Tôi vừa nghe tin sư phụ cũng ở đây thì ngay lập tức bơi ra ngoài để rời khỏi hồ, nhưng ngay khi chân vừa mới bước xuống nước thì đã cảm giác đau đớn, mắt cá chân giống như bị vướng vào một thứ gì đó, tôi vội vàng đạp phải đập trái, vừa đạp hai cái thì cả cơ thể lại bị kéo xuống nước.
Thứ đang quấn lấy chân tôi có sức lực rất lớn, mặc kệ tôi có đạp mạnh đến đâu thì nó vẫn cuốn chặt và kéo tôi xuống phía dưới.
Lúc mới chìm xuống, tôi còn bị uống hai ngụm nước, chỉ cảm thấy khi nước vào đến cổ họng thì làm cho cổ học nóng ran ngứa ngày, may mắn là trước kia khi tôi ở Vũ Thủy Hà, sư thúc không ít lần chơi cùng tôi, tôi không bị hoảng sợ khi ở dưới nước, và khí chìm sâu xuống phía dưới hơn thì tôi không còn đạp mạnh nữa.
Sau khi nuốt hai ngụm nước xuống, tôi bị cơn đau làm cho tỉnh táo hơn nhiều, tôi dùng hết sức cúi người xuống, đưa tay sờ vào vật đang kéo chân mình.
Tay vừa chạm đến mắt cá chân thì cảm giác được từng ngón tay cứng rắn, ngoài ra còn có thứ gì xẹt qua người, một bóng đen nhào lộn dưới chân, tiếp đến là eo của tôi bị người đó nắm lấy, sau đó cả người trồi lên mặt nước.
“Phốc!” Tôi vội vàng nhỏ nước trong miệng ra, nhìn thấy Trường Sinh thì hét to: “Phía dưới có Thủy Hầu, mau lên bờ.”
Nhưng lời vừa dứt thì đã thấy Trường Sinh đột nhiên bị kéo xuống dưới giống tôi, vội vàng vẫy tay với lão Miêu, lại rơi vào trong nước.
Hình ảnh nhìn thấy cuối cùng chính là phi trùng bên cạnh lão Miêu ngày càng nhiều, xung quanh Âm Long cũng rất nhiều.
Một lần nữa bị kéo chìm xuống nước, trong đầu tôi rất tỉnh táo, con Thủy Hầu này thấy gì cũng sẽ kéo, chỉ cần bị kéo xuống sẽ chết, không chết đuối thì cũng sẽ bị chúng siết chết.
Chân tôi bị Thủy Hầu kéo đi, tay tôi chậm rãi sờ vào nó, chạm vào là bàn tay lạnh như băng của nó, lòng bàn tay dùng lực mạnh mẽ, từ lòng bàn tay đánh ra một chưởng Tâm Lôi.
Tâm Lôi trong nước sẽ là dẫn lôi, trước kia sư phụ cố ý để cho tôi luyện thủ pháp này để đề phòng. Lúc này tôi không quan tâm nó có tác dụng hay không mà cứ đánh tới những thứ dưới chân mình.
Quả nhiên, chưởng Tâm Lôi dẫn điện nổ một tiếng, bàn tay kia lập tức buông lỏng, thân thể tôi nhanh chóng nổi lên, nhưng sau đó trước mặt chợt lóe, một cái đầu to gầy gò, trên đó có hai con mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi.
Thứ đó không biết từ lúc nào đã từ phía dưới đổi thành ở phía trên, ngăn ở trên mặt nước đỉnh đầu tôi. Cả người gầy như que củi cắm một cái đầu rất to, tay chân lại dài đến kỳ lạ, nó duỗi bàn tay muốn lao về phía tôi.
“Bùm.”
Tôi đang suy nghĩ phải dùng biện pháp gì để con Thủy Hầu này cùng với các con Thủy Hầu xung quanh tản đi thì một con Thủy Hầu lao về phía này, phía dưới chợt lóe lên cái đầu của Hắc Xà, há miệng to hướng về phía hầu nước cắn một cái.
“Gừ.”
Tôi nghe thấy tiếng con Thủy Hầu kêu lên đau đớn, sau đó chính là hình ảnh nó bị hắc xà ném lên bờ.
Chân tay tôi luống cuống dùng sức trồi lên trên mặt nước, nhanh chóng bơi vào bờ.
“Chi, chi.”
Còn chưa bơi được hai bước thì đã cảm thấy dưới chân có vô số móng vuốt nắm lấy, chân trong nước cử động được, tay ném về phía sau bổ một chưởng tâm lôi, mặc kệ có tác dụng hay không, thừa dịp này bơi thêm hai bước.
Theo sau chính là Hắc Xà, nói quay lại và lao thẳng về phía sau lưng tôi.
Tôi vội vàng đạp mạnh vào đầu Hắc Xà, dựa theo lực đó để lao thẳng lên trên, tay bám vào tảng đá trên bờ, cũng bất chấp ngón tay bị mài đến đau đớn, bám chặt tảng đá.
Mười ngón tay dùng sức để kéo bản thân lên.
Thân thể vừa mới trồi lên mặt nước thì đã cảm thấy có một đôi mắt to nhìn chằm chằm, tôi vội vàng lên bờ, đi về hướng cái đầu to kia đá một cái.
Đứng dậy một lúc, sau đó ho hai tiếng khạc hết nước trong bụng ra ngoài, sau đó hít một hơi, đánh giá hai con Thủy Hầu bị Hắc Xà ném lên bờ. Cả người đều là dịch nhầy, cổ bị Hắc xà cắn, toàn bộ phần ngực bị Hắc Xà cắn rách, lộ ra nội tạng bên trong.
Nhìn qua thì có vẻ sắp chết, chỉ là trước khi chết thì còn giãy giụa trên mặt đất vài cái.
Tôi vội vàng nhịn xuống cơn buồn nôn của mình, ném ra một số hỏa phù về phía lão Miêu đang chiến đấu với mấy con phi trùng, giết một ít phi trùng, sau đó mới thả lỏng thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy bên dưới nước thật sự bị dọa sợ, sức lực kéo người của Thủy Hầu rất lớn, không cẩn thận bị kéo xuống thì trực tiếp đi gặp Diêm Vương đi.
“Trường Sinh đâu rồi?” Sau khi giải quyết đám Phi trùng, lão Miêu cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi tôi.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía dưới nước gợn sóng lăn tăn không ngừng nổi lên, thân ảnh hắc xà thỉnh thoảng hiện lên nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Trường Sinh, trong lòng tôi cũng cảm thấy sốt ruột.
Đột nhiên thấy Hắc xà xông lên khỏi mặt nước, dưới thân quấn Trường Sinh và ném cậu ấy lên bờ, nhưng sau đó toàn thân con rắn lại bị kéo xuống.
Để tôi hỗ trợ..
Những con Thủy Hầu này quả thực rất mạnh mẽ, tôi lập tức lấy ba lô ra, lập tức cầm ra sáu hỏa phù ném về phía lão Miêu, rít lên với Âm Long hai cái sau đó chỉ vào hồ nước ý bảo nó đi xuống.
Tên này ăn trùng rất giỏi, bị tôi sai bảo thì có vẻ không vui nhưng vẫn đành phải ngoan ngoãn bơi xuống hồ.
“Sư phụ tôi đâu?” Có hỏa phù dẫn dắt, những con phi trùng kia không dám tới gần, tôi vội vàng nhân cơ hội này hỏi lão Miêu.
lão Miêu hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Mệt chết lão tử rồi, cái địa phương quỷ dị này, cổ thuật thật sự không dễ sử dụng.”
Sau đó vội vàng xua tay nói với tôi: “Sư phụ cô ở bên trong đối phó với các đại gia, mau đi hỗ trợ.”
Nhưng khi Trường Sinh vừa đến gần thì lão Miêu đã dùng sức gõ mạnh vào đầu Trường Sinh một cái: “Con là cái đồ không có tiến bộ! Sao bây giờ mới tới tìm sư phụ.”
Vẻ mặt thật thà, chân chất của Trường Sinh nở nụ cười với lão Miêu, xoa đầu, không có chút tức giận nào.
“Xì xì.”
Tôi đã quá quen với hình thức ở chung của hai thầy trò này, vội vàng đi tìm sư phụ. Nhưng vừa nhấc chân lên thì cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, Âm Long đã quay trở lại, đắc ý hướng đầu rắn ý bảo tôi nhìn xuống hồ nước.
Quay đầu nhìn lại, trên mặt nước đã nổi đầy thi thể Thủy Hầu, toàn bộ mặt nước đều là thi thể đang thối rữa của bọn chúng.
Nghĩ đến hôm nay Âm Long cắn vào cổ mình, tôi vội vàng đưa tay lên cổ sờ, ngoài hơi đau ra thì không có vết tích gì, lúc này mới yên tâm để Âm Long lên cổ.
“Nhanh lên! Thêm phù!’ Vừa đi được vài bước thì đã có rất nhiều phi trùng bay về phía này, lão Miêu vội vàng nhìn tôi hét to.
Tôi còn chưa kịp rút phù ra thì Âm Long và Hắc Long đã vương người về phía trước, há miệng phun ra một luồng khí đen, những con Phi Trùng kia ngay lập tức như bị say thuốc xịt côn trùng, từ trên không trung rơi xuống đất, nhưng khi vừa rơi xuống đất thì biến thành một giọt nước màu đen.
“Xì, xì!” Âm Long nhìn thoáng qua những con phi Trùng bị rơi xuống hóa thành nước đen, có vẻ giống như nó đang thấy tiếc.
Nhưng lão Miêu đã trợn mắt, há hốc mồm, líu lưỡi nói với tôi: “Lợi hại như vậy sao? Vậy thì chúng ta có thể đi lên đó, đi thôi.”
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị ông ấy kéo về phía trước: “Nhanh lên, mọi người sắp chết rồi.”
Đôi chân tôi cũng vội vàng theo sau, chạy về phía đáy hang động. Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì một bóng người đột nhiên lao về phía chúng tôi.
Một tay bận rộn ném ra một chưởng Tâm Lôi, sau đó kéo lão Miêu tránh sang một bên.
Nhưng bóng người kia cũng rất linh hoạt, lúc này tôi mới phát hiện đó là một linh thể mặc quần áo rách nát, khuôn mặt xanh xao nhìn chằm chằm chúng tôi.
“Cầm lấy.” Tôi vội vàng lấy ra bình hồng trúc để thu linh thể thì đã thấy có cái gì đó chợt lóe, linh thể kia trực tiếp lao vào trong Âm Hà, lao vào phía những cái đầu Thủy Hầu, linh thể của Thủy Hầu trong nháy mắt đã bị hút ra, bị linh thể trực tiếp nuốt xuống.
“Đây là?” Tôi ngạc nhiên mà mở to hai mắt nhìn, đang xảy ra chuyện gì?
Linh thể hấp thụ linh thể, đây là thôn phệ sao? Vậy linh thể này chẳng phải là rất lợi hại sao? Nhưng tại sao lúc vừa rồi lại không lao về phía vào chúng ta mà lại đi lao vào đám Thủy Hầu đã chết kia?
lão Miêu vội vàng kéo tôi đi và nói: “Cô còn nhìn cái gì nữa, mau đi cứu sư phụ cô đi.”
Tôi lập tức tỉnh táo lại, đi theo lão Miêu chạy về phía trước, mặc dù không khí lưu động nhưng trong đó vẫn có một mùi kinh tởm làm cho người ta buồn nôn, mà càng đi sâu vào bên trong thì mùi này càng nồng nặc.
Tôi cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, bên cạnh vách đá mọc đầy những loại hoa cỏ, cây cối kỳ lạ, nhưng không có loại nào phát triển lớn mạnh, màu sắc lại rực rỡ giống như tranh tô màu.
“Bùm.”
Đột nhiên một luồng khí ập đến trước mặt, một tấm dẫn lôi phù nổ ở phía trước, vang lên âm thanh vang dội.
Tóm lấy tay lão Miêu, tôi tung chân nhảy về phía trước.
“Xoẹt! Xoẹt.” Trước khi tôi nhìn thấy sư phụ, một số linh thể lại bay qua tôi.
Tôi bất chấp vượt qua chúng,tôi tránh phải, tránh tái, nhưng tự nhiên có một vật nhỏ lập tức bay tới, vội vàng cúi người xuống, Âm Long lập tức ngăn chặn.
“Xì.” Âm Long ngậm lấy thứ đó, thân rắn lại quấn quanh cổ tôi sau đó là giật giật, vội vàng nhổ thứ đó ra ngoài một lần nữa.
“Trương Dương, mau đi khỏi đây.” Tôi chưa kịp cúi xuống thì đã nghe thấy sư phụ quát một tiếng: “Mau nằm sấp xuống, che mặt lại.”
Thân thể của tôi đang có ý định đứng dậy thì ngay lập tức lại xoay người nằm sấp trên mặt đất, sau đó nghe thấy lão Miêu kêu to: “Sao lại tới đây.”
Tiếp theo chính là âm thanh một trước một sau nằm sấp xuống đất, tôi lấy tay che mắt, hơi mở kẽ ngón tay nhìn về phía trước thì thấy sư phụ không cử động, ngồi ở giữa trận pháp bao quanh bởi các đường kẻ mực màu đen, bên cạnh ông ấy là chiếc quan tài đá được lấy ra từ trong bụng con Địa Long ở nơi ẩn náu.
Bên cạnh sư phụ là sư thúc và Viên Sĩ Bình đang sử dụng bùa chú và phất trần, không ngừng xua đuổi một số linh thể đang lao về phái sư phụ.
Sâu trong động mùi hôi thối càng trở nên rõ ràng, ngoài ra Viên Uy đang bắn vào bên trong không ngừng.
“Nhanh lên, lão Miêu, mẹ nó, ngươi cũng nằm sấp làm gì đó, mau mang thứ kia vào đây.” Miêu thúc vừa làm nổ phù vừa mắng lớn.
Tôi đột nhiên nhớ tới thứ vừa lao về phía mình, thậm chí đến hàm răng lợi hại của Âm Long cũng không thể cắn được nó. Tôi buông tay quay đầu nhìn lại thì thấy một cái đầu to bằng bàn tay đang lăn tới phía trước mặt tôi, khuôn mặt nhăn nheo với đôi mắt màu xanh lục, miệng há rộng lộ ra hàm răng nanh nhìn về phía tôi cười.