"Cốc cốc cốc..."
Lúc Phó Hân vừa phổ biến xong những điều cần làm và những điều cần lưu ý cho Dương Nguyệt An, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Phó Hân ra hiệu cho Dương Nguyệt An chờ mình một một lát, sau đó đứng dậy đi qua mở cửa.
Mở cửa ra, thấy người đứng ngoài cửa, Phó Hân liền xả một câu bằng giọng chế giễu: "Chà, xem ai tới này.
Cuối cùng cũng chịu đáp lại lời thỉnh cầu của bà cô này rồi à?".
Thẩm Minh Triết bất đắc dĩ đáp: "Hôm nay em cùng mẹ ra ngoài, chị cũng biết rồi đấy, mẹ em mà muốn thì đâu ai không dám đáp ứng chứ."
Nghĩ tới cô ruột của mình, Phó Hân cuối cùng cũng hòa hoãn: "Được rồi, lần này vì cô mà tha cho em đấy.
À phải rồi, em đến cũng đúng lúc lắm! Em biết chơi trống Cajon đúng không? Vào đây, vào đây, giúp chị đánh một bài với cô bé này để em ấy làm quen với việc phối hợp với loại nhạc cụ khác."
Thẩm Minh Triết thắc mắc: "Chưa có kinh nghiệm phối hợp với loại nhạc cụ khác mà chị cũng tuyển hay sao? Thật là, không hiểu nổi chị luôn đấy! Sao chị không thuê hẳn một band nhạc đi, có phải nhanh hơn không, lại còn bớt rủi ro hơn nữa."
Phó Hân hung hăng đáp: "Kệ chị, người lạ chơi với nhau không phải sẽ có nhiều thú vị hơn sao.
Chưa kể, nhiều band nhạc ban đầu cũng là do những người lạ thành lập, phối hợp chung với nhau.
Em cứ coi như chị đang thành lập một band nhạc cho riêng quán cà phê của chị đi, mà tính huống bây giờ cũng tính là như thế thật.
Cô bé này mặc dù chưa có kinh nghiệm phối hợp với loại nhạc cụ khác nhưng đánh đàn rất đã tai, "Thiên" và "Địa" em ấy đánh bài nào cũng có chất riêng, chị không thể bỏ qua một tay đàn tốt như thế này!"
Phó Hân không phải không khen người nhưng người để cô ấy nói "không thể bỏ qua" thì vô cùng ít.
Một trong những người đó là người bạn trai hiện tại của Phó Hân và mới đây là cô gái mà Phó Hân mới tuyển, cho nên nghe Phó Hân nói vậy, Thẩm Minh Triết vốn không cảm thấy gì thì bây giờ lại vô cùng tò mò với cô gái này.
"Cô ấy chơi guitar à?".
Cậu hỏi Phó Hân.
"Chính xác, guitar với trông Cajon thì tuyệt vời.
Cho nên, em có đồng ý giúp chị không?".
Chưa dừng lại ở đó, Phó Hân còn đe dọa thêm: "Em dám từ chối thử xem, nếu không phải biết tính cô như vậy thì em không xong với chị đâu!"
"Em còn chưa nói là không giúp mà.
Được rồi, em giúp chị nhưng nói trước là em chỉ đánh một bài thôi đấy, chị đừng lấy lý do nào khác để bắt em đánh thêm một bài nào nữa!"
"Nhìn chị giống người như thế lắm hả? Được rồi, đi vào đây!"
Nói xong, Phó Hân tránh ra để Thẩm Minh Triết di vào phòng.
Đợi Thẩm Minh Triết vào, cô hếch cằm vào một góc, là nơi để nhạc cụ và nói với Thẩm Minh Triết: "Trống ở đó, em tự tới lấy rồi đi lại đây!"
Rồi cô bước lại chỗ Dương Nguyệt An giải thích tình huống: "Nguyệt An này, chuyện là em họ chị tới, nó biết chơi trống Cajon, bây giờ em đánh thêm một bài, phối hợp với trống Cajon được không?".
"Được chứ, em không thành vấn đề." Dương Nguyệt An tỏ vẻ không sao, dù sao cô cũng muốn test trình độ phối hợp với nhạc cụ khác của mình như thế nào.
"Ok, guitar với trống Cajon, perfect!"
Thẩm Minh Triết lấy trống xong, đi tới đặt trống ngồi cạnh Phó Hân, lúc này cậu mới nhìn rõ mặt của cô gái chơi guitar mà Phó Hân nói, không ngờ là bạn cùng bàn của cậu.
Trước đó, đứng ngoài cửa phòng, lại cao hơn Phó Hân nên cậu có thể nhìn thấy thoáng qua người ngồi trong nhưng vì cô ngồi quay lưng về phía cửa nên cậu cũng không nhận ra đó là ai, bây giờ nhìn thấy đó là Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết cũng có hơi ngạc nhiên.
"Là cậu hả? Xin chào!".
Cậu lên tiếng trước.
Nghe tiếng chào, Dương Nguyệt An theo bản năng đáp lại: "Chào cậu!".
Sau đó cô mới nhận ra mình và Thẩm Minh Triết vừa chính thức giao lưu với nhau, có chút mới lạ nhưng không mấy ngạc nhiên.
Lạ là vì Thẩm Minh Triết vậy mà lên tiếng chào mình, không ngạc nhiên vì dù sao ngồi cùng bàn vài hôm, gặp nhau cũng nên chào một câu, mặc dù logic này có thể không phù hợp với những người như Thẩm Minh Triết.
"Ôi, hai đứa biết nhau à?".
Thấy hai người chào nhau, Phó Hân lên tiếng hỏi.
"Vâng ạ, tụi em là bạn cùng bàn".
Dương Nguyệt An trả lời.
"Ái chà chà, coi bộ cũng có duyên ghê ha! Chị bắt đầu mong chờ với tiết mục sắp tới rồi đấy.
Hai em bàn với nhau đánh bài nào đi, chị không ý kiến gì hết."
Dứt lời Phó Hân cúi xuống chơi điện thoại, ra vẻ "Chị mặc kệ hai em, muốn làm cái gì cũng được".
Sau câu nói của Phó Hân, Dương Nguyệt An nhìn Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết nhìn Dương Nguyệt An, nhưng mặc nhiên không ai nói gì.
Một khoảng lặng bao trùm khắp căn phòng.
Nghĩ tới những dòng miêu tả Thẩm Minh Triết trong truyện, Dương Nguyệt An đành mở lời trước: "Mình đánh bài gì cũng được, tùy ý cậu thôi."
"Có bài "Gì cũng được" nữa à?".
Nếu không suy xét đến nội dung câu nói thì chất giọng trầm lạnh của Thẩm Minh Triết đúng là chất giọng mà Dương Nguyệt An thích, nhưng xét đến nội dụng của câu nói đó thì nghĩ như thế nào Dương Nguyệt An cũng không thấy yêu thích cái giọng này nổi.
"..."
Dương Nguyệt An chỉ nghĩ cô chơi guitar ngót cũng mười năm, tự nhận trình độ mình bài nào cũng đánh được vì mấy bài hát trong truyện đều giống với ngoài đời thật nên cô mới đưa quyền lựa chọn cho Thẩm Minh Triết, thật không ngờ câu trả lời mình nhận được là như thế này.
"Vậy cậu muốn đánh bài gì?".
Cô nhẹ giọng hỏi lại Thẩm Minh Triết.
"Bài gì cũng được!".
Thẩm Minh Triết thản nhiên đáp.
Dương Nguyệt An: "...".
Ok, I'm not fine, thank you.
And you?
Bạn học Thẩm Minh Triết có bị lộn nhân thiết không vậy? Cốt cách lạnh lùng của nhân vật phản diện đâu rồi? Cái người vừa nói kháy cô là ai vậy? Không lẽ Thẩm Minh Triết cũng bị người khác xuyên vào???
Dù vì lý do gì thì những gì vừa xảy ra là sự thật, mới vừa rồi Thẩm Minh Triết không những chế giễu mà còn đùa cợt cô, Dương Nguyệt An bắt đầu thấy không ổn rồi.
Gác lại nhiều thắc mắc trong đầu, Dương Nguyệt An lên tiếng: "Được thôi, đánh bài "Tâm tịnh đời sẽ nở hoa" đi".
Không phải Dương Nguyệt An bịa ra, thật sự có một bài hát tên như vậy.
Thẩm Minh Triết: "...Được".
Với câu trả lời mang tính phổ biến chung của phái nữ mà cậu phải nghe hằng ngày từ mẹ mình, có không nhịn được chọc Dương Nguyệt An một chút khi cô nói như vậy.
Giờ lại thành tự bê đá đập vào chân mình.
Thôi coi như tự làm tự chịu vậy..