64.
Không biết là vì quá đau hay là sợ tôi gây sự, Đậu Thanh vẫn luôn túm chặt vạt áo tôi.
65.
Bên trên cửa treo một tấm gương đồng vàng rực rỡ, chiếu xuống một chùm sáng vàng kim.
Hơi lại gần chút thôi, đã cảm thấy nóng cháy không chịu nổi.
Tôi chỉ có thể vòng qua chùm sáng mà đi.
66.
Sau khi vào trong đạo quán, Tô Tư Duệ khá là thành kính, quả quyết phải thắp một nén nhang cầu nhân duyên cho mình.
Nhưng tôi nghe rõ ràng trong miệng hắn ta lẩm bẩm nói: “Ngọc hoàng đại đế Thái thượng lão quân Như lai phật tổ Đấu chiến thắng phật phù hộ, mau mau bắt nữ quỷ bên cạnh con đi ạ.”
Tôi giật hương trong tay anh ta ném xuống đất:
“Đốt nhang cái khỉ mốc, tôi thấy lão đạo sĩ này căn bản chỉ là một tên giả thần giả quỷ gạt người!”
Trị Trượng đạo sĩ lập tức bất mãn cãi lại: “Cô dựa vào đâu mà bảo là tôi gạt người!”
“Ông bán cho Đậu Thanh đống đồ trừ quỷ đuổi tà đó hoàn toàn vô dụng, ông không phải lừa gạt thì là gì!”
“Mấy thứ đó của tôi đều là đối phó với quỷ bình thường, ai mà biết quấn lấy cậu ta lại là con quỷ già vạn năm như cô!”
Nghe ông ta nói vậy, tôi lập tức bùng nổ: “Ông nói ai già đấy!”
Tôi ghét nhất là người khác nói tôi già!
Cảm xúc của Trị Trượng đạo sĩ cũng theo đó kích động lên: “Tất nhiên là nói cô! Đồ bà già mấy vạn tuổi, cô không già thì ai già!”
Đồ xấu xí này cũng có chút bản lĩnh, thế mà còn có thể nhìn ra thân phận và tuổi tác của tôi.
Nhưng khí thế không thể thua.
Cãi nhau cũng không thể.
“Lão già khốn kiếp như ông nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp chết ruồi rồi, ông còn có mặt mũi nói tôi già á!”
“Mặt tôi có nhăn nhiều hơn nữa thì cũng không tới trăm tuổi, cô còn già hơn tôi mấy trăm lần đấy!”
Tiêu rồi, hình như ông ta nói có lý.
“Tên giả thần giả quỷ chết tiệt nhà ông, còn nói vớ nói vẩn thì có tin tôi đốt luôn cái đạo quán nát của ông không!”
Ai dè Trị Trượng đạo sĩ chẳng những không giận, ngược lại cười to: “Có bản lĩnh thì cô đốt thử xem nào, đồ trong đạo quán này của tôi đều đã khai quang rồi, đề phòng chính là Minh hoả của Minh giới các người!”
“Thử thì thử!”
Tôi lật tay móc ra một cái bật lửa trong túi bật lửa đốt khăn bàn của ông ta.
Có thể phòng được Minh hoả, nhưng tôi không tin còn có thể phòng được cả lửa nhân gian.
67.
Chất lượng khăn bàn khá tốt, mới có mấy giây đã bén lửa lên bàn.
Ánh lửa chiếu lên mặt Trị Trượng đạo sĩ, làm mặt ông ta càng xấu hơn.
“Đờ mờ, cô không ra bài theo kịch bản à!”
Ông ta vừa vứt vài thứ đồ linh tinh vào lửa, vừa hét to: “Chữa cháy đi! Mau chữa cháy đi!”
Tôi khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.
Dù sao tôi cũng không sợ lửa nhân gian.
68.
Đậu Thanh ngồi trên xe lăn ôm một cái hũ đưa cho Tô Tư Duệ:
“Trong hũ này có nước, mau dập lửa đi!”
Tô Tư Duệ nhận lấy, không nghĩ ngợi gì trực tiếp hắt vào đám lửa.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cái bàn lập tức nổ banh.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Trị Trượng đạo sĩ tức điên gào lên: “Mấy người quả nhiên là cùng một giuộc, một người đốt lửa, hai người hắt rượu!”
Đậu Thanh lại ôm một cái hũ đưa cho Tô Tư Duệ:
“Trong hũ này là bột vôi, cái này nhất định có thể dập lửa!”
Tô Tư Duệ nhận lấy, lại không chút do dự hắt vào đám lửa lần nữa.
May mà lần này thực sự thành công dập lửa.
Trị Trượng đạo sĩ vừa mới nhẹ nhõm thở phào, còn chưa kịp phủi đi bụi vôi đầy người, đột nhiên để ý cái hũ trong tay Tô Tư Duệ, hai mắt trợn tròn.
“Đợi chút, các cậu lúc nãy dùng cái gì dập lửa?”
“Bột vôi đó.”
“Lấy bột vôi ở đâu?”
Đậu Thanh chỉ qua cái bàn bên cạnh.
Chỉ thấy trên đó còn có một tấm bài vị, viết là “Bài vị của mẹ hiền Lưu thị”
“Đó là tro cốt của mẹ tôi đó!!”
Trị Trượng đạo sĩ quỳ phịch xuống trước đám bột phấn, khóc than: “Là con bất hiếu a!”
Đậu Thanh mặt đầy hổ thẹn: “Thật sự xin lỗi ạ, vừa nãy gấp quá, cháu cũng không nhìn cẩn thận, hay là ngài xem thử bây giờ còn có thể làm gì để cứu vãn lại chút không ạ.”
Tô Tư Duệ cũng theo đó nhận lỗi: “Không thì chúng cháu thắp nhang xin lỗi cụ bà nhé?”
Trị Trượng đạo sĩ khóc lóc chẳng ngừng, không hơi đâu để ý bọn họ.
Đậu Thanh lấy một cái máy hút bụi trong góc ra:
“Có cách rồi, chúng ta hút tro cốt của cụ bà lại là được rồi.”
“Đừng ——”
Trị Trượng đạo sĩ gào to định ngăn lại, nhưng mà đã không kịp rồi.
Đậu Thanh và Tô Tư Duệ một tên cắm điện, một tên hút tro cốt, phối hợp nhịp nhàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc mở máy hút bụi ra, tro cốt bị hút vào liền bay múa đầy trời.
Bọn họ lập tức đóng máy hút bụi lại.
Nhưng đã không kịp nữa.
Mẹ Trị Trượng đạo sĩ bị thổi bay khắp nơi.
Trị Trượng đạo sĩ tê liệt ngồi trên đất, yếu ớt mà nói: “Máy hút bụi, hư rồi~”
69.
Trị Trượng đạo sĩ đỏ mắt nhìn tôi, nghiến răng nói: “Đều tại cô!”
Tôi hít drama thôi mà cũng trúng đạn?
“Tro cốt của mẹ ông là do hai người kia tung vào, tại sao trách tôi?”
“Tôi không quan tâm!”
Trị Trượng đạo sĩ đột nhiên nâng phất trần lên, hung tợn quất về phía tôi.
Tôi vội lùi về sau định trốn đi, nhưng lại vướng phải cột nhà, hết đường thối lui.
Ngay lúc tôi cho rằng mình chỉ có thể ngồi chờ bị đánh, một bóng đen nhào đến phía trước tôi, thay tôi chắn lại cú đánh này.
Tôi không biết Đậu Thanh ngay cả ngồi xe lăn cũng đau đến ướt mồ hôi lạnh,vậy mà lấy đâu ra can đảm đứng lên nhào đến phía trước người tôi, nhưng tôi đã nghe thấy được âm thanh của xương cốt vỡ nát.
Tô Tư Duệ nhào tới kiềm chặt Trị Trượng đạo sĩ, tôi vội vàng mang Đậu Thanh đã ngất vì đau rời đi.
70.
Ngày hôm sau, tôi dẫn Minh vương đại nhân đến trước cửa Sát Bích Quan, chỉ vào Trị Trượng đạo sĩ mà méc với Minh vương đại nhân: “Chủ nhân, chính là lão bắt nạt em!”
Gương đồng trước cửa Sát Bích Quan đã từ một biến thành ba cái, tôi không dám đi vào.
Minh vương đại nhân tựa như chẳng thấy gương đồng, đi thẳng vào trong chùm sáng.
Chưa tới 3 giây sau, gương đồng bắt đầu xuất hiện vết nứt, tiếp đó vỡ thành từng mảnh rơi xuống.
“Chủ nhân của em lợi hại quá!”
Tôi theo sau chủ nhân đi vào đạo quán.
Đạo quán trải qua trận dày vò ngày hôm qua, bên trong giống y như bãi rác.
Khắp cả sân viện đều là mẹ Trị Trượng đạo sĩ, ông ta đang ngồi xổm trên đất nhặt từng chút bỏ vào hũ.
71.
“Ngươi chính là người bắt nạt nô bộc của ta?”
Động tác nhặt mẹ của Trị Trượng đạo sĩ ngừng lại, đứng dậy nhìn thẳng vào chủ nhân tôi:
“Minh vương đại nhân, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Sau đó liền leo tường bỏ chạy.
Minh vương đại nhân lại chẳng nhúc nhích gì.
Tôi đứng bên cạnh lo suông: “Chủ nhân, sao ngài không đuổi theo đi?”
Minh vương đại nhân híp mắt nhìn hướng Trị Trượng đạo sĩ bỏ chạy: “Sẽ còn gặp lại.”
72.
Đậu Thanh vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh.
Tôi nắm chặt tay áo Minh vương đại nhân, dè dặt cầu xin: “Chủ nhân, lưng của Đậu Thanh……”
Một lần là do chủ nhân đá, một lần là vì cứu tôi mà bị đánh, tôi quả thực không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chủ nhân tôi khẽ thở dài: “Lần này xem như nể mặt ngươi.”
Nói xong, Minh vương đại nhân đặt tay lên lưng Đậu Thanh.
Đậu Thanh đang ngủ mơ rên rỉ một tiếng, hoàn toàn ngất đi.
73.
Thấy phản ứng lần trước của Trị Trượng đạo sĩ, tôi hoài nghi ông ta là người quen cũ, nên cố ý quay về Minh giới dò la.
Mạnh Bà nói với tôi, đó là chuyện trước đây khi tôi còn kiêm chức quỷ sai.
Khoảng 100 năm trước, chủ nhân thấy tôi mỗi ngày đều quá rảnh rỗi, nên để tôi kiêm thêm chức quỷ sai, trùng hợp sao tôi lại là người áp giải Trị Trượng đạo sĩ.
Thế nhưng tên Trị Trượng đạo sĩ này chẳng biết xảy ra chuyện gì, liên tục uống mấy chén canh Mạnh Bà cũng không mất ký ức.
Tôi nghi ngờ canh Mạnh Bà có vấn đề, thế là tự mình uống một chén xem sao.
Sau đó tôi liền mất trí nhớ, Trị Trượng đạo sĩ tranh thủ lúc tôi không biết mình là ai mà chạy mất.
Lúc sau bọn họ làm tôi nôn ra, rồi lại súc dạ dày, tôi mới khôi phục được phần lớn ký ức, nhưng vẫn còn một phần ký ức bị khuyết thiếu.
Chuyện qua đi Mạnh Bà mới kiểm tra lại camera, phát hiện tên Trị Trượng đạo sĩ này căn bản chẳng uống một ngụm canh Mạnh Bà nào, toàn bộ đều đổ lên quần áo.
Thì ra đúng thật là người quen cũ, thảo nào ông ta biết rõ thân phận và tuổi tác của tôi.