Đứa bé trắng mập kia ở trong bọc vải đỏ giữa trận pháp kêu to, trong lòng tôi vậy mà lại dần dần dâng lên một cảm giác không đành lòng, sau đó lại có suy nghĩ rằng nó sinh ra cũng chỉ là một đứa bé cái gì cũng không hiểu, chúng tôi không nên đối xử với nó như vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là một suy nghĩ nảy ra trong đầu mà thôi, chỉ cần vừa nghĩ đến ngay cả Vương Uyển Nhu cũng không đối phó được con hàng này, hơn nữa nó còn quấy rầy sự yên bình mấy năm nay của mẹ tôi, còn nuốt mất một nửa linh hồn của bà ấy, tôi thật sự không thể nhịn được!
“Chị ơi!” Đứa bé trắng mập dường như dùng sức lăn lộn tay chân khắp nơi trong bọc vải đỏ, nhưng vải đỏ che trời là bảo vật của Ngọc Hoàng cung, tạm thời tôi chưa thấy có cái gì mà vải đỏ không bọc lại được, đứa bé trắng mập này có dùng sức lăn lộn thì cũng không ra được.
“Được rồi! Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho tốt, tôi đi phát động Khu Linh trận!” Sư thúc thấy Viên Sĩ Bình bày trận xong, lại đứng lên xác nhận lại những pháp khí kia một lần, lại đặt thêm mấy lá bùa ở vài nơi, sau đó cố ý dặn dò hai người chỉ biết đọc sách chứ chưa từng thực chiến là tôi và cô nàng mập một chút.
Thật ra trận pháp này lúc tôi đọc sách đã biết, lấy trấn áp linh hồn làm chủ. Nhưng nếu như dùng tác dụng ngược thì thật sự có thể khiến linh hồn bị xua tan, lại đánh tan thành tro bụi, làm như vậy đối với người trong nghề chúng tôi mà nói thì quá mức tổn hại âm đức, cho nên rất ít khi dùng tác dụng ngược này.
Năm đó thái sư phụ cũng chỉ dùng trận pháp trấn giữ những linh hồn sau trường học, không xua tan, có khả năng là do những linh hồn kia không có oán khí, để không tổn hại âm đức nên mới không dùng tác dụng ngược.
Có điều chúng tôi không có chút mềm lòng nào với đứa bé trắng mập, hận không thể nổ nó đến mức không còn khói, tốt nhất là ngay cả xuất hiện cũng không nên xuất hiện mới tốt!
“Đợi Dương muội tử đứng ở âm vị, máu của Viên Viên tạo lực sát thương tương đối lớn với những thứ trong quan tài đá này, đợi lát nữa Viên Viên đứng ở một bên nhìn, canh đúng thời cơ thì vẩy máu về phía nó. Lão Viên, anh đứng ở dương vị, chị Uyển Nhu kia cùng mời chị đứng ở một bên xem chiến, lỡ như có gì không ổn thì trực tiếp lên ha!” Sư thúc cũng không có đặc biệt dặn dò gì, chỉ trỏ xem như sắp xếp ổn thỏa.
Thật ra trận pháp này chỉ cần hai vị âm dương đứng đúng, toàn bộ dựa vào đạo hạnh cao thâm của người thi pháp, chỉ cần đạo hạnh cao thì nhất định không có vấn đề. Đương nhiên đó chỉ là với linh hồn hoặc người bình thường, đứa bé trắng mập kia chính là nhân vật có thể so ngang với Na Tra, không được tính theo lẽ thường.
“Dương muội tử, chuẩn bị!” Sư thúc xoay tay rút kiếm gỗ đào của tôi, ngón tay điểm một cái, nến thơm cắm ở bên cạnh lập tức sáng lên.
Chỉ thấy ông ấy chậm rãi bước Vũ Bộ, kiếm gỗ đào đâm vào một lá bùa ở phía trước, dựng lên, bước nhanh vòng quanh trận pháp một vòng, một tay chấp pháp ấn nổ về phía những pháp khí kia, sau đó hai tay lại nổ vào trong pháp trận.
Tôi đứng ở âm vị, cảm thấy dưới chân lạnh lẽo, lòng bàn chân có cảm giác tê dại nhẹ.
Mắt thấy một đạo kim quang trên kiếm gỗ đào của sư thúc đánh lên bọc vải đỏ, chợt nghe thấy tiếng đứa bé trắng mập bên trong kêu thảm một tiếng, sau đó thì bắt đầu khóc.
“Hu hu! Chị ơi… hu hu!”
“Đi!” Ngón tay sư thúc cầm kiếm gỗ đào, dùng lực cắn một cái, phun ra một ngụm tinh huyết bản mệnh lên kiếm gỗ đào, dùng sức chĩa vào giữa trận pháp, tất cả những pháp khí kia đều tự mình dựng đứng lên.
Lòng bàn chân tôi càng tê dại, cảm giác như ngồi xổm thật lâu rồi lại đột ngột đứng dậy, nhưng nặng hơn thế rất nhiều lần.
“Keng…keng…”
Chuông gọi hồn ở quanh trận pháp lay động mạnh, mà ống mực lại dần dần dẫn dây mực đi xung quanh trận pháp.
Tôi lại sợ xảy ra chuyện gì, chậm rãi rút Âm Long ở bên hông ra, ném cho Vương Uyển Nhu một ánh mắt nghi vấn.
Lại thấy trong tay cô ấy nắm chặt cây trâm kia, sắc mặt cực kỳ nặng nề mà gật đầu với tôi.
“Có tôi ở đây, Trương Dương cô yên tâm!” Cô nàng mập cầm một con dao nhỏ trong tay, dùng sức chỉ vào Viên Uy phía sau tôi, nói: “Cho dù chúng ta không được, ngài sĩ quan này còn có súng, chuẩn bị tùy lúc cho nó một phát!”. Truyện Mạt Thế
Được rồi!
Nếu đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, hắn là không có vấn đề.
“Tật!” Sư thúc dẫn pháp khí xong, kiếm gỗ đào cũng chuyển theo, ra sức chỉ vào bọc vải đỏ trong trận pháp.
Chỉ thấy sau khi ông ấy chỉ một cái, tất cả pháp khí lập tức bay về phía bọc vải đổ, chuông gọi hồn lại càng vây quanh bọc vải đỏ phát ra tiếng chuông lanh lảnh.
“Chị ơi! Chị ơi! Cứu em…” Đứa bé trắng mập kêu ầm ĩ trong bọc vải đỏ, lập tức lại bị tiếng chuông gọi hồn đ è xuống.
Tôi nhìn ống mực hướng về phía trước, dùng sức áp chế bọc vải đỏ, sau đó lại đổ mực trong ống lên bọc vải đỏ. Mà dây mực ban đầu bày xuống quanh trận pháp bắt đầu chảy ra kim quang nhàn nhạt, ở đây chỉ có ánh trăng trên mộ sơn, nhìn qua rất thần thánh.
“Hu hu hu!” Tiếng khóc của đứa bé trắng mập thỉnh thoảng len lỏi giữa những tiếng chuông gọi hồn, tôi nghe mà trong lòng có hơi không thoải mái, bất giác đã cau chặt mày.
“Trương Dương!” Đột nhiên Vương Uyển Nhu hét lớn với tôi một câu, thấy tôi nhìn cô ấy, lại nhấn mạnh: “Thai nhi này từ quan tài đá mà ra, lại nuốt một nửa linh hồn của mẹ cô, có thể nhất định có quan hệ huyết thống với cô, cô phải bảo vệ tinh thần!”
Tôi biết vừa rồi biểu hiện quá rõ ràng, nhưng nghe Vương Uyển Nhu nói, lại luôn cảm thấy sao cứ có chỗ nào không đúng!
“Tật!” Sư thúc đạp Vũ Bộ vây quanh trận pháp nhanh chóng chuyển động, kiếm gỗ đào trong tay mượn pháp lực của trận pháp, mỗi vị trí mấu chốt đều dùng sức chỉ vào bên trong.
“Hu hu, hu hu!” Đứa bé trắng mập sau khi bị kim quang lần lượt đánh trúng, khóc càng lớn.
Tôi nhìn bên trong gần như ổn, đang nghĩ vừa rồi mình luôn cho rằng có chỗ không đúng là nghĩ nhiều rồi, bên tai lại truyền đến từng tiếng ào ào.
“Không tốt! Sư thúc, nhanh lên! Nó có thể khóc và làm rụng lá!” Tôi rốt cuộc biết chỗ nào không đúng, là tiếng khóc của đứa bé trắng mập này.
Vừa rồi tôi vừa rơi nước mắt đã có lá cây từ trên rơi xuống vây quanh tôi, đứa bé trắng mập này cũng nuốt một nửa linh hồn của mẹ tôi, nó dùng được hơn tôi nhiều lắm, nó vừa khóc thì e là không phải chỉ đơn giản vây quanh nó như vậy.
“Lá rụng!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu trắng bệch, vội rút quạt xếp còn lại một nửa xương của cô ấy, dùng sức phẩy về sau một cái.
Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trong rừng cây phía sau, một đợt sóng lá vọt về phía chúng tôi.
“Nam cũng có thể thành Lạc Hoa Động Nữ sao?” Vẻ mặt cô nàng mập nặng nề, liếc một cái, bỗng nhảy dựng lên nói: “Trương Dương, cô mau khóc đi! Khóc đi, khóc cho những cái lá này quay lại!”
Tôi đánh!
Còn có loại thuyết pháp này à, mắt thấy lá cây kia ở ngay trước mắt, tôi cố gắng hít hít mũi, nhưng hoàn toàn không có cảm xúc để khóc.
“Định!” Vương Uyển Nhu phát uy, quạt xếp quét một cái về phía trước.
Lá cây kia lập tức dừng tại chỗ, lại dường như có một làn sóng vô hình với Vương Uyển Nhu.
“Thầy Đinh, nhanh lên!” Vương Uyển Nhu bước về phía trước một bước, tay lại rụt về sau, dáng vẻ thướt tha chỉ cầm quạt xếp bằng một tay trước đây giờ lại thêm một tay, đổi thành hai tay nắm chặt.
Nhìn tay Vương Uyển Nhu rõ ràng bắt đầu lùi về sau, tôi vội hô to với sư thúc: “Nhanh lên!”
“Hu hu…” Đứa bé trắng mập kia dường như rất đau lòng, tiếng khóc trong bọc vải đỏ càng lúc càng lớn, như thể có động lực áp chế chuông gọi hồn.
Tôi vừa thấy tình thế không ổn, nhấc chân định vào trong trận pháp, chân còn chưa nhấc lên lại vội vàng đứng yên tại chỗ không dám động đậy nữa, vội rút Âm Long ra, dùng lực ném vào bọc vải đổ, hét lớn với nó: “Nhanh! Nuốt cả bọc vải đỏ và thứ bên trong! Mau lên!”
Âm Long đảo đôi mắt đen nhìn tôi, dường như có chút sợ hãi.
“Dương muội tử, mau để cho Âm Long nuốt đi! Thúc không thể chịu đựng được nữa!” Sư thúc vừa đạp Vũ Bộ vừa cầm kiếm gỗ đào dẫn theo khí thế của trận pháp mượn được chỉ vào bên trong, nhưng tay lại bắt đầu run rẩy, vừa thấy tôi có cách thì vội hét lớn với tôi.
“Phì!” Âm Long bị chúng tôi giục cho gấp gáp, thử duỗi lưỡi rắn li3m bọc vải đỏ một chút, thấy không có chút phản ứng, lúc này mới chậm rãi kéo dài thân rắn, sau đó miệng rắn lập tức to lên rất nhiều.
“Phì!” Lưỡi rắn của Âm Long mở ra, quấn lấy bọc vải đỏ kéo vào trong miệng.
“Hu hu hu!” Đứa bé trắng mập khóc càng lớn, dường như có thể dùng quỷ khóc sói tru để mà hình dung.
“Mau lên!” Tôi nhìn Âm Long đã nuốt một nửa bọc vải đỏ vào trong miệng, cảm xúc cũng đi theo tốc độ Âm Long nuốt vào cổ họng.
Trong giọng nói của Vương Uyển Nhu mang theo run rẩy, nói với tôi: “Trương Dương, nhanh lên! Tôi không thể chịu được nữa!”
“Á!” Cô ấy vừa dứt lời, đứa bé trắng mập trong đã đến miệng Âm Long còn chưa bị nuốt vào, cách bọc vải đỏ kia đột nhiên hét một tiếng chói tai.
Nhất thời trong đầu tôi cảm thấy đau xót, bên tai truyền đến tiếng ào ào, vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bìa rừng vang lên tiếng ào ào, vô số rễ cây trào lên mặt đất.
“Soạt!” Mấy cái rễ cây trực tiếp vọt vào trong trận pháp, vươn đến rút cái bọc vải đổ trong miệng Âm Long.
“Cô nàng mập! Qua đây!” Tôi đứng ở âm vị không dám động, vội kêu to một tiếng với cô nàng mập.
Nhưng vừa quay đầu lại, chỉ thấy cô nàng mập dùng tay kéo một cãi rễ cây, dùng sức rút toàn bộ ra.
Viên Uy lúc này lại cực kỳ uy phong, cầm trong tay một con dao quân dụng luồn qua rễ cây, chân giẫm lên dao, một phát chặt rễ cây làm đôi, sau đó lại mau chóng xử lý cái khác.
Ngụy Yến thì vô dụng, nhưng Đại Hồng lại há miệng cắn rễ cây bên cạnh cô ấy, quả nhiên có thể ăn thì đều rất lợi hại!
“Soạt!” Tuy nói có cô nàng mập và Viên Uy, nhưng bọn họ chỉ có hai người, rễ cây lại tầng tầng lớp lớp bốn phía, mà cũng không quan tâm chúng tôi, chỉ hướng thẳng về phía Âm Long.
“Dương muội tử!” Sư thúc dẫn những pháp khí kia rõ ràng cũng đã chống đỡ không nổi, kiếm gỗ đào trong tay mạnh mẽ chỉ vào miệng Âm Long, thân thể thì trực tiếp ngã xuống đất.
“Đạo trưởng Viên!” Tôi hô to một tiếng với Viên Sĩ Bình, nhấc chân chạy vào trong trận pháp.
Nhưng dưới chân tôi tê dại, vừa nhấc chân đã ngã uỵch xuống đất, miệng vừa vặn đối diện với một cái rễ cây phá đất mà ra, phun ra một đống đất vàng.
Tôi nhổ mấy ngụm nước miếng dính bùn, nhanh chóng đứng dậy, thân thể nhào về phía trước suýt ngã xuống, dứt khoát đạp chân nhào thẳng lên người Âm Long, bò về phía trước hai bước, dùng sức cho tay vào miệng Âm Long, cố gắng nhét bọc vải đỏ kia vào miệng Âm Long!