ? ( Tại sao ông lại làm vậy? Rõ ràng ông đã dồn mọi sức mạnh vào chiêu cuối này để phân thắng thua vậy tại sao ông lại không tung chiêu?)

- អ្នកមិនយល់ពីវា...! បេះដូងនៃស្ដេចមួយថានៅពេលដែលប្រទេសនេះបានបាត់បង់ការមើលឃើញ... លោក Tan...! ការស្លាប់អចិន្ត្រៃយ៍ថ្មីតែមួយគត់ដែលអាចធ្វើឱ្យយើងមានមោទនភាពតំណាងនាមរបស់បង... ចែ... ប្រទេសរុស្ស៊ី...! ( Ngươi không bao giờ hiểu được đâu...! Nỗi lòng của một vị vua khi thấy cảnh nước mất...nhà tan...! Chỉ có cái chết vĩnh viễn mới khiến ta có thể tự hào khi mang danh Chế...Bồng...Nga...!)

Cơ thể của gã dần dần hóa thành cát bụi, nhưng trên gương mặt lúc tan biến của Chế Bồng Nga vẫn phảng phất nét kiêu hùng chiến bại. Tôi thở dài đưa tay nắm lấy cát bụi dưới chân rồi nhẹ nhàng trả lời:

- ទោះបីជាលោកគឺជាសត្រូវស្បថចូលកាន់តំណែងនៃមហាប្រទេសវៀតណាមប៉ុន្តែនៅក្នុងភ្នែករបស់ខ្ញុំគាត់គឺនៅតែជាឥស្សរជនប្រវត្តិសាស្រ្តមួយយ៉ាងសំខាន់ក្នុងការទន្ទេញចាំរាប់ពាន់នាក់នៃជីវិត! សម្រាកទៅ...! ចែបងង៉ា...! ( Dù ông là kẻ thù truyền kiếp của Đại Việt nhưng trong mắt tôi thì ông vẫn là một nhân vật lịch sử đáng để ghi nhớ ngàn đời! Yên nghỉ đi...! Chế Bồng Nga...!)

Cuối cùng thì trận chiến cũng kết thúc, nhưng lúc này tâm trạng tôi lại cực kì rối bời. Phải đối mặt thế nào với ông bác già, với nàng đây? Hiện giờ tôi không còn là con người nữa... Tôi là một con quỷ lai đúng nghĩa...

Liệu họ có chấp nhận tôi hay là sẽ xa lánh? Với sức mạnh kinh thiên động địa này của tôi thì đối với nhân giới sẽ là một hậu họa khôn lường. Chắc chắn những người thân của tôi sẽ không có một ngày yên ổn, hoặc có thể một ngày nào đó tôi có thể vô tình gây họa cho họ...

Tôi thở dài như đã xác định tư tưởng bản thân, khi nào mà tôi chưa để làm chủ được sức mạnh này, khi nào mà tôi vẫn còn mang hình hài này, tốt nhất là nên rời xa họ.

******************************************************************

Nửa đêm, Tại một ngôi biệt thự bỏ hoang nằm ngoài vùng ngoại ô Hà Nội. Tiếng huyên náo vang vọng như từ nơi xa xăm nào vọng về, những hình thù quái dị xuất hiện ngồi trên ghế xung quanh chiếc bàn đã phù một màu xám xịt.

Có kẻ thì khuôn mặt trắng bệch, hai khóe mắt lấm tấm những vệt máu. Còn có kẻ khác thì có tám cái tai, mười hai con mắt trông cực kì kì dị. Cũng có người thì cả thân thể ướt sũng tỏa ra một mùi hôi rình như chuột chết.

Nhưng cũng có những kẻ toát lên vẻ oai nghiêm kiêu ngạo nhưng vẫn khiến người khác phải run sợ. Hắn mặc một bộ chiến bào, tướng người đầu quạ. khuôn mặt đang tỏ vẻ vô cùng tức giận:

- Rốt cuộc kẻ nào mời chúng ta đến đây? XCM nó...! Chưa bao giờ ta phải ngồi chờ đợi người khác như thế này...!

- Vua Thần Trùng...! Ngài làm gì mà nóng quá vậy! Hạ hỏa... Hạ hỏa đi thôi...!

Kẻ vừa lên tiếng là một gã đàn ông bị dị tật ở tay, trên miệng hắn khẽ nhoẻn miệng cười như có ý coi thường. Những yêu ma xuất hiện ở đại sảnh đều ngạc nhiên khi thấy có con người xuất hiện ở đây, chúng nhìn nhau bàn tán:

- Con người...! Con người kìa...! Kẻ mời chúng ta đến đây là con người...! Có nên mần thịt hắn tại đây không nhỉ?

- To gan lắm....! Vậy mày xác định là muốn chết sớm tại đây đúng không...? Vậy tao sẽ giúp mày một tay...!

Vua Thần Trùng định lao đến tóm lấy gã đàn ông nhưng gã đã đưa một tấm ảnh ra trước mặt đám yêu ma. Vừa lên tiếng, hắn vừa hút điếu xì gà:

- Nhận ra hắn chứ Vua Thần Trùng...? Tôi nghĩ người mà ông muốn giết lúc này chưa chắc đã là tôi đâu...!

Vua Thần Trùng giật lấy tấm ảnh trong tay gã đàn ông, đôi mắt thần trợn ngược lên căm phẫn khi nhìn vào tấm ảnh:

- Ngươi biết hắn...! Nói...! Giờ hắn đang ở đâu...?

Gã đàn ông điềm tĩnh hút tiếp điếu xì gà rồi ôn tồn lên tiếng:

- Tôi không biết hắn đang ở đâu...! Nhưng tôi biết cách làm hắn tự đến tìm chúng ta...!

Vua Thần Trùng nhìn về phía gã đàn ông rồi sốt sắng hỏi:

- Cách nào...?

Gã đàn ông dí điếu xì gà xuống gạt tàn rồi nhếch mép trả lời:

- Cục tâm linh miền bắc...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui