Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Sau khi Mộ Mục hiểu rõ dụng tâm bất lương của Cảnh Dực Tước đối với mình thì xoắn xuýt một chút, cuối cùng kẻ vô tâm vô phế như cậu liền tiếp nhận sự tình này.

Dĩ nhiên, thời điểm mà cậu đối mặt với Cảnh BOSS thì càng thêm thân mật. Khiến Cảnh thiếu xưa nay luôn thuận buồm xuôi gió phiền muộn đến mức nhanh chóng thổ huyết, ức chế đến nội thương.

Cho nên nói, Mộ Mục cậu còn có tiềm chất phúc hắc thụ nữa đó!!!

Ai nói cậu không phải dụ thụ, đôi mắt kia tuyệt đối là không dễ xài đâu. Nhìn cậu bất tri bất giác lộ ra bả vai, dựa vào cái ngực, mò cái tay nhỏ và vân vân. Chọc Cảnh Dực Tước hai mắt bốc hỏa lại còn không biết thu liễm, cậu là đang ỷ vào việc hắn quá sủng cậu phải không....

Mộ đại nam phụ tỏ vẻ, mình chỉ là đang báo thù cho nguyên chủ thôi, thật sự đó!

Tuy rằng Cảnh BOSS vẫn không làm gì và cũng sẽ không làm gì, nhưng mà ngẫm lại còn chưa sảng khoái đâu. Cho nên, nam chính đại nhân, muốn trách thì trách tác giả đi thôi ~

Rốt cục, Cảnh Dực Tước bị trêu chọc đến n lần, sau khi bản thân miễn cưỡng nhịn được n+1lần nữa, rốt cục IQ cao của hắn hiếm khi dùng trên người cậu cuối cùng cũng đã hiểu rõ, Mộ Mục làm như vậy chỉ là đang muốn đùa hắn, sau đó bản thân cậu lại vụng trộm vui mừng bên cạnh

Cảnh thiếu có chút tức giận quyết định áp dụng “Phu cương”. Thế nhưng khi đối mặt với bảo bối nhỏ nhà mình lại đánh thì không đành lòng xuống tay, mắng thì không đành lòng xuống miệng.

Làm sáng tỏ một hồi, BOSS đại nhân biểu thị, không thể làm gì khác hơn là dùng một chiêu kia.

Hắn cũng đã nhìn ra rồi, Mộ Mục không phải là không có cảm giác đối với mình, dù sao hành vi hắn cưng chiều, che chở cậu không phải là vô dụng. Chỉ là trong lòng cậu có vẻ như đang lo lắng điều gì đó cho nên vẫn không chịu đáp ứng hắn.

Bất đắc dĩ, Cảnh Dực Tước đành phải sử dụng kế “Gạo nấu thành cơm”, đứng thứ hai sau kế “Lâu ngày sinh tình”.

Hôm nay, Mộ Mục tới biệt thự của Cảnh Dực Tước để phối âm bởi vì người nào đó vừa nói là mới mua một bộ thiết bị phối âm tốt. Đối với người mê mẩn phối âm như Mộ Mục mà nói, đương nhiên là không thể từ chối rồi. Mặt khác, cậu cũng bắt đầu yêu thích việc mê hoặc Cảnh BOSS.

Sau khi PIA xong một bộ kịch mới đây của hai người, Mộ Mục lại bắt đầu hành trình cám dỗ của mình, cậu hoàn toàn không chú ý tới việc ngày hôm nay, không có người hầu nào ở trong biệt thự.

Ngay sau đó, Mộ Mục mới hiểu được câu nói kia “Không tìm đường chết sẽ không phải chết ~” (′_`)

Mà lúc này, Mộ Mục dùng tiếng nói mềm mại luôn luôn không che giấu trước mặt Cảnh Dực Tước, hỏi, “Tước, hơi toát mồ hôi, em đi tắm, cho em mượn quần áo.”

“Ừm.” Sau khi Cảnh Dực Tước nghe vậy, đôi mắt ngày càng thâm trầm, “Em đi đi, chờ lát nữa anh đem áo ngủ vào.”

“Ừ.” Nghe hắn trả lời như thế thì Mộ Mục sững sờ, nhưng vậy thì hiệu quả sẽ tốt hơn nên không có cự tuyệt.

Sau khi Mộ Mục đi đến buồng tắm ở phòng khách, một lát sau, Cảnh Dực Tước cũng đứng lên, chỉ là, không đi đến phòng để tìm áo ngủ mà lại lấy thuốc bôi trơn đã chuẩn bị từ trước ra, bước tới phòng khách.

Mộ Mục đang tắm trong buồng tắm, nhắm mắt lại, nghĩ đến Cảnh Dực Tước suốt ngày phải dội nước lạnh, không tự chủ được mà nở nụ cười.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Mộ Mục bình tĩnh mà nói một câu, “Để chỗ ấy đi.”

Chỉ là một lúc thật lâu, không nghe tiếng đóng cửa, Mộ Mục mở mắt ra, kính mắt đã xuống, mắt phượng lộ ra vẻ mê hoặc.

Cảnh Dực Tước nhìn thấy cái người mang khí chất thanh nhã kia mở mắt ra liền tăng thêm một phần câu nhân, cảm giác mâu thuẫn làm cho nơi nào đó của hắn càng nóng.

Mộ Mục nhìn thấy Cảnh Dực Tước đi tới, ngồi ở bồn tắm bên cạnh, cả người bao phủ cậu, rốt cục cũng có chút cảm giác nguy hiểm.

Nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh, đôi mắt nhìn về phía hắn “Tại sao anh cũng tới.”

Mẹ kiếp! Cảnh Dực Tước bị đôi mắt tràn ngập hơi nước của Mộ Mục thoáng nhìn, thân thể có một loại cảm giác tê tê. Đây là em tự tìm! (Mộ Mục: …)

“Anh tới làm... A...” Lời nói bị chặn ở trong miệng, không hề phòng bị mà bị người ngoài xâm lấn.

Tay tìm điểm nhạy cảm xung quanh thân thể, đầu lưỡi hắn quét sạch mỗi góc cho đến khi hít thở không thông mới nhân từ mà rời đi, một sợi chỉ bạc treo móc giống như dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, bầu không khí đặc biệt kiều diễm.

“Em.” Cảnh Dực Tước đột nhiên nói một chữ.

Bởi vì vừa thiếu dưỡng khí mà không nhịn được thở dốc, Mộ Mục nghe một câu không đầu không đuôi như thế, kỳ quái nhìn về phía hắn, hàng này hôn đến mức đầu óc hỏng luôn rồi?

“Làm em.” Lần này nói hai chữ, lại kèm theo một nụ cười cực kỳ xảo quyệt.

Nhìn thấy ánh mắt Mộ Mục vẫn mơ hồ không biết gì như trước, Cảnh Dực Tước không kịp đợi, cúi người bế cậu lên, không quan tâm đến quần áo đã bị hắn làm ẩm ướt, rời khỏi buồng tắm trực tiếp đi đến giường.

Sau khi thả Mộ Mục xuống giường, một tay thì bắt đầu làm loạn xung quanh, một cái tay khác thì nắm chặt tiểu Mộ Mục, không ngừng đùa giỡn đến tận lúc tiểu Mộ Mục hoàn toàn đứng lên.

“Ưm ~ không ~ không muốn ~~” bởi vì lần này miệng không bị ngăn chặn, tiếng nói mê người rên rỉ kêu lên.

Tay Cảnh Dực Tước cầm lấy gậy nhỏ, nhớ lại các loại hướng dẫn đã xem qua, di chuyển xuống phía dưới, hé miệng ngậm tiểu Mộ Mục vào, cẩn thận thu hồi hàm răng, đầu lưỡi lạng quạng liếm láp.

“Ha ~ ưm ~ thả ra ~ không muốn ~ như vậy ~~ ư ~” Mộ Mục cảm thấy phía dưới được bao lấy bởi một địa phương mềm mại, nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy động tác của Cảnh Dực Tước, giật mình nhưng lại có chút cảm động.

“Không muốn ngậm cái kia ~ chỗ đó ~ ưm ~ bẩn ~ ha a ~” thân thể lại không khỏi cắm sâu vào chỗ ấm áp kia.

“A.” Cảnh Dực Tước tiếp tục ngậm lấy, tuy rằng vì động tác của Mộ Mục có chút lỗ mãng mà xâm nhập vào sâu cuống họng nên hắn có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nhịn cảm giác đó như trước, từ từ dựa theo hướng dẫn mà động động đầu lưỡi, khiến người phía dưới thoải mái hơn.

“Không ~ không muốn ~ không muốn liếm ~ a ~” Mộ Mục nắm lấy tóc của Cảnh Dực Tước, không tự chủ được trừu động, cuối cùng thân thể ưỡn lên trên một cái, phóng thích ra ngoài.

“Khụ khụ...” Cảnh Dực Tước bị chất lỏng bắn ra làm sặc, thoáng ho khan. Nhì Mộ Mục cao trào qua đi mềm mại ở trên giường, đôi môi thoáng sưng tấy, đôi mắt liễm diễm, còn tiểu Mộ Mục phía dưới mang theo chất lỏng màu trắng.

Cảnh Dực Tước cảm thấy phía dưới nhanh chóng sưng thêm một phần.

“Anh có thể không?” Hắn tận dụng mọi thời cơ hỏi, tay lại bắt đầu không an phận, xoa bóp bộ ngực đậu đỏ, sờ sờ phía trong đùi lớn nhạy cảm, trêu chọc tiểu Mộ Mục vừa mới mềm xuống một chút...

“Có thể cái gì?” Mộ Mục vẫn chưa hồi thần.

“Cho anh tiếp tục đi ~ Mộ ~” Cảnh Dực Tước dựa đầu vào cái cổ bên cạnh, không ngừng cọ.

“Cho anh đi ~” thấy cậu không đáp lại liền ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn Mộ Mục.

Mộ Mục nhìn ánh mắt đáng thương của mỗ cẩu cẩu, lại nghĩ đến những việc trước kia mà hắn làm, hiếm thấy nhẹ dạ mà gật đầu một cái, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, mặc hắn làm.

Editor: Bạn muốn ăn thịt thì hãy quên điều đó đi thôi:))))) Tác giả sợ bị khóa blog lắm, lúc viết bộ này thì ở bển đang gặp nạn cua đồng mà ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui