Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người


Mọi người đều như những con gà bị bóp chặcổ, khiến bước chân đi chậm rãi của chủ nhiệm Tôn nghe rõ mồn một.


Tôn lão dựa vào cây gậy, đi từng bước một, cuối cùng cũng đi từ văn phòng đến nơi thi đấu.


Chỉ là ông đi hơi chậm mà thôi, sao người nằm trên đất rồi?

Tôn lão có chút hoang mang hỏi: "Đã đánh xong rồi à?"

Lời này quả thực quá mỉa mai, làm vẻ mặt mọi người trở nên xấu hổ liền.


Đặc biệt là Trương Thiên Minh, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trần Hàn vừa mới đứng dậy từ mặt đất: "Đồ vô dụng!"

Trần Hàn không để ý đến cậu ta, trực tiếp đi ra phía sau đội ngũ.


Lúc này, Triệu Tra cũng tìm lại được giọng nói: "Hình như tôi đã xem thường cô.

"

Anh ta nhìn Thời Miên đầy sắc bén: "Trương Thiên Minh, lần này cậu lên, không cần nương tay.


"

Chủ nhiệm Tôn vẫn chưa kịp phản ứng: "Anh định đánh luân phiên à?"

Đúng là vậy, nhưng nói ra thì nghe không hay lắm.


Khuôn mặt của Triệu Tra co giật, giả vờ như không nghe thấy.

Thời Miên nhanh chóng lấy ra viên gạch đó lần nữa.


Mọi người vẫn không hiểu viên gạch này để dùng làm gì.


Nói nó là vũ khí thì Thời Miên chỉ dùng nó để đỡ hai lần, còn lại là toàn tự mình đánh.


Nói nó không phải vũ khí thìThời Miên lại nhất định phải dùng nó trong cuộc chiến!

Nhưng họ đã sớm thấy được sức mạnh của viên gạch như một vũ khí rồi.



Liên tục bị Thời Miên chọc tức, Trương Thiên Minh đã tức giận từ lâu.


Triệu Tra cho cậu ta lên sân là tốt nhất, cho dù không để cậu ta đi lên thì cậu ta cũng không nhịn được phải ra tay.


Tất nhiên do cô bé này nói những lời không dễ nghe, nên cậu ta không muốn trận đấu này kết thúc quá nhanh, thì nó đã quá dễ dàng cho cô.


Trương Thiên Minh vừa vào sân, đã vồ lấy cổ áo Thời Miên, muốn nhấc cô lên như nhấc một con gà con.


Ngoại trừ Khẩu Vĩ, cả trường không có ai sánh kịp sức mạnh của cậu ta, cậu ta thường xuyên trêu chọc những bạn học khác mà cậu ta không thích theo cách này.


Nhưng khi cậu ta vồ lấy, lại không chạm được vào thứ gì.

Lại vồ lần nữa những vẫn là hư không???

Dương như Thời Miên có thể dự đoán được mỗi đòn tấn công của cậu ta, luôn có thể nhẹ nhàng tránh như nghiêng qua một bên hoặc là lùi về phía sau.


Trương Thiên Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Nếu dám lên thì đừng có mà trốn!"

Ánh mắt của Thời Miên cũng lạnh lẽo: "Nếu dám lên thì cậu ra đòn đi.

"

"Tôi không phải thứ vô dụng Trần Hàn đó, đối phó với cô không cần phải ra đòn.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận