Tôi Là Nữ Quan Tài

“Trên đường đến đây tôi còn tưởng thầy Hắc ở vịnh Du Thụ, không ngờ lại gặp được mấy người” Hình như đội tưởng Triển rất vui khi gặp được tôi, vội xua tay với cảnh sát kia: Ở đây không còn chuyện gì, mấy người đi ra ngoài đi!

Tôi thấy anh ta có vẻ như nhận ra tôi thì bơ anh ta ở một bên.

Vội kéo Trường Sinh chỉ vào chỗ bài vị bị mất, sau đó lại chỉ cái rương bên cạnh cậu rồi chỉ vào môi mình, ý bảo nữ quý có thể đi vào bài vị bị mất.

Vẻ mặt Trường Sinh cũng kinh ngạc, vội đi tới nhìn một chút, nặng nề gật đâu với tôi.

"Khụ khụ" Đội trưởng Triển không ngờ chúng tôi lại chơi trò “nhìn hình đoán chữ” với anh ta, vội ho khan vài tiếng. nói: “Trương tiểu tiên sinh vẫn nên đi với chúng tôi một chuyến đến đại đội cảnh sát hình sự đi, có tôi và cục trưởng Cao ở đây, nhất định sẽ xem hai vị tiểu tiên sinh là khách quý"

"Anh là đội tưởng Triển của đội cảnh sát hình sự?” Tôi vội liếc mắt nhìn anh ta một cái, lúc này mới nhớ ra anh ta là ai.

Vụ án ở học viện Hoài Hoá năm đó, chính là do anh ta phụ trách, khó trách tôi thấy anh ta quen mắt.

Cảm giác đột nhiên phát hiện bên trên có người không tệ, tôi khoát tay áo với đội trưởng Triển, nhẹ giọng nói: “Có phải còn chưa xem thi thể bên ngoài hay không?”

Đội trưởng Triển không hiểu ra sao. gật đâu: “Thi thể phải chờ pháp y tới, lấy chứng cứ mới có thể động vào.”

“Tốt nhất là mấy người đừng động vào!” Trường Sinh đen mặt tiến lên, khoát tay với đội trưởng Triển ý bảo anh ta cùng đi ra ngoài, khi xoay người lại đặt một thứ loé sáng lạnh như băng vào lòng bàn tay tôi.

Nắm chặt nó trong lòng bàn tay, cảm nhận được thứ kia, tôi bỗng thấy phiền lòng, cái này gọi là Long Lân. Nguyên Thân Tịch, tôi và Trường Sinh mỗi người có một miếng nhỏ, nhưng giấu thứ này lại là một vấn đề lớn.

Tôi nghĩ một chút, lấy tấm vải đỏ che trời từ trong túi ra. đặt trên mặt đất, trực tiếp đạp hai cước lên đồ vật ở bên trong, cảm thấy dưới chân bằng phẳng rồi mới mở tấm vải đỏ ra, thứ bên trong đã nát tả tơi.

Thứ kia bị tôi giẫm thành một đám, nhưng từ bộ lông dài đen nhánh có thể đoán là độc vật nhện.

Lo lắng gấp vải đỏ hai lần, tôi bỏ miếng Long Lân nho nhỏ vào túi quần rồi mới dám đi ra ngoài.

Bên ngoài, Trường Sinh đã cởi áo của một đạo sĩ Ngọc Hoàng cung ra, đang giải thích với đội trưởng Triển sắc mặt trâm như nước về điểm kì quái của những người chết này, thấy tôi đi ra thì ngừng lại, đứng dậy nói với tôi: Những đồ vật khác đã kiểm kê xong rồi?”

Tôi sửng sốt một chút, vội gật đầu nói: Ban nãy nhìn qua một chút, chỉ mất mấy bài vị kia"

Nhưng sắc mặt của đội trưởng Triển lại trầm xuống, há miệng muốn nói gì, cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Sao lại nhiêu bài vị như vậy?”

"Giúp người cung khác. không ngờ còn có người trộm cái này” Tôi chẳng nâng mắt, chỉ vào thi thể trên mặt đất, nói: Mấy người này là đạo sĩ của Ngọc Hoàng cung, bên ngoài là người của giám đốc Đinh, anh đi báo tin cho hai bên biết đi”

Mặt đội tưởng Triển lại tối sâm, Ngọc Hoàng cung do chính quyên địa phương xây dựng ở địa phương rất được tin tưởng, mà tài lực của giám đốc Đỉnh này thì bây giờ ngay cả tôi còn chưa rõ.

“Tốt nhất là mấy người đừng tuỳ tiện động vào mấy thi thể đó" Tôi nặng nề thêm một câu, bĩu môi với đội trưởng Triển: Kiểu chết này cũng không phải kiểu chết bình thường

"Không động! Không động" Trên mặt đội trưởng Triển toàn vẻ vô lực, hai mắt toát ra vẻ mặc cho số phận.

Tôi đứng một hồi cũng không có đầu mối, chỉ đành nháy mắt với Trường Sinh một cái, kéo cậu sang một bên, nói: Những người này e là bị người ta trồng cổ từ bên trong, những cái lỗ kia đều là do cổ trùng bò từ trong ra mà thành đúng không?

Anh mau kiểm tra xem trong thi thể có còn hay không, chúng ta cũng biết được là người nào tới trộm nhà ta"

"Ừm" Trường Sinh râu rĩ đáp, vội ngầng đầu nhìn tôi, nói: "Cô cầm giúp tôi bó củi ở ngoài cửa vào, tôi vẫn còn dùng.”

"Biết rồi” Tôi khoát tay một cách không kiên nhẫn, bây giờ Trường Sinh giống hệt lão Miêu, cái gì cũng muốn chuyển về nhà.

Tôi gọi đội trưởng Triển ra. Trường Sinh từ bên trong đi ra, một tay xách một thi thể đi thẳng vào trong phòng.

“Ấy. Cảnh sát đang đợi ở cửa vội vung tay định hô, nhưng bị đội trưởng Triển nhìn thì ngượng ngừng thu tay.

Lại nhìn Trường Sinh tay trái một xác tay phải một xác. sợ đến tái mặt, ngày cả nhìn cũng không dám nhìn Trường Sinh.

"La tiên sinh muốn làm gì vậy” Đội trưởng Triển khó hiểu nhìn Trưởng Sinh đem hết cái xác này đến cái xác kia vào trong phòng, hỏi.

“Trừ tà Tôi không dám nói nhìn xem trong thi thể còn có cổ trùng hay không, chỉ liếc mắt nhìn mấy cảnh sát ban nãy vẽ đường kẻ (*), nghĩ rằng lát nữa bảo Trường Sinh xem cho họ một chút, khó tránh bây giờ trên người họ có cổ trùng.

() Đường kẻ trắng bao quanh chỗ thi thể nằm ấy.

Nhân cơ hội này, tôi muốn nhặt bó “củi của Trường Sinh rồi đặt xuống dưới mái hiên. Nhưng vừa chớp mắt nhìn, ước nhà ngoại trừ cảnh sát thì là trẻ con đến hóng chuyện, nào có dấu vết của bó xương người kia

Trong lòng thâm mắng, những người này tham lam quá rồi, thời đại này cũng có đốt củi đâu, nhìn thấy một bó củi khô còn muốn nhặt về, thật sự không biết có ăn no không!

Đội trưởng Triển thấy tôi như đang tìm đồ, vội tiến lên hỏi tôi có cần giúp đỡ không, tôi suy nghĩ một chút rồi chỉ đành cắn răng nói mất tiền.

Chẳng lẽ tôi nói với anh ta là tôi đang từn một bó xương người, đặt ở trước cửa nhà nhưng quên lấy, kết quả là bị người ta xách đi?

“Rơi tiền thì đừng nghĩ nữa, người đến người đi như vậy" Một cảnh sát tức giận nhìn tôi, có lẽ còn ghi thù ban nãy tôi đá cậu ta một CƯỚC.

Tôi cũng gật đầu, đang định nói không cân, Trường Sinh lại lạnh mặt đi từ trong ra, cầm một cái khăn mặt lau tay, nói với những cảnh sát kia: Ban nãy có những ai đụng vào thi thể, đi vào đây”

Tôi vừa nghe thì nghĩ quả nhiên là vậy, trong lòng trâm xuống, còn những cảnh sát kia thì rõ ràng không vui khi nghe một tên nhóc gọi.

Đội trưởng Triển cũng mang vẻ mặt khó hiểu, đau khổ nhìn tôi, nói: “Trương tiểu tiên sinh, cô xem, những thi thể này có vấn đề, tôi cũng phá lệ để mấy người động vào rồi, nhưng những ảnh sát này?”

Tôi nhìn bộ dáng bất mãn của những cảnh sát kia, tâm tình nóng nảy vốn bị đè nén lập tức phun trào, sải bước về phía một viên cảnh sát vừa vẽ đường kẻ, trong miệng đọc vài câu Miêu ngữ xua cổ mà lão Miêu dạy tôi.

Tôi còn chưa đọc xong hai câu, mặt cảnh sát kia tối sầm, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất

“Trương tiểu tiên sinh! Trương tiểu tiên sinh" Đội trưởng Triển vội giữ tôi lại, nói: Họ cũng chỉ làm việc theo quy tắc thôi, không cần thiết phải như vậy

“Tôi đây là đang cứu cậu ta, trong thi thể kia có cổ, các người có tin không? Tin thì đi vào để Trường Sinh xua cổ giúp các người, còn không tin thì chờ đến khi giống như những thi thể này đi, để cổ trùng chui từ trong ra, chảy máu đến chết đi. Lời tôi nói tuy hơi độc địa, nhưng coi như là nói thật.

Sắc mặt những cảnh sát kia trắng bệch, đầu đầm đìa mô hôi nhìn đội trưởng Triển, muốn đợi anh ta lên tiếng.

“Ừm" Đương khi bọn họ thất thần, viên cảnh sát vốn đau đến mức ngã xuống đất kia bỗng kêu một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên nhìn tôi, nói: Vừa rồi thật sự là cổ trùng?”

Tôi gật đâu, chỉ vào trong phòng: "Lát nữa cậu có thể nhìn thi thể của những người đó, cậu vừa nhìn là hiểu"

Viên cảnh sát kia gột gật đầu với đội trưởng Triển, ôm bụng đi vê phía Trường Sinh.

Lần này. những cảnh sát kia cũng bị thuyết phục, há miệng nhìn đội trưởng Triển, cuối cùng đêu thở dài một hơi, đi vào trong phòng.

Tôi không ngờ là thuận lợi như vậy. những cảnh sát phá án kia lại dễ dàng tin tưởng vu CỔ như vậy.

“Trương tiểu tiên sinh đừng quá giật mình, những cảnh sát này còn ổn, cảnh sát hình sự chúng tôi gặp phải nhiêu chuyện kỳ quái, đối với những chuyện quỷ thần này mà nói, đương nhiên thà tin là có, chứ không được tỉn là không có" Đội trưởng Triển thấy tôi giật mình, vẻ mặt đau khổ giải thích với tôi.

Nghĩ đến chuyện con hàng này gặp tôi hai lần thì đêu vướng phải loại chuyện này, tôi xem như hiểu được, cười cười với anh ta, hỏi vụ án này tiếp theo phải làm sao.

Anh ta cũng chỉ cười lắc đầu. loại vụ án này trước giờ đêu báo cáo lên cấp trên, muốn áp xuống thì áp, muốn phá thì tìm người trong nghề như chúng tôi mà phá, trước kia đêu tìm những dị sĩ có năng lực ở địa phương, ví dụ như Ngọc Hoàng Cung.

"Lần này nhất định phải phá Đội trưởng Triển nói xong lời cuối cùng, thở dài một hơi: "Ngọc Hoàng cung có người chết rồi, không thể áp xuống được"

"Cho dù Ngọc Hoàng cung không muốn phá, chứng tôi cũng phải phá" Nghĩ tới đây tôi bỗng nổi giận, phá trận pháp nhà tôi chỉ để trộm mấy cái bài vị, chẳng lẽ mi không thể mở miệng sao” Đây dù sao không phải đồ của nhà tôi, tặng cho mi cũng chỉ có hai khúc gỗ.

Tức giận không được lâu, cửa phòng nửa đóng lập tức bị người đẩy ra, viên cảnh sát bị tôi đọc chú xua cổ vịn khung cửa nôn oẹ.

Ngửi thấy mùi chua trong không khí, tôi bịt mũi đi đến đầu ngọn gió, nghĩ xem bài vị kia rốt cuộc có lợi ích gì, làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ để trộm nó.

"Được rồi” Chốc lát sau, Trường Sinh ở cửa nặng nề nói một câu.

"Vậy thì đến đại đội cảnh sát hình sự đi” Tôi gật đầu với cậu, quen cửa quen nẻo leo lên một chiếc xe cảnh sát gần nhất.

Nhìn đám cảnh sát nôn ra một đống hỗn loạn, đội trưởng Triển bất đắc dĩ lắc đầu, tự đi lên lái xe, lại không nhịn được mà hỏi Trường Sinh, ở trong rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì.

"Không có gì, trong bụng mỗi người đều dẫn ra con giòi to béo mập mạp bằng chiếc đũa. Trường Sinh nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng tôi thấy rõ ràng mặt đội trưởng Triển giật giật vài cái, mím chặt môi không nói nữa.

Kỳ thật đến đại đội cảnh sát hình sự cũng không giúp ích gì cho vụ án này, chủ yếu là tôi muốn đi điêu tra lai lịch của người nhà họ Nguyên một chút.

Từ trong miệng giám đốc Đinh thấy được hình như ông ta vẫn có chút tôn sùng người nhà họ Nguyên, nhưng đối với một gia tộc đã sáu năm không xuất hiện trước mặt người khác, mà lại có lực lượng lớn như vậy. thế thì trước kia phải khủ ng bố cỡ nào chứ?

Đại đội cảnh sát hình sự vẫn do cục trưởng Cao quản lý, không ngờ nhiều năm vậy mà chưa bị điều động đi, không biết như vậy là thành tích của ông ta tốt hay không tỐt.

Đội trưởng Triển nói đại khái tình hình vụ án nhà tôi, đặc biệt nhấn mạnh người chết là người của Ngọc Hoàng cung và giám đốc Đinh, miêu tả thảm trạng của thi thể và chuyện cảnh sát từng tiếp xúc với thi thể lại càng chỉ tiết, sống động như thật.

Cục trưởng Cao nghe xong mặt tái mét, vội bảo chúng tôi ngôi xuống, tự mình chạy vào trong gọi điện thoại.

Lúc đi ra, trên trán đã đầy mồ hôi, cười khẽ với chúng tôi: "Chuyện lần này bên trên yêu cầu gác lại trước, chờ sắp xếp. Chỉ là, không biết Trương tiểu tiên sinh nghĩ thế nào về chuyện này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui