Tôi Là Người Đứng Đắn

“ ‘Bọn họ’ mà ông nói ấy, rốt cuộc là ai thế?”.

Trưởng lão do dự một hồi, mới chậm rãi nói: “Bọn họ vốn cũng là những người dân sống trong khu rừng này, là bán thú nhân. Mặc dù về mặt sức mạnh thì bọn họ thua kém thú nhân rất xa, nhưng mà vô cùng có dã tâm, hơn nữa lại giỏi về sử dụng công cụ. Hai trăm năm trước, bọn họ chính là cảm thấy không hài lòng với hiện trạng cùng tộc sói chia sẻ khu rừng thế này, cho rằng thú nhân là chủng tộc thấp kém hơn, ỷ vào việc bọn họ nắm giữ phương pháp thuần hóa Vũ Điểu, ý đồ muốn thôn tính địa bàn của tộc sói, lúc này liền dẫn phát ra chiến tranh giữa hai bộ tộc.”

Lâm Kỳ móc móc lỗ tai, sao cậu đột nhiên cảm thấy bản tính của bán thú nhân này khiến cậu nhớ tới một giống loài khác vậy? Có chút chột dạ mà sờ sờ mũi, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…. tuy là bọn họ chế tạo ra vũ khí rất tốt, nhưng về mặt số lượng thì kém hơn so với tộc sói nhiều, cuối cùng bị bọn tôi đuổi khỏi khu rừng. Nhưng trên thực tế, kết quả của cuộc chiến tuy là tộc sói thắng lợi, nhưng thương vong của tộc sói lại cao hơn so với bọn họ nhiều lắm. Cũng chính là từ sau trận chiến đó, số lượng của tộc sói giảm mạnh, giống cái càng yếu ớt hơn so với giống đực thì từng ngày từng ngày mà giảm đi”. Nói đến đây, không biết Trưởng lão lại nhớ tới chuyện gì đó, thở dài nói: “Lang Vương cũng là trong trận chiến đó mà mất đi người vợ yêu thương, cho nên liền mang hoàng tộc đi theo ngài ấy di chuyển về khu rừng đen xa xôi ở phía bắc, không muốn tham dự vào ân oán của thú nhân và bán thú nhân nữa”.

Lâm Kỳ vốn được sinh ra trong thời bình, không có khái niệm gì đối với chiến tranh cả, chuyện lớn nhất từng làm cũng chỉ là tham dự vào cuộc diễu hành bảo vệ động vật này kia thôi, đối với cuộc chiến không phải của đồng loại mình này lại không có cảm giác can hệ gì. Nghe xong mấy lời Trưởng lão nói, Lâm Kỳ chỉ là sờ sờ cổ, nhưng cậu đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề có liên quan tới chuyện sống chết của mình: “Ông nói hoàng tộc không màng việc đời nữa, vậy lỡ như mấy tên đối diện tấn công vào đây, chúng ta phải làm sao bây giờ chứ? Khoảng thời gian hơn 200 đủ cho bọn họ nghiên cứu ra loại vũ khí càng tiên tiến thêm rồi, mà số lượng của tộc sói ngược lại đang giảm mạnh….”

Trưởng lão có vẻ là nói quá nhiều lời trong một hơi, hơi thở có chút không tốt, lại nằm sấp về trên tảng đá mà thở, nghe thấy mấy lời của Lâm Kỳ, mí mắt cũng chả nâng mà trả lời: “Cậu nói làm sao giờ chứ? Bây giờ cậu là ‘Naye’ đó, không thì cậu cho là chúng tôi nuôi cậu để dùng làm gì chứ hả?”.* Σ( ° △°|||)

Lâm Kỳ: “……….”.

—— Trưởng lão, lão có cần nói thẳng ra đến vậy không hả? Ông đây thực sự ngây thơ quá mà! Ông đây khờ quá,…. thật đấy…. ông đây chỉ biết là bọn họ muốn ông đây lai giống rồi, không ngờ rằng còn phải đặt biệt làm vật hy sinh nữa á!

Trong lòng Lâm Kỳ bắt đầu suy nghĩ về khả năng tới lúc đó trực tiếp đầu hàng thì thế nào —- ừm, tốt nhất trong mấy chục năm cậu còn sống này không cần phải đánh lại đây đâu.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Salou đều có thể nhìn thấy một già một trẻ, một người một sói bên cạnh vách núi, dùng bóng lưng tang thương quay về phía cậu ta, lo âu tiều tụy mà nhìn về phương xa.

Buổi chiều, Salou thấy sắc mặt Lâm Kỳ hốc hác, nhịn không được liếm liếm mặt cậu, an ủi nói: “Lâm Kỳ, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu mà”.

Lâm Kỳ lăn một vòng ngồi dây, nói với Salou: “Cậu, cậu biết hết rồi sao?” Làm cậu còn đang mãi nghĩ phải làm sao giấu diếm chuyện này với Salou đây nữa, để cho cậu ta dưới sự bảo vệ của mình, vô ưu vô lự mà bắt sâu…

Salou thấy Lâm Kỳ ngạc nhiên như thế, liền cười nói: “Tôi đương nhiên là biết rồi, đừng quên tôi là tộc trưởng của tộc sói này chứ, bảo vệ tộc sói cũng là trách nhiệm của tôi cơ mà. Bất quá trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không làm gì hết đâu, cậu không cần lo lắng như vậy”.

“Cậu, nếu cậu đã biết, tại sao cho tới giờ cũng chưa từng nói qua với tôi chứ?” Lâm Kỳ có chút hơi mất mặt, Salou rõ ràng biết hết mọi thứ, lại cứ ở trước mặt cậu mà giả bộ ngây thơ.

“Tôi chỉ là không muốn cậu lo lắng thôi, cậu thấy đó, lúc này cậu biết rồi, liền trở nên lo lắng đến như vậy”. Nói xong, Salou lại cọ cọ vào cổ Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ lặng im. Quả thực Salou nói rất có đạo lý. Mấy hôm nay cậu vẫn còn rất hưng phấn mà muốn làm người bảo vệ, thì ra bản thân vẫn luôn được Salou lặng lẽ bảo vệ lại không biết gì cả. Nghĩ thế, trong lòng cậu liền lập tức trở nên mềm mại, dùng tay sờ sờ lổ tai của Salou, lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, liền dứt khoát nhào cả người qua cọ vào lông của cậu ta.

Salou thích tới mức không ngừng cười “hì hì”, dứt khoát chỏng vó nằm xuống đất để cho Lâm Kỳ xoa bụng cậu ta. Tuy ngoài miệng Lâm Kỳ không thừa nhận, thật ra trong lòng lại rất thích động vật làm nũng với cậu, nhất là thú lông xù, thấy Salou lộ cái bụng ra liền lập tức lấy tay đi gãi.

“Ể?” Lâm Kỳ đột nhiên phát hiện một nơi bí mật ở chỗ bắp đùi dưới thân cậu ta có một chỗ màu lông không giống với những chỗ khác, có chút ửng đỏ, liền đi lật bộ lông chỗ đó qua xem, nói với Salou: “Salou, lông chỗ này của cậu không giống với những chỗ khác á, quệt trúng ở chỗ nào thế?”

Salou “ư ử” một tiếng, trả lời: “Không phải, tôi từ nhỏ thì có một vết đỏ ở chỗ đó rồi, Trưởng lão nói có thể là bớt ấy, là trời sinh đấy”.

“À” Lâm Kỳ nhìn nhìn, lại hiếu kỳ mà đi chà chà, nhận ra quả nhiên không có bị phai màu.

Lúc này chợt nghe thấy một tiếng yếu ớt bằng giọng mũi của Salou, kêu lên: “Lâm Kỳ…….”

Lâm Kỳ giương mắt nhìn, mới phát hiện trong tay có một cây gì đó lúc trước vẫn luôn giấu ở trong bộ lông đang dựng thẳng lên, phản ứng đầu tiên khi Lâm Kỳ nhìn tới chính là xiết chặt lại hoa cúc: Đệt! Chẳng lẽ sinh con liền có nghĩa là sẽ bị thứ này ‘đâm’ hả? Ông đây tình nguyện nuốt súng chết còn hơn! Vội vã lộn nhào ra cách Salou khoảng hai cánh tay.

Salou tiếp tục giả vờ vô tội: “Lâm Kỳ…..”

Người bị gọi tới chỉ nhìn thấy một con sói đen ưỡn thanh hung khí rất lớn tiến lại gần cậu, liền nuốt nước miếng, hét lớn: “Cậu..cậu..cậu..cậu đừng lại đây nha, lại qua nữa tôi sẽ chết cho cậu xem!” *sao nghe câu này quen quen =)) 

Salou có chút khó hiểu mà ngừng chân lại, cậu cho rằng Lâm Kỳ đã tha thứ cho cậu rồi cơ mà, không lẽ còn đang giận chuyện trước đó, cho nên không cho cậu chạm vào sao? Salou tủi thân nói: “Lâm Kỳ, cậu rõ ràng đã nói tha thứ cho tôi rồi, tại sao không cho tôi lại gần chứ?”

Ông đây cũng không muốn rơi vào cái kết cục bị bệnh trĩ á! Lâm Kỳ gào thét trong lòng: “Cậu, cậu trước hết làm cho cái đồ chơi kia nhỏ xuống rồi nói sau!”.

“Vậy cậu ‘sóc sóc’ cho tôi đi, sẽ nhỏ ngay”. Ánh mắt Salou sáng long lanh mà nhìn vào Lâm Kỳ, cậu ta cho rằng Lâm Kỳ thích dạng thú của cậu như thế, nhất định sẽ đồng ý thôi *(lầm to:v). Nào biết đâu Lâm Kỳ không nói hai lời liền từ chối ngay. “Tại sao vậy?”

Lâm Kỳ chẳng nói một lời, cho dù chỉ là dùng tay thì khẩu vị cũng quá nặng rồi đó!

Thấy Lâm Kỳ hồi lâu không nói chuyện, Salou có chút ủ rũ mà ngồi xuống, biến thành hình người, định tự lực cánh sinh. Lâm Kỳ thấy Salou biến trở lại hình người, từ từ thở ra, lại nhìn cái bộ dạng mất mát tủi thân sau khi bị mình từ chối kia của cậu ta, thở dài, đẩy cánh tay không được nhanh nhẹn kia của Salou ra, thay mình vào.

—- Ông đây sao lại có thể bị cái con sói ngốc ngay cả tự an ủi cũng không biết này ăn sạch cơ chứ!

Khi trước đó hai người làm cái chuyện này, Lâm Kỳ chưa từng nhìn kỹ chỗ riêng tư của Salou qua —- nói thừa, tên thẳng nam nào sẽ nhìn chằm chằm vào JJ của người khác mà đánh giá lên xuống chứ (tg: thẳng nam nào sẽ đi ‘sóc sóc’ cho người khác vậy hả?) — cho tới bây giờ Lâm Kỳ mới chú ý tới, nơi bắp đùi của Salou có một vết hoa văn màu đỏ khá tối, không khỏi cúi đầu nghiên cứu kỹ càng.

Salou chỉ cảm thấy được hơi thở ấm áp của Lâm Kỳ phun vào chỗ mẫn cảm của mình, nhịn không nổi rên rỉ một tiếng, dùng tay đi nắm lấy tóc Lâm Kỳ: “Ư! Lâm.. Lâm Kỳ……..”

Nhìn thấy người mình thích bởi vì mình mà không thể kiềm chế được, lòng hư vinh của Lâm Kỳ chiếm được sự thỏa mãn rất lớn, cậu cười quỷ dị, cố ý thở ra một hơi giữa hai chân Salou, nói: “Salou, đề tôi dạy cho cậu một việc càng sướng hơn nữa nhé?”.

Salou còn biết gì nữa đâu, đã sớm chìm đắm trong kỹ thuật của Lâm Kỳ rồi, gật đầu qua loa. Người kia thay đổi một cái tư thế, đưa nơi bị Salou dụ dỗ tới dựng lên phân nửa kia của mình tới bên môi Salou: “Tôi làm cái gì, thì cậu làm cái đó, được chứ?”

Salou cũng không có ngượng ngùng đối với loại chuyên này, lập tức liền giống như Lâm Kỳ mà chìa tay cầm lấy thứ đó của cậu. Salou ra tay không biết nặng nhẹ, khiến Lâm Kỳ nhịn không nổi “oái” một tiếng, bất quá người kia bây giờ đã không rảnh để so đo mấy việc này nữa, cậu đang vội vã thực hiện kế hoạch của mình rồi.

“A ha..ưm!” Salou chỉ cảm thấy bên dưới của mình bị một thứ gì đó ấm nóng lại ướt át bao lấy, rên nhẹ lên một tiếng, cũng học theo bộ dạng của Lâm Kỳ ngậm thứ ở trên tay vào.

Salou học được rất mau, theo thời gian trôi qua, Lâm Kỳ cảm thấy bản thân cũng sắp tới rồi, động tác ngoài miệng liền nhanh hơn, cảm giác Salou sắp bắn, Lâm Kỳ lập tức nhả miệng ra, tuy là không có để cho mấy thứ đó rơi vào miệng, nhưng trên mặt vẫn là không tránh được bị bắn lên. Salou hiển nhiên không có kinh nghiệm như Lâm Kỳ rồi, liền thành thành thực thực mà đem prô-tê-in của Lâm Kỳ nuốt xuống bụng.

Lâm Kỳ vui sướng mà nhìn thấy cổ họng Salou chuyển động, không có lãng phí *** hoa của mình, cậu cười đắc ý, cảm thấy một ván này hiển nhiên là mình chiếm ưu thế. Không biết cái bộ dạng bị Salou bắn lên mặt của mình đã khiến cho thứ gì đó vừa mềm xuống của Salou đứng thẳng lên lần thứ hai.

Vì thế….. Salou nhào qua, nên làm vẫn là làm thôi. *ko biết em nó là dụ thụ hay ngốc thụ đây nữa╮(‾▿‾)╭

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, có đôi khi bạn cho là mình đã thắng, thật ra bạn chưa chắc thắng đâu; có đôi khi bạn cho là mình chịu thiệt, thật ra là chiếm được lợi đấy.

Học sinh ba tốt Salou ở sau khi trải qua lần này lại tổng kết ra một kinh nghiệm nữa: tuy Lâm Kỳ bình thường thích hình dạng sói của mình, nhưng ngay khi làm chuyện thoải mái thì vẫn thích hình người của mình hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui