Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Mộ Mục ôm tâm tình tẻ nhạt, đột nhiên nghe thấy âm thanh của nữ chính, cậu cảm thấy rất kinh hãi.

Nam chính và nữ chính gặp nhau lúc nào?! Biểu hiện này cho thấy nội dung trong tiểu thuyết sắp bắt đầu? Vận mệnh của cậu và cha vẫn không thể nào sửa lại được?

Mỗ Mộ hoàn toàn đắm chìm vào suy nghĩ của mình nên không hề nghe mọi người PIA diễn, đồng thời cũng không thấy được thái độ của Cảnh Dực Tước khi đối mặt với mình và người khác tuyệt đối bất đồng

Vì lần PIA diễn đầu tiên chỉ có ý định làm cho mọi người ngầm hiểu trình độ của nhau, thử thêm mấy cảnh quan trọng nữa cũng rất ok.

Cảnh Dực Tước vẫn còn muốn ở trong thế giới của hai người thêm một lát nữa với Mộ Mục để trao đổi tình cảm, cũng không để ý mọi người giữ lại, nói rằng có việc nên muốn off trước.

Sau khi Mà Mộ Mục nhìn thấy người nào đó rời đi, cũng vô thanh vô tức rời khỏi phòng.

Chẳng được bao lâu, biểu tượng chim cánh cụt lại hiện lên thông báo tin nhắn của người nào đó.

Quân Lâm: Mộ ^_^

Mộ Mục: À, anh phối âm ngôn tình cũng rất tốt.

Quân Lâm: (^o^) Nhận được lời khích lệ của cậu, thật là cao hứng!

Mộ Mục: Ừm.

Quân Lâm: Khà khà ~


Mộ Mục: CP trong kịch của anh cũng không tồi.

Quân Lâm: Ừa, âm thanh rất đặc sắc, rất êm tai rất khác người. Cảm giác lúc diễn cũng không tồi.

Mộ Mục: Anh rất thích cô ấy?

Quân Lâm: Hả? Sao cậu lại hỏi thế?

Mộ Mục: Đoán...

Quân Lâm: Mới vừa quen hôm nay, không thể nói là yêu thích được, chỉ là rất thưởng thức thanh âm của cô ấy.

Quân Lâm: Mộ, cậu ghen sao?! (^o^)

Mộ Mục: Anh nghĩ quá rồi.

Mộ Mục: Tôi đi ngủ, 88

Quân Lâm: Ngủ ngon ^_^

Mộ Mục nhìn thấy nam chính bảo đây là ngày đầu tiên gặp phải nữ chính Lăng Tuyết Vũ, sự rối loạn trong lòng cuối cùng đã bình tĩnh một chút.

Đồng hồ sinh học luôn luôn buồn ngủ cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng, vì vậy, mỗ Mộ không còn rầu rĩ mà nhanh chóng đóng PC, đầu vừa dính lên gối thì lập tức rơi vào mộng đẹp.


Mà Cảnh Dực Tước nhìn thấy xưa nay toàn do mình đặt câu hỏi trong lúc tán gẫu, thế nhưng hôm nay đối phương cư nhiên phá lệ mà hỏi cái nhìn của hắn về người khác. Vì vậy, máu gà của hắn lại kích động nên lập tức đùa giỡn Mộ Mục một chút.

Tuy rằng đáp án của Mộ Mục không nằm ngoài dự đoán, khiến cho một người đã trầm mê như hắn vẫn không thể tự kiềm chế được mà não bổ đây là biểu hiện ghen tuông của Mộ Mục.

Vì thế nên ngày tiếp theo, trong hội nghị của Cảnh thị, nhiều tinh anh đã được diện kiến một đôi mắt gấu trúc Cảnh đại BOSS và tâm tình tốt đẹp của hắn.

Về phần nữ chính mà hai người nói tới, Cảnh Dực Tước thừa nhận bản thân thưởng thức thanh âm của cô ta. Nếu như lúc trước mình không gặp phải Mộ Mục, cũng không đến mức trầm luân thì e rằng, chỉ là e rằng, hắn sẽ yêu cô. Nam chính nào đó vẫn luôn hiểu rõ bản thân mình bị chứng thanh khống đặc thù, nghĩ như vậy.

Một bên khác, Lăng Tuyết Vũ hồi tưởng lại giọng nam trầm thấp từ tính hôm nay, lại nghĩ đến thân phận CV tử hồng của người nọ. Được người nọ tán thưởng, trong lòng cô tràn ngập mơ tưởng.

Lăng Tuyết Vũ vẫn luôn muốn đứng ở vị trí cao nhất để hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh tán thưởng, thế nhưng, giới giải trí gì đó tuấn nam mỹ nữ cũng không ít, hơn nữa nếu như không có gia thế tốt đẹp hậu thuẫn, cô ta cũng không muốn ủy khuất bản thân mà dựa vào quy tắc ngầm để trở thành minh tinh.

Rõ ràng cô muốn dựa vào lợi thế âm thanh trời phú xưa nay của mình mà bước vào giới võng phối, cảm thụ cảm giác được hàng vạn fan tung hô một chút. Thậm chí, việc tìm mấy con rùa vàng(*) cũng sẽ dễ dàng hơn...

Dù sao một số tên công tử bột hay mấy nhà doanh nhân thành đạt nào đó cũng sẽ tìm tới chỗ này để giết thời gian.

Mà hôm nay, sau khi nghe âm thanh của CV Quân Lâm nổi tiếng trong giới võng phối, giác quan thứ sáu cực kì chuẩn xác của cô nói rằng, chính là anh ta.

—–

Những ngày đùa giỡn và bị đùa giỡn đã trôi vào quá khứ, đã hơn một tháng Mộ Mục vẫn chưa đến trường. Hôm nay cậu giật mình tỉnh giấc, chuẩn bị đi học lại, khởi động xe của mình rồi chạy thẳng tới trường.


Đại học S rộng lớn sáng sủa, đại sảnh diễn thuyết đã chật kín người. Một người đàn ông anh tuấn thành thục đang đứng nói ở phía trên, không mặc âu phục mà lại mặc một bộ quần áo xám tro bình thường, khiến cho hắn càng thêm trẻ tuổi. Giọng nói mang ngữ khí tự tin càng làm tăng thêm mị lực của hắn, dẫn tới việc một đám nữ sinh bình thường luôn ngạo khí mười phần, luôn tự nhận mình là xinh đẹp thông minh si mê không ngớt.

Không sai, người đó chính là Cảnh Dực Tước. Khi hắn đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng đến đại học S truyền thụ một ít kinh nghiệm cho học sinh của trường thì bản thân lại không ngăn được những suy nghĩ quỷ dị ùa tới.

Nếu Mộ Mục là học sinh đại học S...

Kết quả lại bị một đám người dùng những ánh mắt ngước nhìn, bội phục, ngưỡng mộ tấn công dồn dập.

Dĩ nhiên, chuyện này không hề ảnh hưởng tới Cảnh Dực Tước. Hiện tại hắn đang cảm thán, sau khi mình gặp người nọ, bản thân lại không ngừng xuất hiện nhiều hành vi khác thường. Hắn cũng đã chấp nhận khả năng gặp cậu là rất nhỏ.

Sau khi nói xong, hiệu trưởng dẫn mấy học viên xuất sắc đến chào hỏi Cảnh Dực Tước, còn dự định giới thiệu cho hắn quen mặt, nói không chừng sau đó có thể có cơ hội đến thực tập ở tập đoàn Cảnh thị và vân vân.

Cảnh Dực Tước đối với việc đi diễn thuyết lần này cũng không có hứng thú gì mấy, lại lười đối phó với người khác.

Nhìn thấy những học viên xuất sắc kia giả vờ xem thường, đồng thời thần thái ngôn ngữ cũng có chút nịnh nọt thì càng không muốn để ý.

Hắn tùy tiện chỉ ra một người vừa mắt, sau đó ném một câu “Đi dạo quanh trường” thì lập tức rời khỏi đám người kia.

Lăng Tuyết Vũ rất hưng phấn, ngày hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn của cô! Đã sớm biết hôm nay sẽ có một doanh nhân thành đạt tới trường đọc diễn thuyểt, không nghĩ tới lại là Cảnh Dực Tước!! Đại BOSS tập đoàn Cảnh thị!

Sau đó, lúc hắn vừa mới mở miệng, Lăng Tuyết Vũ liền nhận ra hắn chính là Quân Lâm. Khi hiệu trưởng mang bọn họ theo, hắn cư nhiên lại để mình dẫn đi dạo quanh trường.

Nữ chính đại nhân viên mãn nghĩ, quả nhiên tên nam sinh lúc trước là trường hợp ngoại lệ.

“Quân Lâm?” Lăng Tuyết Vũ gọi Cảnh Dực Tước.

“Hả?” Sau khi nghe cô ta gọi, Cảnh Dực Tước sững sờ, hỏi “Cô là?”


“Yên Nhiên Che Thành Sắc.”

“Ồ.” Thì ra là CV mà mình có chút thưởng thức, mặt Cảnh Dực Tước nhu hòa.”Thì ra là học sinh đại học S.”

“Đúng vậy.” Lăng Tuyết Vũ đẹp đẽ mà trả lời, “Chỉ giáo nhiều hơn nha, đại thần.”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, người ngoài nhìn vào tuấn nam mỹ nữ rất xứng đôi.

Dần dần, hai người tới một toà nhà kiến trúc cao nhất.

“Đây là một tòa nhà tổng hợp được xây dựng vào năm ngoái. Trong đó có lớp học và văn phòng của giáo sư. Chúng tôi không đến đây thường xuyên lắm vì không có gì để tham quan.” Nói xong, Lăng Tuyết Vũ nháy mắt với Cảnh Dực Tước.

Đột nhiên lại chỉ vào một lầu kiến trúc có thiết kế đặc biệt, “Đúng rồi. Đó là lầu Cảnh Hạnh do Cảnh tổng anh góp vốn!”

“Cảnh tổng, chúng ta đi xem một chút chứ?”

Dọc đường đi, Cảnh Dực Tước nghe cô giới thiệu, tuy rằng tẻ nhạt nhưng vẫn bỏ mặc âm thanh êm tai đang luyên thuyên không ngừng bên cạnh kia.

Nhắc tới lầu Cảnh Hạnh, hắn cũng có chút hứng thú đi theo Lăng Tuyết Vũ – người mà anh xem như em gái hàng xóm xinh đẹp, đến nhìn qua công trình kiến trúc kia.

Chỉ là, hắn không chú ý tới phía sau tòa nhà tổng hợp, một nam sinh trắng trẻo như ngọc mang mắt kính gọng đen đi ra.

Mộ Mục đem luận văn giao cho giáo viên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái thì thấy đã gần trưa rồi, chắc là buổi diễn thuyết kia đã kết thúc. Sợ gặp phải nữ chính, Mộ Mục lại quẹo đến lầu tổng hợp rồi nhìn thấy khung cảnh ấy, sau đó lại quẹo trái đi thẳng đến ga ra...

Chú thích:

(*) Rùa vàng: ý chỉ mấy người giàu có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận