Tôi Là Đạo Sĩ

Cả chủ tịch C và Nguyễn Đ fake đều bất ngờ trước sự xuất hiện của người vừa đạp cửa, đương nhiên người đó chính là tôi chứ không phải ai khác. Mấy người bên ngoài nghe thấy tiếng động mạnh lập tức xông vào, họ lao đến giữ chặt tôi lại vì sợ tôi làm nguy hại đến chủ tịch.

Tôi cố gắng vùng vẫy chới với đôi tay chỉ thẳng vào tên Nguyễn Đ fake, miệng hét lên thật lớn:

- Đừng tin hắn, hắn là kẻ giả mạo! Hắn không phải là Nguyễn Đ...!

- Tên bảo vệ chết tiệt kia...! Mày đang nói linh tinh gì thế? Có tin là tao...!

Nguyễn Đ fake đứng dậy nóng mắt toan lao lên đánh tôi, nhưng một giọng nói bỗng vang lên:

- Khoan đã....!

Người vừa lên tiếng ngăn cản gã chính là chủ tịch, ông nhấm nháp tách trà rồi nhìn thẳng về phía tôi cất lời:

- Anh bạn trẻ...! Ăn thì có thể ăn bậy được vì dù đen đủi lắm cũng chỉ bị đau bụng mà thôi...! Nhưng nói bậy thì... Chưa kể cái hành động đạp cửa phòng tôi cũng khiến cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy...!

- Nếu việc đạp cửa phòng có thể lật tẩy bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này...! Thì cháu cam tâm tình nguyện chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm...!

Tôi nghiêm mặt lên tiếng đáp lại, Nguyễn Đ fake nghiến răng ken két hằm hè nhìn về phía tôi. Nhưng gã vẫn còn ngại chủ tịch ở đây nên không dám manh động, hắn nhăn mặt khẽ rít lên từng chữ:

- Chủ tịch...! Nói nhiều với thằng bảo vệ này làm gì...! Đuổi việc nó ngay lập tức tránh ảnh hưởng tiếng xấu của cơ quan...!

- Làm gì mà phải vội...! Cứ để cho cậu ta thanh minh về những việc làm của mình...! Chàng trai trẻ... tôi cho cậu một phút chứng minh...! Sau một phút mà tôi không thấy thỏa đáng thì cậu biết tương lai của cậu ra sao rồi đấy...!

Chủ tịch khẽ mỉm cười nhìn về phía tôi, tất nhiên là tôi khẽ mỉm cười đáp lại rồi lấy tay bắt quyết lẩm nhẩm đạo chú. Tên Nguyễn Đ fake bỗng nhiên đứng im bất động rồi gã lao về phía trước, đâm sầm thật mạnh vào bức tường.

Cơ thể gã đập xuống nền gạch ốp rồi lăn quay ra bất tỉnh, tôi khẽ nhếch mép nhìn về phía Nguyễn Đ fake với thái độ khinh miệt. Dám giả dạng lấy danh tiếng của tôi để đi lừa đảo, mà còn dám lừa đảo tiền của nhà nước thì hình phạt như thế là còn quá nhẹ nhàng cho gã.

- Giờ chủ tịch đã tin lời cháu chưa? Hắn ta chỉ là một kẻ giả danh không hơn không kém mà thôi...!

Chủ tịch C khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng rót trà vào chiếc tách trước mặt tôi:

- Ngồi xuống đi... Nguyễn Đ...! Tôi có chuyện muốn bàn với cậu...!

Lời kết: Không biết nói sao chứ nhiều lúc tôi thấy hoang mang vô cùng! Tương lai liệu có nên cơm nên cháo gì không? Đã đến SS6 mà vẫn thấy lối đi ra ánh sáng vẫn còn xa xăm hun hút...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui