Tôi Là Mẹ Thần Đồng

Edit + Beta: Minh An

Hai ba con về không một tiếng động, An Tưởng vội đứng dậy. Lúc mới thấy hai người thì cô thấy hơi giật mình, nhưng sau đó sự tò mò dần dần thay thế sự sợ hãi.

Gương mặt của Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc đều rất đẹp, mắt hai người trông khá giống nhau, khí chất cũng đều lạnh lùng như nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể tìm ra điểm khác biệt. Miệng cùng khuôn mặt của An Tử Mặc trông khá giống cô lúc nhỏ. Nhớ tới những lời Bùi Thần vừa nói lúc nãy, An Tưởng cảm thấy khá băn khoăn.

Thời nay chuyện gì kỳ lạ cũng có thể xảy ra, vì thế An Tưởng cũng không quá nghi ngờ lời Bùi Thần nói, chẳng qua cô không tin Bùi Dĩ Chu lại thích mình.

Không khí trong phòng khách im lặng, chẳng ai chịu mở miệng.

An Tưởng nhăn mày liên tục, chỉ kém viết mấy chữ "tôi có chuyện muốn hỏi" lên mặt. Ba anh em nhà Bùi Thần thấy bầu không khí kỳ lạ nên đã chuồn lên trên tầng chơi với nhau từ sớm, chỉ để lại ba người An Tưởng, An Tử Mặc và Bùi Dĩ Chu đứng yên lặng nhìn nhau.

"Bùi tiên sinh, anh về rồi à?"

"Ừ." Bùi Dĩ Chu thong thả cởi áo khoác ngoài ra đưa cho người giúp việc, xắn tay áo của mình lên, lộ ra một cái đồng hồ màu bạc trên tay. Nhìn qua chiếc đồng hồ này không rẻ chút nào.

Khí chất của anh hơn người, anh không nói lời nào nhưng lại làm người đối diện cảm thấy rất áp lực.

Vẻ mặt An Tưởng càng phức tạp hơn. Cô còn chưa kịp sắp xếp lại câu cú để nói thì ánh mắt Bùi Dĩ Chu rơi xuống người cô, "An Tưởng, bao giờ em bắt đầu làm việc?"

Lúc này An Tưởng mới nhớ tới hôm qua mình vừa đồng ý với Bùi Dĩ Chu sẽ làm gia sư cho con anh.

Vốn dĩ cô đang định tìm Bùi Dĩ Chu nói chuyện này. Bây giờ cô đã dời hộ khẩu khỏi An gia rồi, giấy tờ tùy thân cô cũng đã lấy được, tiếp đó cô chỉ cần nghiêm túc ôn tập, chờ đến tháng 9 thi đại học là được rồi. Nhưng lời vừa rồi Bùi Thần nói làm cô không thể nào tiếp tục thản nhiên nói chuyện với anh như trước được nữa.

Nếu An Tử Mặc là con cô thật, dù cho cô không có ký ức thì làm gia sư cho cậu như vậy có ổn thật hay không?

"Bùi tiên sinh, Bùi Thần bảo An Tử Mặc là, là con tôi. Chuyện đó có phải thật không?" An Tưởng cẩn thận hỏi.

Ánh mắt An Tử Mặc lấp lóe, trong lòng cậu không nhịn được mà hụt hẫng.

Ngày trước mẹ toàn gọi cậu là con yêu hoặc là Mặc Mặc, đâu như bây giờ gọi thẳng họ tên cậu. Cậu cảm thấy khó chịu, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại ngay lập tức.

An Tưởng chưa từng thấy bạn nhỏ nào hung dữ như vậy bao giờ. Mí mắt cô giật giật, không khỏi lùi về sau hai bước.

Hành động của cô làm An Tử Mặc tức quên cả thở, ánh mắt cậu càng đáng sợ hơn.

"Là thật."

An Tưởng choáng váng, tái xanh mặt.

Cô từ từ ngồi xuống ghế sô pha lấy lại tinh thần, nửa ngày sau cô mới trả lời, "Xin lỗi, tôi không nhớ gì hết."

"Không sao, ký ức của em bị phong ấn, chuyện này không phải lỗi của em." Giọng điệu của Bùi Dĩ Chu bình tĩnh, nhưng An Tưởng có thể nghe thấy chút xíu tủi thân của anh trong đó.


Tủi thân?

An Tưởng nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Nhưng cô vừa ngẩng đầu thì đã đụng phải ánh mắt buồn rầu của người nọ.

"Mặc Mặc lên tầng trước đi, ba muốn nói chuyện với An Tưởng một lát."

An Tử Mặc không trả lời, cậu kéo quai ba lô đi lên trên tầng.

Bùi Dĩ Chu đưa An Tưởng tới phòng đọc sách ở dưới tầng hầm, chỗ đó anh cất những đồ mà An Tưởng dùng lúc cô còn sống. An Tưởng kiên nhẫn lật ảnh chụp ra xem, trong lòng cô xuất hiện những cảm xúc khó tả. Sau đó Bùi Dĩ Chu đưa cho cô một cái chìa khóa, nói: "Em từng mở một tiệm trà sữa, sau khi em đi thì anh thuê người giúp việc tới dọn định kỳ, nếu em muốn em có thể đi xem."

"Tiệm trà sữa?"

"Ừ, nhưng tiệm em chỉ ép nước trái cây thôi, nhưng nước trái cây em ép uống ngon lắm."

"......"

An Tưởng khép album ảnh lại, "Tôi có thể đi xem mộ mình không?"

Bùi Dĩ Chu im lặng một lát rồi gật đầu, "Được."

An Tưởng được chôn sau núi, đi bộ 15 phút là đến nơi. Bùi Dĩ Chu cảm thấy đi vậy khá tốn thời gian nên anh lái một chiếc xe đạp qua dừng trước mặt An Tưởng, ý bảo cô ngồi đằng sau.

An Tưởng nhìn dáng người to lớn, khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông thì do dự vài giây, sau đó cô nhảy lên ghế sau ngồi, cẩn thận dùng tay nắm lấy vạt áo của Bùi Dĩ Chu.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu sâu thẳm, xe phóng như bay đi về phía trước. An Tưởng sợ hãi kêu lên một tiếng, tay không khống chế được mà ôm chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông. Bùi Dĩ Chu đưa lưng về phía An Tưởng, nhếch môi cong lên một độ cong nho nhỏ, sau đó anh cố ý đạp xe đi đường vòng để đi được xa hơn.

Ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu bao trùm hết cả ngọn núi.

Cả một ngọn núi lớn như này đều thuộc sự sở hữu của Bùi gia, trên đường đi cây cối đan xen, đường có nhiều chỗ rẽ. Nơi đây có ao, có bãi cỏ, có trại nuôi ngựa, thậm chí đến cả sân trượt tuyết cũng có. Nói chung cái gì có thể xây được thì xây hết. Trên đường đi, thỉnh thoảng hai người gặp bảo vệ canh núi của Bùi gia, bọn họ lễ phép chào Bùi Dĩ Chu, vô cùng kính trọng, hoàn toàn khác cách mấy người làm trong nhà của An gia đối xử với chủ của mình.

An Tưởng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng trước mặt.

Trên người anh có một mùi hương rất dễ ngửi, có lẽ là mùi tuyết tùng. Nhưng mùi này hơi khác mùi tuyết tùng một chút. Ngửi cẩn thận thì ngửi ra được mùi máu thơm ngọt của anh.

An Tưởng: "......"

Nói thẳng ra là cô thèm ăn người này!!!

Đầu óc cô toàn cái gì vậy??

"Đến nơi rồi."


Xe đạp không tiện đạp vào trong nghĩa trang, vì thế Bùi Dĩ Chu dừng xe trước cửa. An Tưởng thu lại mấy suy nghĩ linh tinh kia, nhảy xuống khỏi xe bước lên bậc thang đi lên phía trên.

Cầu thang trước mắt có chừng hơn trăm bậc, hai bên là cây cối rậm rạp, đi cả đường không gặp nổi một con chim, chỉ thấy những bông hoa được gió thổi xung quanh. Rất nhanh đã tới phần mộ, An Tưởng liếc mắt một cái là tìm được mộ của mình.

Nhìn khuôn mặt trên di ảnh đang cười tươi tắn, vẻ mặt An Tưởng vô cùng phức tạp.

"Tôi chết rồi à?"

"Ừ." Bùi Dĩ Chu đứng cạnh cô, bình tĩnh trả lời, "Chết cũng được nửa năm rồi."

"......" Cô chẳng có chút ấn tượng gì về chuyện này hết!! Đang yên đang lành sao cô lại chết được nữa năm, cỏ trên mộ lại còn cao như vậy rồi cơ chứ???

Bùi Dĩ Chu ngồi xổm xuống, nhặt hết lá trên bia mộ ra, bình tĩnh nói: "Em yên tâm, anh đã làm theo lời em nói, đặt cho em một hũ tro cốt làm bằng thủy tinh. Nếu em muốn xem, anh có thể cho người đào ra cho em xem, chắc chắn phù hợp với yêu cầu của em."

Không cần đâu Bùi tổng!!

Làm gì có ai muốn đào mộ mình ra đâu cơ chứ?

An Tưởng thở dài một cái ngồi xổm xuống trước mộ. Nếu trước đó cô còn nghi ngờ thì bây giờ cô đã tin mình chính là cô gái trên bia mộ này rồi. Vì ảnh chụp trên đó làm cô cảm thấy rất quen thuộc, hơn nữa các chi tiết Bùi Dĩ Chu vừa nói đều ăn khớp suy nghĩ của cô.

Làm gì có chuyện trên thế giới này có hai người giống nhau đến vậy được?

"Tôi là vợ anh à?" Lúc nói ra những lời này, An Tưởng cảm thấy hơi ngượng.

"Vẫn chưa đi lấy giấy chứng nhận kết hôn."

"Ồ." An Tưởng lại hỏi, "Thế sao lúc anh mới thấy tôi anh không nói gì?"

Bùi Dĩ Chu thong thả nói: "Sợ dọa em."

"......" Cũng đúng, cô gái nào nghe vậy mà chẳng bị dọa?

Đầu An Tưởng trống rỗng.

Dù cô tạm thời tin cô gái loài người trên bia mộ kia là mình, nhưng đó không có nghĩa là cô chấp nhận chuyện này. Đầu tiên cô không có ký ức trong quá khứ, tự dưng có một đứa con, cô chẳng cảm thấy thật chút nào. Vì thế cô không thể bình tĩnh chấp nhận Bùi Dĩ Chu, cũng không thể chấp nhận việc An Tử Mặc là con mình được.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, yêu đương được với ai thì càng tốt. Kết quả hiện thực lại tặng cho cô một đòn đau.

"Bùi tiên sinh, tôi định tháng 9 sẽ thi đại học."


"Ừm, tốt lắm."

An Tưởng nhìn sắc mặt của Bùi Dĩ Chu, phát hiện ánh mắt anh bình tĩnh, chẳng có chút khó chịu nào, vì thế cô làm liều nói: "Nếu tôi thật sự là người này, vậy người đó chính là kiếp trước của tôi."

"Ừ."

"Vì thế... Đây đều là chuyện của kiếp trước rồi, chúng ta đừng dây dưa kiếp này nữa!"

"???"

Bùi Dĩ Chu đã hiểu ý của An Tưởng, "Em không định nhận anh và con, đúng không?"

Sao nghe lời này của anh cứ tủi thân thế nào ấy?

Đột nhiên An Tưởng cảm thấy mình khốn nạn quá, cứ như cô đi lừa tình người ta vậy!

"Tôi, tôi muốn bắt đầu một lần nữa." An Tưởng dùng hết can đảm nói, "Tôi muốn vào đại học, tìm, tìm người yêu..." Ba chữ cuối cô nói nhỏ lí nhí.

Bùi Dĩ Chu cười nhẹ.

Anh đã hiểu. Dù An Tưởng biết sự thật, nhưng cô cũng không chấp nhận điều đó. Với An Tưởng đã mất ký ức, anh và An Tử Mặc là những người xa lạ, cô khó có thể mở lòng đón nhận hai người họ.

Ban đầu Bùi Dĩ Chu định giấu nhẹm mọi chuyện, chờ sau khi An Tưởng quen với anh, có tình cảm với anh thì anh sẽ nói cho cô biết. Khi đó cô sẽ chấp nhận sự thật dễ dàng hơn, nói không chừng có thể kích thích cô khôi phục lại những ký ức đã bị phong ấn. Nhưng bây giờ anh đã bị phản tác dụng rồi, thất bại thảm hại.

Bùi Dĩ Chu cũng không quá bất ngờ trước phản ứng lúc này của An Tưởng. Đổi lại là anh, anh cũng làm vậy.

"Ừm, được."

An Tưởng mở to mắt: "Anh đồng ý rồi?"

Bùi Dĩ Chu gật đầu.

An Tưởng bất ngờ, cô không ngờ Bùi Dĩ Chu lại đồng ý nhanh như vậy.

Bùi Dĩ Chu rũ hàng mi dài của mình xuống, "Sau khi em mất, cảm xúc của Tử Mặc không ổn định lúc nào, thấy em trở về, thằng nhóc rất vui. Anh không thể dùng chuyện cũ để ép em về bên mình, nhưng mà... Anh mong em có thể dành chút thời gian ở bên thằng bé."

"Làm gia sư đúng không? Cái này tôi làm được!"

Chưa ai nói cho An Tưởng biết chuyện An Tử Mặc là thần đồng, An Tưởng cũng chẳng phải là một người vô cảm. Với trình độ của cô, cô dư sức dạy trẻ con.

"Tiền lương thì..."

"Mỗi tháng anh cho tôi hút một ngụm." An Tưởng như sói đói nhìn chằm chằm cổ Bùi Dĩ Chu, nuốt nước miếng, "Được, được không?"

Hai mắt cô sáng lên, chỉ hận không thể nhào qua ngay lập tức.

Đầu ngón tay Bùi Dĩ Chu khẽ động. Anh hé môi, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Không được."

An Tưởng mím môi.


Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nói tiếp: "Em phải yêu đương, làm vậy không hay lắm."

"??"

Bùi Dĩ Chu tránh ánh mắt khó hiểu của An Tưởng, nghiêm túc nói: "Trừ khi em đồng ý cho anh theo đuổi em, anh mới đồng ý."

An Tưởng: "Không, không ổn cho lắm."

Bùi Dĩ Chu: "Mỗi tháng cho em hút hai ngụm."

An Tưởng: "Tôi thấy..."

Bùi Dĩ Chu: "Em muốn hút lúc nào thì hút."

An Tưởng: "Được! Bao giờ anh muốn theo đuổi tôi thì anh cứ theo đuổi!!!"
4

Đối mặt với sự mê hoặc của máu Bùi Dĩ Chu, An Tưởng chẳng có chút chống cự nào chảy nước miếng.

Haizz...

Trà Ô Long ngon nhất!

Trà Ô Long ngon nhất nhất nhất trên đời!!!

Hít hà.

Bùi Dĩ Chu mím môi giấu đi ý cười của mình, "Em có thể ở chỗ này, dạy học cũng tiện hơn."

An Tưởng xua tay liên tục: "Không được không được. Chỗ này của anh cách nội thành xa quá, không tiện. Tôi được phân tài sản của ba mình, ở đó là được."

Đáy mắt Bùi Dĩ Chu không giấu nổi sự thất vọng. Nhưng anh nói: "Thế mỗi thứ bảy anh sẽ đưa Tử Mặc đến chỗ em học."

"Ừm, cái này thì được."

Một tuần chỉ dạy như vậy, An Tưởng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mà...

"Có phải con anh ghê gớm lắm không??" An Tưởng nhỏ giọng hỏi, cô không giấu nổi sự lo lắng.

Bùi Dĩ Chu khẽ cười, anh không trả lời.

Tâm trạng của An Tưởng như rơi xuống vực thẳm. Nhìn qua cậu nhóc đó trông ghê gớm lắm, hơn nữa Bùi Dĩ Chu còn cười không nói như này ... Điềm quá!

An Tưởng lắc đầu thở dài, liếc mắt nhìn cổ Bùi Dĩ Chu.

Thôi.

Ghê thì ghê, không sao hết! Ai bảo cô thèm người ta cơ chứ QAQ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận