Khi quay qua nhìn về phía Thời Miên, khuôn mặt tròn của bà ấy lại nở một nụ cười âu yếm.
Rất nhanh, tai của Hồ Nhất Châu đã xoay gần phần nửa lổ tai rồi: "Hồ Nhất Châu, con đã làm được điều gì đáng tự hào à, mà không đi học lại lén lút uống rượu!"
Tôn Trường Không cũng không ngồi yên được nữa: "Tôi nói sao mấy ngày này có trận đấu phát sóng trực tiếp, mà hóa đơn tiền điện của trường lại cao như thế.
"
Mẹ Hồ nghe vậy, càng tức giận hơn: "Hóa ra con cũng phạm lỗi quen tay rồi nhỉ!"
Chỉ hai hiệp đấu, Thời Miên đã trực tiếp hạ gục hai người, và những học sinh còn lại cũng không thoát khỏi số phận.
Chỉ có mẹ con Trương Thiên Minh là một mặt mờ mịt.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra?
Lãnh đạo mới đến từ trên trời xuống, những nhân viên cũ dựa vào thâm niên không chịu nghe lời, là chuyện rất bình thường, huống chi thân thể này còn là một cô bé loli nữa.
Thời Miên không phải là đứa trẻ thực sự, làm sao có thể không phòng bị trước chứ?
Vì vậy, ngay từ đầu cô ấy đã không quản việc các học sinh có trốn học hay không, chỉ bắt những người đụng độ trực tiếp với mình và… quả nhiên đã có người đã lấy điều này để gây sự.
Thời Miên đóng sổ lại, nghiêng đầu, đôi mắt hiện lên sự khó hiểu: "Lạ thật, học sinh Trương Thiên Minh đã không đến lớp hai ngày nay rồi, cũng không bị phạt tội gì, mẹ của Trương Thiên Minh sao lại kích động thế?"
Bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên yên lặng, sau đó… tất cả mọi người đều nhìn về phía mẹ con Trương Thiên Minh.
Đúng vậy, con trai bà ta không phải đi cuốc đất, bà ta đến đây muốn lời giải thích gì từ họ chứ?
Bà ta còn tự thêm điều kiện cho mình, phải chăng bà ta cố tình không nói cho họ biết con trai bà không bị phạt, để họ giúp bà ta xin lợi ích?
Cùng thù chung nghĩa là một chuyện, nhưng bị người khác lợi dụng làm công cụ là một chuyện khác.
Ánh mắt của các phụ huynh nhìn về phía mẹ Trương không còn thiện cảm, và những học sinh bị xử phạt công khai cũng không cảm thấy vui vẻ gì mấy.
Nhưng mẹ Trương cũng hoang mang không kém, không nhịn được mà hỏi con trai: "Họ đều bị phạt cả, sao con không nói sớm?"
Trương Thiên Minh nói với vẻ mặt oan ức: "Con làm sao biết được? Triệu! cũng không nói.
"
Hai chữ cuối cùng bị nuốt lại, nhưng chỉ cần một chút suy nghĩ thì mọi người cũng đoán được người câu ta đang nói là ai.