Tôi là tác giả của “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Thực ra từ lúc bắt đầu, cuốn sách này chỉ là một cuốn ngôn tình cổ đại bình thường.
Nữ chính tên là Tạ Thời Huyên, nam chính tên là Phụng Kì Việt.
Mới đầu tôi đã thiết lập như sau:
Nữ chính là đích nữ tướng phủ, dám yêu dám hận, thông minh tài giỏi, có nguyên tắc riêng của mình, thỉnh thoảng hơi phúc hắc chút xíu.
Nam chính là Thái tử Dực triều, bề ngoài thì trông bất cần nhưng thực ra bên trong lại vừa tàn nhẫn vừa lầm lì, dù sao cũng không phải người tốt.
Trên thực tế, cả hai đều không phải là người tốt.
Hai người chính là những người có nhiều tiêu chuẩn điển hình, chính là kiểu khách sáo và xa lánh thế giới bên ngoài (Tạ Thời Huyên), không có gì quan trọng (Phụng Kì Việt).
Còn bên trong thì ngọt đến ngấy.
Loại mà ngay cả mẹ của tôi cũng không thể nhìn nổi.
Ban đầu khi viết tiểu thuyết tôi không mong cuốn sách này nổi tiếng, nhưng thực sự thì nó không nổi thật.
Nó không nổi đến mức nào?
Sau khi lên kệ hơn mười ngày, một bộ sưu tập được bổ sung, mẹ nó tôi vẫn dùng size nhỏ sưu tập.
Tôi đã bị biên tập mắng chửi xối xả, anh ta yêu cầu tôi thay đổi văn bản.
Tôi nói tôi không đổi, anh ta nói vậy sau này đừng mong được đề cử nữa.
Thế là tôi sợ hãi rụt rè đi sửa.
Gần đây không phải truyện xuyên sách khá nổi sao, sau khi tôi rút kinh nghiệm xương máu, thì đã sửa cuốn sách này thành truyện xuyên sách.
Tôi đã thêm một nhân vật trên cơ sở của truyện gốc, sau đó đổi Tạ Thời Huyên thành nữ phụ độc ác.
Mạc Du Du, cơ bản tôi không thiết lập bất kỳ tính cách nào cho cô ấy.
Một cái tên điệp từ của hiện đại, tính tình hẳn là khá tùy tiện.
Cô ấy xuyên vào một cuốn sách tên là “Lưu quang phương hoa”, là truyện ngược Mary Sue cổ đại, thể loại chuyên ngược nhân vật nữ chính.
Tên của cô ấy và nữ chính giống nhau, cũng là Mạc Du Du.
Đó là lý do tại sao cuốn sách tôi viết có tên là “Cứu vớt nữ chính truyện ngược”.
Sau khi sửa truyện chưa được vài ngày, sưu tầm bắt đầu tăng lên.
Quả nhiên, đi theo xu hướng vẫn tốt nhất.
Viết đến khoảng một phần ba của truyện, sưu tầm tăng gần hơn hai ngàn.
Là một tác giả viết truyện lâu năm, nhìn thấy thành tựu này, lẽ ra tôi phải sung sướng nhảy cẫng lên tận trần nhà.
Nhưng khi nhìn thấy phần bình luận đang mắng “Tạ Thời Huyên” sao còn chưa chết, tôi đột nhiên vui không nổi nữa.
Tôi nhớ Tạ Thời Huyên mới là nữ chính ban đầu.
Khi tôi viết nhân vật này, tôi coi cô ấy như con gái ruột của mình.
Dựa theo thiết lập ban đầu của cô ấy, dù cho Phụng Kì Việt không thích cô ấy, cô ấy cũng sẽ không hạ thấp bản thân mình để làm chuyện hãm hại người khác.
Bởi vì với tư cách là đích nữ tướng phủ, cô ấy có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng tôi đã viết cô ấy thành một nữ phụ có tính cách ghen tuông và độc ác.
Có lẽ là vì áy náy, cũng có thể vì cảm thấy có lỗi với ý định ban đầu, nên tôi đã lén thay đổi lại thiết lập của cô ấy.
Nhưng ấn tượng của người đọc về nữ phụ độc ác của cô ấy đã ăn sâu bén rễ, dù phía sau tôi có viết gì đi nữa thì cũng sẽ bị hiểu là làm bộ làm tịch, bạch liên hoa.
Sau đó, tôi căn bản không thể viết nổi nữa.
Tôi không cách nào thuyết phục được bản thân mình rằng, Phụng Kì Việt sẽ thích Mạc Du Du.
Bởi vì cô ấy trông đặc biệt hơn những người khác? Bởi vì nữ phụ độc ác quá xấu xa, làm bật lên sự tốt bụng của cô ấy, hay là vì ngay từ đầu cô ấy đã ôm sự đồng cảm và độ hảo cảm tiếp cận Phụng Kì Việt?
Tôi không hiểu, tôi cũng không biết nên viết tiếp như thế nào.
Thời thơ ấu Phụng Kì Việt đã trải qua chuyện không vui, mặc dù là Thái tử cao quý nhưng luôn bị người khác chỉ trích vì mẹ ruột của mình.
Hoàng đế ít quan tâm đến hắn, Hoàng hậu đào tạo hắn như một quân cờ.
Bên cạnh hắn gần như không có ai để tin tưởng.
Ngoại trừ Tạ Thời Huyên.
Tạ Thời Huyên thực ra rất thông minh, nhưng cô ấy hiếm khi tỏ ra thông minh trước mặt Phụng Kì Việt, cô ấy biết Phụng Kì Việt biết tính tình ban đầu của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ dùng cách chân thành nhất của một đứa trẻ để sống chung với hắn.
Bởi vì Phụng Kì Việt thiếu loại trải nghiệm này.
Đối với Phụng Kì Việt mà nói, cho dù là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, ngay từ đầu hắn đã nguyện ý tiếp cận Tạ Thời Huyên.
Đáng lẽ họ vốn nên cùng nhau xông pha, nhưng tôi lại cưỡng chế chèn một Mạc Du Du vào giữa họ.
Có lẽ là để bù đắp cái gì đó, tôi đã cho họ kết hôn trong sách, và để tránh bị mắng, còn đặc biệt dùng một lý do cũ rích, do hoàn cảnh ép buộc, quyền lực bắt buộc.
Sau khi làm xong chuyện này, cảm giác áy náy của tôi gần như đã biến mất, cuối cùng nhân vật dù sao cũng chỉ là nhân vật thôi, liệu rằng họ có thể tồn tại ở một thế giới khác không?
Thực tế một chút, vẫn nên viết tiểu thuyết tiếp.
Tôi ép mình bổ sung vào tình tiết phía sau, lời thổ lộ của nam phụ si tình gì đó, nữ chính tát vào mặt con mụ chè xanh, tình cảm nam nữ chính ấm dần lên.
Có lẽ sắp đến kết cục rồi, tôi đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi là Tạ Thời Huyên.
Dựa theo góc nhìn của cô ấy, tôi đã trải qua toàn bộ câu chuyện mà tôi đã viết.
Cùng với một kết cục do tác giả khác viết.
Nhưng tôi nhớ, kết cục trong bản nháp của tôi không phải như vậy.
Đó là một quyết định khó khăn nhất và qua loa nhất mà tôi đã từng làm.
Tôi đã viết tất cả mọi người đều chết hết.
Tôi không biết hậu quả của cái kết này khi đăng lên sẽ như thế nào, nhưng tôi sẽ không viết tiếp phần sau của truyện nữa.
Câu chuyện của họ, thì do chính bản thân họ diễn giải.
.