16
Tiệc tròn năm của Kiều Kiều kết thúc trong một mớ hỗ độn.
Bố mẹ con đều đã đi mất, họ hàng thân thích cũng chỉ có thể rời đi.
Nhưng họ đều đang nói về việc vừa diễn ra, câu chuyện xoay quanh việc anh trai con lén chụp váy của nữ sinh.
Trên đường về nhà, con hỏi cô Thúy: “Anh trai con gặp chuyện gì vậy ạ?”
Cô Thúy rất xấu hổ, lắc đầu, không nói lời nào.
Dượng muốn cười, lắc đầu: “Chu Xuyên Phong bị chiều hư rồi, từ bé đã vô pháp vô thiên, chỉ cần học tập tốt, là thích làm gì thì làm, hiện tại gây chuyện rồi?”
Đúng là, anh trai con chỉ cần học tập tốt thì thích làm gì cũng được.
Hai ngày sau, con nghe dượng nói, anh trai con bị Bắc đại đuổi học, lại còn bị tạm giam 10 ngày.
Bố mẹ con hiện tại không dám ngẩng đầu, đều đã rời khỏi nhóm gia đình, trước kia họ nói rất nhiều ở trong nhóm gia đình.
Cô Thúy không muốn đề cập đến những vấn đề này, cô gõ dượng: “Không phải lo chuyện nhà người ta, chúng ta chỉ cần sống tốt là được.”
“Được.” Dượng tràn đầy nhiệt huyết.
Công việc của ông phát triển rất nhanh.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, hai cái trạm chuyển phát nhanh được dượng tiếp nhận càng ngày càng kiếm ra tiền, lượng hàng hóa, bưu phẩm và thư từ không hề ít, trong khi những trạm chuyển phát nhanh khác khá vắng khách.
Chờ đến mùa hè năm sau, khi con bảy tuổi rưỡi, dượng cắn răng quyết định tiếp nhận thêm hai cái trạm chuyển phát nữa.
Cô Thúy có chút lo lắng: “Bây giờ có bốn cái trạm chuyển phát nhanh, chúng ta mới làm lĩnh vực này bao lâu, không nên liều lĩnh đi bước lớn như thế.”
“Một người có thể kiếm được tiền hay không phải đợi xem hai ba năm, hiện tại anh đã leo lên dây, tiền này không thể không kiếm, còn có Nhân Nhân là ngôi sao may mắn đang ở đây, chúng ta sẽ không lỗ đâu!”
Dượng nhìn qua có vẻ khờ khạo, nhưng trong lòng ông luôn có hoài bão lớn.
Ông ấy cũng quyết định đặt cược chính xác, bốn cái trạm chuyển phát nhanh, đều có lợi nhuận, hơn nữa còn đều kiếm được hơn 400 ngàn tệ một năm!
Nếu cứ thế này, một năm liền kiếm được hơn 1,6 triệu tệ tiền lãi.
“Em cảm giác như đang nằm mơ, anh thì sao?” Cô Thúy tính tiền lãi xong thì hỏi dượng.
“Anh cũng cảm giác như đang nằm mơ, con thì sao?” Dượng cúi đầu nhìn con.
Con đang lấy gà trong phần combo gia đình của KFC, thành thật mà nói, combo gia đình của KFC phần ức gà ở dưới cuối cùng không ngon.
“Con cảm giác, cánh gà cay ăn ngon hơn.”
17
Trong nhà giàu có.
Con trở nên xinh đẹp.
Giống như cứ sau mấy tháng, con lại lớn lên một chút.
Cô Thúy đặc biệt mua cho con một chiếc gương thật to, ngày nào cũng giúp con trang điểm trải chuốt, khen con càng ngày càng xinh đẹp.
Con không có nhiều khái niệm về từ xinh đẹp cho lắm, nhưng con cảm thấy mình đã cao, trắng và béo.
Đây chắc là xinh đẹp.
Cách đây không lâu dượng đã mua một con bảo mã (BMW), bắt đầu kinh doanh, cũng không biết dượng khởi nghiệp cái gì.
Cô Thúy đã không cần làm những công việc vặt nữa, cô ở nhà với con, chăm sóc nhà cửa luôn sạch sẽ.
Vào buổi tối, cô nhỏ giọng nói chuyện với dượng, bọn họ nghĩ là con ngủ rồi, nhưng thật ra con đang nghe lén.
“Em nghe nói gần đây anh trai em không được tốt cho lắm, công ty gặp nhiều khó khăn, haiz, xem ra việc của Chu Xuyên Phong đã đả khích anh ấy rất nhiều.” Đây là đang nói chuyện về bố mẹ con.
“Lĩnh vực kinh doanh của anh ấy cũng không ổn định, chỉ có thể kiếm ra tiền trong một hai năm thôi.” Cách nói chuyện hiện tại của dượng rất ra dáng ông chủ lớn.
“Chúng ta có tiền, không cần đầu tư loạn, trước tiên mua một căn nhà đã, như vậy có thể cho Nhân Nhân một ngôi nhà tốt.” có đôi khi cô và dượng sẽ nói đến chuyện nhà của.
Cô Thúy muốn mua nhà.
Dượng nghĩ nghĩ rồi nói: “Muốn mua thì mua một căn hộ lớn, phải đi đâu cũng tiện, còn phải ở trung tâm thành phố, vị trí tốt, đắt một chút cũng được, chúng ta có thể đặt cọc trước.”
Con thường xuyên ngủ gật khi nghe bọn họ nói chuyện.
Trong lúc mơ mơ màng màng, lại nghe thấy tiếng bọn họ vui mừng: “Nào? Đi sinh một đứa bé để Nhân Nhân được làm chị.”
“Lão già không đứng đắn!”
Khi gió mùa thu thổi, cô Thúy mang thai.
Lúc nhận được kết quả kiểm tra, cô và dượng ôm nhau khóc.
Con cảm thấy, bọn họ sẽ rất yêu con của mình.
Con đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ rồi cười.
Cô Thúy đem con ôm chặt đôi mắt ngấn lệ: “Nhân Nhân, mặc kệ con có thêm em trai hay em gái, cô cũng đều coi con như con ruột của cô.”
“Nhân Nhân, dượng và cô con đã muốn có con suôt mười năm nay rồi…… nhưng con yên tâm, con là con gái ta, mọi thứ trong nhà một nửa đều là của con.” Dượng nghiêm túc mà nói, hình như ông ấy sợ con buồn lòng.
Con không có buồn, con rất hạnh phúc.
“Có cánh gà KFC là tốt rồi.” Con cười “Hì hì”.
Dượng và cô nhìn nhau, đem ôm con thật chặt.
18
Cô Thúy mang thai sau, dượng ở nhà để chăm sóc gia đình.
Hơn nữa ông ấy nghĩ đến việc làm thủ tục nhận con.
“Anh có biết một người bạn ở cục công an, để anh hỏi thử xem……” Dượng đi đi lại lại ở sảnh.
Cô Thúy hỏi ông ấy muốn hỏi cái gì.
Dượng nhìn con rồi nói: “Chúng ta đem hộ khẩu của Nhân Nhân chuyển về đây đi, về sau con bé sẽ là con gái tôi, theo họ mẹ.”
Cô Thúy vui vẻ: “Có thể làm thế sao? Khó lắm không?”
“Chỉ cần bên kia anh trai em gật đầu, thì sẽ không khó.”
“Đi, đi tìm anh trai em!”
Dượng và cô Thúy lại mang theo con xuất phát.
Trên đường đi, cô Thúy gọi điện thoại hỏi anh trai cô đang ở đâu— đây là cuộc gọi đầu tiên sau mấy tháng.
Sau khi cúp điện thoại, cô Thúy thở dài: “Xem ra anh trai em đang vất vả lắm, anh ấy dọn về nhà cũ ở rồi, căn nhà mới đang được rao bán.”
“Thảm như vậy? Lại nói, lúc hắn chuyển đến nhà mới cũng không mời chúng ta ăn cơm, chúng ta còn không biết nhà mới của hắn ở đâu.” Dượng tức giận bất bình.
“Cũng không cần biết, đi nhà cũ đi, may mà nhà cũ chưa có bán, không bọn họ đến chỗ ở cũng không có.”
Bọn con đi đến nhà cũ.
Nhìn ngôi nhà cùng mái hiên quen thuộc, lòng bàn tay con bắt đầu đổ mồ hôi.
Lâu như vậy rồi, con vẫn sợ nơi này.
Nói đúng hơn là sợ những người ở đây.
Dượng đem đỗ chiếc xe Mercerdes – Benz xong lại nắm lấy tay của con.
Dượng và cô Thúy mỗi người nắm một bàn tay của con.
Chúng con đang muốn lên lầu, thì bố con đi xuống.
Ông ấy mặc quần áo ở nhà chân đi dép lê, sắc mặt đen sạm, thân thể gầy ốm đi không ít.
Hai bên chạm mặt, ánh măt bố con đã khóa vào chiếc xe Mercedes – Benz đang đỗ ở bên đường.
“A Tuấn, mới mua xe à?”Bố con và dượng bắt tay.
Dượng gật gật đầu: “Vâng, tháng trước mua, thay cho con bảo mã (BMW) cũ.”
“Có tiền, có tiền.” Bố con gượng gạo mà cười, rồi cùng cô bắt tay, “A Thúy, lâu không găp, trông cô rất xinh đẹp.”
“Em không xinh đẹp, Nhân Nhân mới xinh, anh nhìn con bé xem.” Cô Thúy âu yếm mà ôm con lên.
Con đã cao lên không ít, cũng trắng không ít, quần áo xinh đẹp, đầu tóc cũng gọn gàng hơn.
Bố con sửng sốt nhìn con một lúc lâu, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra.
“Đúng là Nhân Nhân, lớn lên thay đổi, đến bố ôm nào.” Bố con vươn đôi tay.
Con co rụt lại theo bản năng.
Ông ấy xấu hổ mà gãi gãi đầu, mời bọn con đi lên.
19
Vào trong nhà, một mùi lạ bay đến.
Trong nhà lộn xộn, bàn ghế đều không được thu dọn, trên bàn còn bày ra một vài hộp cơm.
“Chị dâu cô còn đang ru Kiều Kiều ngủ, chúng ta ngồi ở phòng khách.” Bố con mời bọn con ngồi xuống, ông ấy rót trà cho bọn con.
Con nhìn lướt qua ngôi nhà quen thuộc, lại tìm không thấy dấu vết quen thuộc nào.
Nơi quen thộc duy nhất là cánh cửa thư phòng của anh trai con, vẫn luôn đóng chặt.
Đột nhiên, nó mở ra.
Anh trai con đầu tóc rối tung như ổ gà, gãi cái bụng căng tròn, hai mắt ủ đột, đi ra.
Anh béo lên ít nhất 30 cân (15kg), cả người uể oải không phấn chấn, rỉ mắt còn chưa lau.
Cánh cửa ở phía sau anh, truyền ra âm thanh của trò chơi.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi? Ngày nào cũng chỉ biết chơi game, ngủ còn không chịu ngủ, mày đúng là phế vật!” Bố con thấy anh trai liền chửi ầm lên.
Anh trai con “Chậc” một tiếng, ngáp một cái đi rót nước, rồi nhìn thấy bọn con.
Anh thấy dượng và cô không có phản ứng gì, nhưng anh thấy con.
Con ngồi an tĩnh, tóc buộc đuôi ngựa, mặc váy màu trắng, cư xử ngoan ngoãn.
Anh trai con nhìn con nửa ngày, vẫn không nói chuyện.
Cô Thúy đứng dậy: “Xuyên Phong, đây là Nhân Nhân, con không nhận ra à?”
“Nhân Nhân……” Anh trai con lẩm bẩm, ánh mắt quay đi nơi khác, rồi lại quay lại.
Anh cứ như vậy nhìn con, lộ ra một nụ cười vô cùng phức tạp: “Em gái đã về, xinh đẹp thật đấy.”
Con nắm tay cô Thúy, đầu cúi gằm.
Anh trai con cười khan, nước cũng chưa rót, mà bước nhanh trở về thư phòng, giống như đang trốn tránh điều gì.
Dượng bắt đầu nói chính sự.
Dượng và cô Thúy muốn chính thức nhận nuôi con, chỉ cần bố con đồng ý, là được.
Bố con còn chưa kịp nói gì, mẹ con đột nhiên lao ra.
“Các người muốn dời hộ khẩu của Nhân Nhân đi? Không được, Nhân Nhân là con gái cưng của chúng tôi, nên nói cái gì cũng không được!” mẹ con kiên định nói.
Bà ấy cũng gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn hung ác như cũ, trong mắt tràn đầy sự tham lam.
Bà ấy muốn lợi dụng để con kiếm tiền.
Dượng tức giận đến bốc hỏa: “Con gái cưng của các người? Lúc này là con gái cưng của các người?”
“Không được sao? Giang Tuấn mày đừng tưởng mày có mất đồng tiền bẩn là ghê gớm, không phải chỉ là trạm chuyển phát nhanh à? Mày nhiều nhất một năm kiếm được trăm vạn, còn công ty của bọn tao chỉ cần vượt qua lần khó khăn này, kiếm cả ngàn vạn cũng không thành vấn đề!”
Mẹ con vẫn cao ngạo.
Bà vẫn luôn khinh thường dượng và cô Thúy, bây giờ cũng vẫn vậy.
Dượng tức giận đứng lên, cô Thúy vội giảng hòa: “Bình tĩnh, để em nói.”
Cô nhìn mẹ con rồi nói: “Chị dâu, em biết hiện tại mọi người đang khó khăn, hay là như thế này, bọn em cho mọi người 100 ngàn tệ, anh chị cho Nhân Nhân chuyển hộ khẩu.”
Đôi mắt mẹ con sáng lấp lánh, bố mẹ con nhìn nhau liếc mắt một cái.
Bố con lập tức lên giọng, lạnh lùng mở miệng: “Không được, không được, Nhân Nhân là con gái ruột của bọn tôi, bọn tôi không bán con!”
Thái độ của bố con thay đổi đột ngột, giống hệt mẹ con.
“Mẹ nó, con mẹ nó các người một chút xấu hổ cũng không có, lúc vất bỏ Nhân Nhân cũng không lâu như vậy, bây giờ bày đặt con gái ruột!” Dượng mắng một hơi.
“Giang Tuấn, mày lại mắng tiếp xem? Tao nói cho mày biết, mày chỉ là cái thằng chuyển phát nhanh, mày không có tư cách mắng tao!” mẹ con dùng chân đạp đổ chén trà.
Con lùi lại, bịt kín lỗ tai.
Nước mắt lại rơi xuống.
Con không bị dọa cho khóc, con chỉ khó chịu.
Cãi nhau nửa giờ, cô Thúy thỏa hiệp trước, cô trực tiếp hỏi: “Các người muốn bao nhiêu tiền?”
Mẹ con làm bộ làm tịch lắc đầu, bố con giơ năm ngón tay ra: “500 nghìn tệ đi, Nhân Nhân giao cho các người.”
“Chúng mày, con mẹ nó, rẻ mạt!” Dượng tức giận đến đỏ cả cổ.
Cô Thúy ôm lấy con thật chặt: “Được.”
Nước mắt con chảy dài, khuôn mặt của bố mẹ trong mắt con càng ngày càng mờ đi.
500 nghìn tệ, Nhân Nhân không phải của các người nữa.
~~~ Còn tiếp ~~~