Thoắt cái đã tới kì thi tháng đầu tiên kể từ khi Dương Nguyệt An xuyên tới đây.
Cô cảm thấy mình chưa ôn được gì nhiều mà kì thi đã đến gần, mặc dù kì thi này cô có thể biết mình đang ở chỗ nào, so với thành tích của nguyên chủ trước đó có giảm nhiều không, nhưng dù vậy Dương Nguyệt An vẫn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Mấy ngày này cô càng tăng cường học bài hơn so với những ngày thường nhưng kì thi đến ngày càng gần, dù có dành cả ngày ôn cũng không xong được.
Có thể nói đây là một kì thi tuy nhỏ nhưng lại khiến Dương Nguyệt An áp lực rất lớn, mức độ áp lực cũng chỉ kém kì thì đại học đời trước của cô mà thôi.
Lúc trước, Phi Khấm chia phòng thi theo thứ tự bảng chữ cái nhưng do có một vài cá nhân lợi dụng điều này để gian lận nên sau đó trường ra quyết định mới, chia phòng thi theo thành tích của kì thi trước.
Thành tích trước đó của nguyên chủ ở tầm trung nên lần này Dương Nguyệt An thi ở phòng đoạn gần giữa, cùng với những người có thành tích cũng tầm trung.
Thẩm Minh Triết vì là học sinh chuyển trường nên thi ở phòng cuối cùng, Dương Nguyệt An biết, chỉ sau kì thi tháng lần này là những lần thi sau cậu sẽ thi ở phòng đầu tiên.
Còn Hạ Di Giai và Lục Tư Văn tất nhiên là thi ở phòng đầu tiên.
Lần này thi trong hai ngày, ngày trước đó mọi người đều tích cực chăm chỉ ôn bài, dù là kì thi nhỏ nhưng tinh thần vẫn bật lên mức cao nhất.
Không khí học tập trong lớp càng nồng đậm hơn so với ngày thường khiến Dương Nguyệt An có cảm thấy hít thở thôi cũng có một lượng tri thức được đưa vào người, đây là điều mà kiếp trước cô không hề cảm nhận được.
Nhìn mọi người đã giỏi lại còn nỗ lực đến thế, đặc biệt là Thẩm Minh Triết, Hạ Di Giai và Lục Tư Văn - những người đứng top đầu của khối cũng chăm chỉ ôn bài, Dương Nguyệt An nghĩ bản thân mình càng cần nỗ lực hơn.
Dương Nguyệt An vẫn còn chút lo lắng cho đến hôm sau, khi bước vào phòng thi, cô bỗng bình tĩnh lại.
Dù sao những ngày qua cô cũng cố gắng học tập rất nhiều, bản thân không cảm thấy hổ thẹn, cho nên kì thi này coi như là một sự khởi đầu không mấy suôn sẻ của cô đi.
Kì thi đến nhanh mà trôi qua cũng nhanh, qua hai ngày thi không cần xem kết quả Dương Nguyệt An cũng biết mình vẫn chưa theo nổi thành tích trước đó của nguyên chủ, có lẽ chỉ trừ môn Tiếng Anh vì thành tích môn này hai người đều tệ như nhau.
Quả nhiên khi có kết quả, thành tích Dương Nguyệt An giảm rất nhiều, từ top 300 xuống hạng 589 trong trên tổng 632 người của khối 11, xếp hạng thứ nhất từ dưới lên của lớp 11-2.
Vẫn còn may là không xếp hạng chót trong khối.
Và không ngoài dự đoán, Dương Nguyệt An được cô Lam gọi xuống phòng giáo viên.
Đứng ngoài phòng giáo viên, Dương Nguyệt An hít sâu một hơi, thi xong cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự việc này rồi nên không quá lo lắng nữa.
Cô bước vào phòng, tới chỗ bàn làm việc của cô Lam.
"Em chào cô!"
Đỗ Hiểu Lam đang soạn đề, nghe tiếng chào, ngẩng đầu lên thì thấy cô học trò của mình đang đứng cạnh bàn: "Tới rồi à? Đây, ngồi xuống ghê cô trò mình cùng nói chuyện."
"Vâng ạ!"
Đợi Dương Nguyệt An ngồi xuống ghế, Đỗ Hiểu Lam hỏi: "Em có biết cô gọi xuống đây là vì chuyện gì không?"
Dương Nguyệt An đáp: "Dạ, em có biết."
"Vậy em có thể cho cô biết vì sao thành tích của em lại giảm nhiều như vậy không? Trước đó thành tích của em rất ổn định, dù có giảm cũng chỉ giảm một chút, không giảm nhiều như thế này.
Nếu có gặp khó khăn gì, em có thể tâm sự với cô."
Đỗ Hiểu Lam tuy lấy thân phận giáo viên chủ nhiệm để hỏi nhưng lời nói lại rất nhẹ nhàng như một người bạn có thể tâm sự, chia sẻ mọi điều khiến người đối diện thả lỏng tâm lý khi nói chuyện.
Dương Nguyệt An biết cô Lam quan tâm đến mình, nhưng cô không biết phải trả lời lý do là gì.
Vì mới xuyên đến đây nên chưa ôn tập kịp ư? Như vậy không ngoại trừ khả năng cô Lam nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, không tin tưởng được.
"Vừa rồi em có gặp chút chuyện nên có sao nhãng việc học hành, em xin lỗi cô rất nhiều.
Em hứa từ bây giờ sẽ tập trung vào học tập, không xảy ra sự việc như lần này nữa ạ!" Dương Nguyệt An trả lời bằng giọng áy náy.
Nhìn Dương Nguyệt An trước mặt, thấy cô không có ý định nói rõ ràng hơn, Đõ Hiểu Lam thỏa hiệp, không hỏi nhiều: "Haizz, thôi được rồi.
Hứa với cô chỉ một lần này thôi nhé! Cô hi vọng em có thể giữ được thành tích của mình một cách ổn định nhất."
"Vâng, em hứa với cô!"
Đỗ Hiểu Lam trước khi làm chủ nhiệm có để ý qua hoàn cảnh của học sinh lớp mình, vì thế cô biết hoàn cảnh của Dương Nguyệt An khá khó khăn, cô bé vừa đi học vừa đi làm mà có thể duy trì thành tích ổn định như vậy là ổn rồi, cô cũng không đòi hỏi gì quá cao so với năng lực của cô bé.
Lần này thấy thành tích của Dương Nguyệt An đột ngột giảm mạnh, Đỗ Hiểu Lam tưởng cô bé gặp khó khăn gì nên mới gọi xuống hỏi, nhưng nếu Dương Nguyệt An không muốn nói thì cô sẽ không hỏi nhiều, cô tin rằng nếu thật sự cần thì Dương Nguyệt An sẽ tự chủ động tới tìm mình.
"Được rồi, cố gắng học hành nhé! Em về lớp đi".
"Vâng, em chào cô." Dương Nguyệt An cúi đầu chào cô Lam rồi đi về lớp, may mà cô Lam là một giáo viên vô cùng tâm lý nên không gây áp lực cho cô.
Dương Nguyệt An về tới lớp liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Di Giai lo lắng nhìn mình, chưa kịp hỏi thì Hạ Di Giai đã lên tiếng trước: "Cậu ổn chứ Dương Nguyệt An? Chuyện thành tích của cậu cô Lam có nói gì nhiều không?"
Mặc dù biết cô Lam là một giáo viên tốt nhưng lần này thành tích của Dương Nguyệt An đột ngột giảm mạnh, Hạ Di Giai cũng không chắc chắn liệu cô Lam có tức giận với Dương Nguyệt An hay không.
"Mình không sao, cô chỉ nhắc nhở mình một xíu thôi à, không có gì đáng ngại hết."
"Không sao là tốt rồi.
À chuyện là..." Hạ Di Giai ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Nếu cậu cần chỉ bài thì cứ tìm mình nhé, mình rất vui nếu cậu hỏi mình."
Thật ra cô với Dương Nguyệt An tuy học cùng nhau được hơn một năm nhưng số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, qua lần vô tình gặp được ở tiệm kính không hiểu sao cô lại vô cùng có thiện cảm với Dương Nguyệt An, thấy cô ấy sống khép kín nên không nhịn được tới bắt chuyện lần thứ hai.
Không biết lời nói vừa rồi có đường đột quá không nhỉ? Dù sao thì chỉ có mình muốn làm thân với Dương Nguyệt An còn Dương Nguyệt An nghĩ gì về mình thì cô không biết.
Dương Nguyệt An sẽ không nghĩ cô thương hại cô ấy đấy chứ?
Ngoài dự đoán của Hạ Di Giai, Dương Nguyệt An lại mừng rỡ đáp: "Thật vậy sao? Vậy mình không khách sáo đâu nhé! Đúng lúc mình có hai bài địa chưa hiểu lắm, bây giờ cậu có tiện chỉ mình không?"
Nếu Hạ Di Giai đưa ra đề nghị mà lại còn là đề nghị tốt như vậy, Dương Nguyệt An nào từ chối được, hơn nữa cô cũng rất sẵn sàng làm bạn với Hạ Di Giai.
"Tất nhiên là được rồi, tranh thủ chưa vào lớp, đưa mình xem thử nào." Hạ Di Giai vui vẻ chấp nhận.
"..."
Lúc Thẩm Minh Triết đi vào lớp liền thấy hai cô gái đang chụm đầu vào nhau thảo luận bài vô cùng rôm rả, một người là Dương Nguyệt An, người còn lại là bạn cùng bàn của Lục Tư Văn.
Quả nhiên, khi Thẩm Minh Triết qua sang nhìn thì thấy Lục Tư Văn đang phòng ánh mắt vô cùng chăm chú tới bàn cuối cùng, mà đối tượng là ai thì không phải nói.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cuộc thảo luận của hai cô gái cùng dừng lại, Hạ Di Giai về chỗ ngồi, Lục Tư Văn thu hồi Ánh mắt theo chuyển động của Hạ Di Giai và Thẩm Minh Triết lúc này mới ngồi vào chỗ.
"Sao lúc này cậu không vào chỗ ngồi luôn vậy?" Dương Nguyệt An đang trong niềm sung sướng khi hiểu được bài, cũng có tâm trạng hỏi Thẩm Minh Triết, cô thấy cậu vào lớp lâu rồi nhưng chỉ đứng dựa vào tường đọc sách.
"Không thích." Thẩm Minh triết nhàn nhạt đáp.
Được rồi, là cô nhiều chuyện.
Câu nói khiến bầu không khí trở nên cảm lạnh của Thẩm Minh Triết cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Dương Nguyệt An, thật sự hiểu bài là một điều gì đó rất sảng khoái.
Tuy nhiên điều đó không diễn ra lâu khi Dương Nguyệt An chợt nhận ra tiết tới đây là tiết Tiếng Anh, sự sung sướng của Dương Nguyệt An bỗng chốc hóa thành hư vô....