【 Tóm tắt chương ba của《 Khung Kính 》】
【 Ân Thập Thất ngồi trong chiếc máy bay vận tải rời hầm mỏ Hill và hướng đến thủ phủ Đặc khu 7 – Thành phố Pinnacle.
Trên đường đi, chiếc máy bay vận tải bị tấn công bởi tổ chức nổi dậy Cứu Thế Quân*.
】[1]
[1] Cứu Thế Quân: hay còn gọi là Salvation Army/ Đạo quân Cứu thế.
Ở đây, mình nghĩ tác giả chỉ muốn nói đến đây là Đạo quân chuyên 'cướp giàu giúp nghèo' chứ không phải nhắc đến tôn giáo.
Đây là lần đầu tiên độc giả chứng kiến tình tiết rời khỏi khu hầm mỏ dưới góc nhìn Thượng Đế và cũng là lần đầu tiên họ hiểu rằng còn có những thế lực khác trên thế giới ngoài mười hai chính quyền đặc khu.
"Đó là gì vậy?" Ân Thập Thất đột ngột nói.
Cố Phi Phàm đang cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thành công chợt mở to mắt, ánh vào mắt cậu là một họa tiết hình học màu đỏ trên kính cửa sổ, kích thước bằng lòng bàn tay người lớn và nó liên tục phát sáng.
Bất chợt biểu tượng ấy lóe lên và rồi một người đàn ông mặc trang phục đen tuyền xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Trên tay người nọ có dấu ấn hoa văn đặc biệt, hai chân khuỵu trên tấm kính và cố định ở đó trong một tư thế không hợp logic.
【 Tiêu Chỉ Dẫn: Hệ Không gian, dịch chuyển tức thời, kích hoạt.
】
Tiêu Chỉ Dẫn, đây là một dị năng dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong chớp mắt.
Người siêu năng lực có thể dùng ngón trỏ để phóng 'tiêu chỉ dẫn' đến một vị trí nhất định trong tầm mắt và dịch chuyển chính mình đến vị trí có ký hiệu, ngay cả khi mục tiêu là máy bay trên không.
Ngoài ra, hoa văn màu đỏ cũng có thể được sử dụng làm tiêu điểm cho bọn họ.
Ngay lúc này, người đàn ông mặc đồ đen thình lình ấn giữ hoa văn bằng một tay, nắm chặt tay còn lại và lùi khuỷu tay ra sau.
Ầm ——
Một lỗ thủng to đùng xuất hiện trên cửa sổ của chiếc máy bay vận tải.
Không khí bên ngoài vù vù tràn vào kéo theo rất nhiều vật nhỏ trong khoang bay lên loạn xạ.
【 Cứng Cỏi: Hệ Thể chất, cường hoá thể chất, kích hoạt.
】
【 Ngàn Quân: Hệ Thể chất, cường hoá sức lực, kích hoạt.
】
Cửa sổ bị phá vỡ, người mặc đồ đen nhảy vào thông qua lỗ thủng lớn.
Chiến ủng tiếp đất phát ra tiếng động nhẹ, người nọ đứng thẳng người và quét mắt nhìn xung quanh.
Cố Phi Phàm chú ý đến dòng chú thích trên đỉnh đầu của đối phương:
Phó Lăng, nam, thủ lĩnh Cứu Thế Quân của Tổ chức Freedmen*, người siêu năng lực bốn hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên, Không gian, Quy tắc) [2]
Mũ choàng che đi phần trán của người nọ, dưới vành mũ là một cặp kính quang lọc phi hành màu đen*.
Dựa vào nửa dưới khuôn mặt để đánh giá, hẳn là khoảng ba mươi tuổi.
[3]
[2] Tổ chức Freedmen: dân tự do, những người nô lệ được giải phóng.
[3] Kính quang lọc phi hành màu đen: bản gốc là 飞行目镜, nôm na là loại kính có cấu trúc tương tự như kính bảo hộ trong phòng thí nghiệm nhưng được thiết kế nhỏ, gọn và đẹp hơn.
Chỉ mất hai giây, người nọ đã nhận định ba con gà yếu ớt trong đây không có bao nhiêu lực uy hiếp nên lập tức đẩy cửa khoang bỏ đi.
Thạch Lục Nhất và Ân Thập Thất đều hoảng sợ, Cố Phi Phàm nhớ đến tình tiết của nguyên tác bèn nhắc nhở thân thiện: "Thắt dây an toàn, giữ chặt tay vịn." Vì tiếp theo đây, máy bay vận tải tầm thấp sẽ phải hạ cánh khẩn cấp.
Đúng như dự đoán, khoang máy bay bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó lắc lư mạnh, động cơ gầm rú, gió thét từng cơn, xóc nảy cứ như đi tàu lượn siêu tốc.
Thạch Lục Nhất hét thất thanh như con gà bị chọc tiết, Ân Thập Thất là nam chính nên tương đối khá hơn, chỉ biểu hiện qua đôi mắt trợn to và cơ thể cứng đờ.
May mắn thay, chuyến tàu lượn trên cao này không kéo dài quá lâu, chưa đầy một phút thì chiếc máy bay vận tải lao thẳng xuống đất, thân máy bay lật nhào, những người trong khoang hành khách bị văng tứ tung.
Phủi đi những mảnh thủy tinh vương vãi trên quần áo, Cố Phi Phàm gỡ dây an toàn và bò ra khỏi chiếc ghế méo xệch, đến gặp nam chính trước.
Ân Thập Thất thở hồng hộc vì bị dây an toàn quấn chặt trên ghế, nhưng dường như cậu nhóc không bị thương.
Cố Phi Phàm giúp nam chính thoát thân, hai người chung sức kéo Thạch Lục Nhất đang bị kẹt giữa lưng ghế và giá hành lý đã đổ sập.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, cabin dưới ba người chấn động liên hồi.
Cố Phi Phàm trấn an Ân Thập Thất và Thạch Lục Nhất đang hoảng hồn: "Đừng sợ, có thêm một chiếc máy bay vận tải khác rơi xuống thôi."
Cứu Thế Quân chỉ cướp của chứ không giết người, đặc biệt không ra tay với những thường dân mặc quần áo lao động như bọn họ.
Điểm này được đảm bảo bởi cốt truyện cho nên không cần phải lo lắng.
"Vừa rồi là người siêu năng lực hả?" Ân Thập Thất hỏi nhỏ.
"Ừ, hơn nữa còn là người rất mạnh." Thạch Lục Nhất rùng mình, "Tôi nghe nói gần đây có mấy tên cướp phản động quanh khu mỏ.
Đội đồn trú* đã thực hiện một số hành động tiêu diệt nhưng không có tác dụng, ai mà biết được hôm nay đụng độ mấy người này." [4]
[4] Đội đồn trú: Nhưng binh lính đóng quân cố định tại một chỗ.
Trong lúc nam chính đang thảo luận nghiêm túc với NPC theo diễn biến cốt truyện, Cố Phi Phàm trèo lên cửa sổ bị đâm thủng, đoạn ló đầu ra ngoài để dò xét tình hình.
Bên ngoài là hoang mạc mênh mông với vài loại thực vật chịu hạn mọc lẻ tẻ.
Một chiếc máy bay vận tải khác bị rơi cách đó khoảng năm mươi, sáu mươi mét.
Trên thân máy bay nghiêng ngả là vị thủ lĩnh cao ngạo của Cứu Thế Quân đang đứng ngược gió.
Vài phút sau lại có người đến, người này không phải đi đến mà là nhảy đến, ước chừng có thể nhảy lên cao cả chục mét, từ khoảng cách hơn trăm mét nhưng chỉ cần thông qua vài bước nhảy đã rút lại không tới mười mét.
【 Nhảy Vọt: Hệ Thể chất, cường hoá sức bật, kích hoạt.
】
Trên đầu người nọ cũng có một hàng chữ lướt qua nhưng khoảng cách khá xa, Cố Phi Phàm không nhìn rõ.
Chốc lát sau, ở phía chân trời xa xa dâng lên làn khói bụi mịt mù, một đoàn xe đang áp sát lại đây với tốc độ rất cao.
Tổng cộng có năm xe, hai xe địa hình quân sự cải tiến và ba xe tải van cỡ lớn, xem ra bọn chúng tính toán dọn kho toàn bộ hai chiếc máy bay vận tải xui xẻo này.
Do tầm nhìn bị hạn chế nên Cố Phi Phàm không thể chứng kiến toàn bộ quá trình Cứu Thế Quân đánh cướp máy bay vận tải.
Cậu chỉ nghe được một số tiếng động mơ hồ khi đồ vật va chạm.
Sau đó, cậu nhìn thấy một lối đi màu xanh với đường kính hơn năm mét xuất hiện ngay khoảng đất trống trước máy bay, những chiếc xe lần lượt đi vào đó rồi biến mất không thấy tăm hơi.
【 Cổng Truyền Tống*: Hệ Không gian, lối đi không gian, kích hoạt.
】[5]
[5] Cổng truyền tống: bản gốc là 传送门, giống như Truyền tống trận trong thể loại tu tiên.
Nôm na là đưa người này đến một nơi khác thông qua lối đi xuyên không gian.
Phó Lăng và người nhảy vọt là hai người cuối cùng rời đi, trước khi vào cổng, họ nhìn về hướng máy bay vận tải.
Thấy cái đầu nho nhỏ nhô ra khỏi cửa sổ máy bay đằng xa, thành viên nhảy vọt của Cứu Thế Quân lên tiếng: "Lão đại, thằng nhóc đó nhìn chằm chằm chúng ta hoài hả?"
"Ừ." Phó Lăng khẽ gật đầu.
"Lá gan lớn đấy." Người nhảy vọt cười khà khà, "Mới sàng lọc ra 'ma mới' à? Anh muốn không, em bắt về đây cho anh chơi?"
"Không cần." Phó Lăng từ chối đề nghị của thành viên, "Để cậu ta lên chiến trường biên giới đi." Hắn hất cằm, "Chỉ khi có thể sống sót ở đó thì mới có tư cách trở thành thành viên của chúng ta."
Đang nói cái gì vậy?
Cố Phi Phàm nheo mắt lại.
Ở khoảng cách quá xa, không thể nghe thấy âm thanh và phán đoán qua khẩu hình, nhưng xét từ phương hướng và tương tác của hai người, có vẻ như họ đang nói về cậu.
Trong lúc cậu đang suy đoán về nội dung cuộc trò chuyện, hai người nọ đã đi vào cổng truyền tống rồi biến mất hoàn toàn.
Cứu Thế Quân đã quá quen thuộc đối với việc đánh cướp máy bay vận tải.
Từ lúc xuất hiện đến lúc rời khỏi, tổng cộng chỉ mất chưa đầy hai mươi phút.
Trong khi chờ đợi sự xuất hiện của quân đồn trú tại thành phố Hill, Cố Phi Phàm mở giao diện hệ thống, phát hiện có thêm năm biểu tượng trong danh sách mua dị năng: Tiêu Chỉ Dẫn, Cứng Cỏi, Ngàn Quân, Nhảy Vọt và Cổng Truyền Tống.
Dù sao cũng nhàn rỗi, Cố Phi Phàm bỏ ra bảy mươi vạn điểm để mua một loạt những dị năng kể trên.
Ánh sáng chợt loé, năm dị năng đã xuất hiện trong danh sách các kỹ năng hiện có, kèm theo lời giải thích chi tiết đằng sau:
Tiêu Chỉ Dẫn: dịch chuyển tức thời, phạm vi phóng tiêu 20 mét, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Cứng Cỏi: cường hoá thể chất lên tới 100%, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Ngàn Quân: cường hoá sức lực lên tới 100%, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Nhảy Vọt: cường hoá sức bật lên tới 100%, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Cổng Truyền Tống: lối đi không gian, đường kính lối đi 0.5 mét, khoảng cách truyền tống 20 mét, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Trong thiết lập hệ thống sức mạnh của《 Khung Kính 》, tất cả các dị năng được phân thành sáu hệ: Thể chất, Tự nhiên, Thời gian, Không gian, Tinh thần và Quy tắc.
Trong đó, Thể chất và Tự nhiên là tương đối phổ biến, bốn hệ còn lại thì rất hiếm có.
Giờ đây, Cố Phi Phàm có thể được coi là người có song hệ dị năng.
Nhưng dựa trên dữ liệu hệ thống, những dị năng này còn rất yếu, đặc biệt là so với những gì Phó Lăng thể hiện vừa rồi, rõ ràng là kém xa cả quãng đường.
Nửa giờ sau khi Cứu Thế Quân rời đi, Đội đồn trú mới đến đây, sau đó họ còn trì hoãn rất nhiều thời gian cho việc dò hỏi và điều tra.
Rốt cuộc ba người siêu năng lực đổi sang một chiếc máy bay quân sự nhỏ và tiếp tục hành trình.
Máy bay quân sự có tốc độ nhanh hơn nhiều so với máy bay vận tải tầm thấp dạng container, lớp chống ồn của cabin cũng dày dặn hơn, bên cạnh đó có lẽ biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo, Cố Phi Phàm thành công chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhá nhem tối.
Những người lính đồn trú trên máy bay quân sự lấy một vài gói thức ăn và phân phát cho ba người, khi đến lượt Cố Phi Phàm, người ngồi sau đẩy nhẹ vai cậu một cái.
Cố Phi Phàm cau mày và lẩm bẩm gì đó, sau đó từ từ mở mắt ra, vẻ mặt mê mang như thể cậu không rõ mình đang ở đâu.
Thật ra, tâm trí cậu ngay lúc này đang rối nhằng nhịt.
Mỗi khi thức dậy sau giấc ngủ sâu, hai nhân cách sẽ cùng tồn tại trong một thời gian ngắn ngủi, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp.
Trong biển ý thức trắng xoá, nhân cách chính bắt được nhân cách phụ và yêu cầu kết thúc chuyến xuyên sách ngay lập tức.
Nhân cách phụ giãy nảy không đồng ý, cậu cho rằng đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, bọn họ nên hưởng ứng lời kêu gọi của hệ thống để 'cứu vớt cốt truyện không bị sụp đổ', đặc biệt là tình tiết viết Nhiếp Chinh chết.
Thử nghĩ xem, chương trước đang khốc liệt như vậy, gay cấn như vậy, một người khí phách ngang tàng thế này, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có đã chết, làm sao người ta có thể chấp nhận?
Nhân cách phụ tràn đầy phẫn nộ: Tôi có thể chấp nhận kết thúc dở dở ương ương của《 Khung Kính 》, nhưng tôi không thể chấp nhận Nhanh Như Chớp viết Nhiếp Chinh chết!
Nhân cách chính không thể 'get' được sự cố chấp của đằng ấy: Đó chỉ là một nhân vật ngẫu nhiên do người khác tạo thành thôi.
Nhân cách phụ: Nhiếp Chinh không phải là nhân vật ngẫu nhiên! Tôi mặc kệ, nếu không sửa lại cái chết của Nhiếp Chinh trong cốt truyện, tôi sẽ không đồng ý rời đi!
Nhân cách chính: Cậu đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Nhân cách phụ: Gì cơ?
Nhân cách chính: Theo quy tắc của hệ thống, chỉ cần tiêu hao toàn bộ Hào quang kim chủ, sau đó lại chết đi thì có thể rời khỏi đây.
Dù sao cũng chẳng mất mát gì nếu trải nghiệm vui chơi một chút.
Nhân cách phụ lập tức mềm giọng, thương lượng: Anh xem như cho tôi chơi thực tế ảo một lần đi, chỉ cần thay đổi cốt truyện để Nhiếp Chinh không bị viết chết là được rồi, tôi sẽ dùng toàn bộ thời gian sau này để khấu trừ cho anh.
Nhân cách chính: Sau khi thay đổi cốt truyện về cái chết của Nhiếp Chinh thì rời đi?
Nhân cách phụ: Sửa xong cốt truyện của Nhiếp Chinh sẽ đi liền!
Nhân cách chính: Dùng toàn bộ thời gian tới để khấu trừ?
Nhân cách phụ: Dùng toàn bộ thời gian tới để khấu trừ cho anh!
Quá trình trao đổi ý thức giữa hai nhân cách diễn ra rất nhanh, cả hai đã thống nhất thoả thuận:
1.
Ngăn chặn cái chết của Nhiếp Chinh ở chương 150 là mục tiêu chính của chuyến xuyên sách.
2.
Trong quá trình đạt được mục tiêu khi xuyên sách, nhân cách chính tận lực hỗ trợ.
3.
Sau khi hoàn thành mục tiêu của chuyến xuyên sách phải lập tức trở về thế giới thực, lúc đó nhân cách phụ không được trì hoãn vì bất cứ lý do gì.
4.
Sau khi trở về thế giới thực, nhân cách phụ từ bỏ quyền kiểm soát thời gian cơ thể theo tỷ lệ 'một ngày trong Khung Kính bằng một giờ trong thế giới thực'.
Sau khi thương lượng xong, nhân cách chính lui về sâu trong biển ý thức để nhân cách phụ khống chế thân thể.
Một giây sau.
Cố Phi Phàm (nhân cách chính) mở mắt ra, phát hiện bản thân chưa đi vào tiềm thức mà vẫn đang ở trong khoang máy bay ồn ào với một mẩu bánh mì cứng như đá trên tay.
Hiển nhiên, việc chuyển giao quyền kiểm soát cơ thể đã thất bại.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 3 của 'Khung Kính' và còn 147 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết..