“Ừm.
”
Mùi mai nhàn nhạt lưu lại trên mũi hắn, mặt ta đột nhiên hơi nóng lên, “Có lẽ là đoán được một chút.
”
Phụng Kì Việt cúi đầu sát ta, giọng nói khàn khàn.
“Một chút là được, một chút là đủ rồi.
”
Ta vỗ nhẹ lưng hắn, “Mấy ngày trước nghe nói đại ca nói, huynh xin Bệ hạ xuất chinh đi biên cương là để tránh ta?”
Hắn nắm góc áo của ta, “Bây giờ ta hối hận rồi.
”
“Hối hận cũng không kịp nữa rồi.
”
“Nha đầu, ta…”
Ta mở miệng cắn vào cổ hắn, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ta ôm hắn chặt hơn một chút.
“Điện hạ, không sao đâu, đừng lo lắng, A Huyên biết huynh không thích ở đây, ánh mắt huynh luôn nhìn về phương xa, huynh càng hướng về thứ đó.
Trước kia A Huyên có thể không hiểu được, vây hãm huynh ở đây, thực sự xin lỗi.
”
Nói rồi, ta lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn, trằn trọc một chút rồi tách ra.
Ánh mắt hắn dao động, dường như muốn đến gần ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngồi im tại chỗ không di chuyển.
“Nha đầu, đừng xem thường bản thân muội.
”
Trong mắt hắn dường như có một tầng sương mù, đôi môi hơi hé mở, dường như chỉ có thể dừng lại ở đây.
Ta sững sờ một lúc, rồi lại mỉm cười, hệt như năm mười bốn tuổi tiễn hắn ở cổng thành.
“Được, A Huyên sẽ ở đây chờ điện hạ chiến thắng trở về.
”
(Hoàn chính văn)
Tác giả: Đừng kinh ngạc, đây thật sự là kết cục, là kết cục do tôi viết, nhưng không phải là kết cục do tác giả của truyện xuyên sách viết, nói một cách nghiêm túc, tôi là một người thuật lại, kết cục thực sự có lẽ sẽ ở ngoại truyện theo góc nhìn của tác giả của truyện xuyên sách, có lẽ —
Căn bản không có kết cục.
.