Tôi Là Nữ Quan Tài

Mắt thấy những Hồn Ti kia từng chút từng chút thấm vào trong làn da của tôi, mà những con nhện đỏ màu trắng kia lại dùng tốc độ cực nhanh mà nở ra, tôi vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, đầu óc còn đang cố gắng xoay chuyển, Âm Long bây giờ đã bị những quỷ Hồn Ti này khống chế, tôi không đối phó được nó.

Mà Nguyên Thần Tịch cũng như vậy, muốn cô nàng mập xử lý Nguyên Thần Tịch thì tỉ lệ còn nhỏ hơn là để tôi xử lý Âm Long, bây giờ chỉ sợ Viên Sĩ Bình có thể nhanh chóng đưa Liễu Oa Tử đến cứu tôi, nếu không sẽ lại có thêm một người ra tay với anh ta, nói không chừng tôi lát nữa sẽ trở nên giống như Nguyên Thần Tịch.

“Trương Dương, Trương Dương!” Cô nàng mập vừa tránh những dây mây và liễu của Nguyên Thần Tịch kia, vừa khống chế A Hồng đi cắn Nguyên Thần Tịch, còn quay đầu lại hô to với tôi: “Cô mau lên đi, mau tới giúp tôi!”

Tôi không thể không hét lên trong lòng: Chị ơi! Tình hình này của tôi còn không biết khổ sở hơn chị bao nhiêu đây.

Trong lúc mắng cô nàng mập, tôi vừa thầm gọi Lệ Cổ trong lòng, con hàng này để cho nó đối phó với Hoạt Thi, bây giờ không có Hoạt Thi, tôi thì sắp biến thành Hoạt Thi con hàng này mới biết trở về cứu giá, đây là tình hình chuẩn bị vứt bỏ chủ à?

Tôi gọi trong lòng mấy lần, thỉnh thoảng Trọng Đồng Tử còn thỉnh thoảng thả sợi Hồn Ti lên người tôi, trong miệng luôn phát ra nụ cười ha ha đắc ý kia, tôi nghe mà ngứa tay đến mức muốn một cái tát đập trả cho gã, chỉ hận bản thân bây giờ không thể động đậy!

May mắn là Âm Long dường như cũng không động đậy nữa, miệng bị tôi trói lại cũng không mở ra, ngay cả thân rắn cũng không vặn vẹo, điều này khiến tôi an tâm không ít.

Trọng Đồng Tử vừa thả Hồn Ti, tôi lập tức nhanh chóng dùng tay còn lại của mình quét qua, sau đó hô to với Viên Sĩ Bình ở bên kia: “Đạo trường Viên!”

Viên Sĩ Bình bị những Nhục Đằng của Liễu Oa Tử quất trái quay phải, tôi nói mà anh ta ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có, nhất thời tôi bỗng cảm thấy chuyện này thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Há há!” Trọng Đồng Tử cười ha ha, vỗ một nắm Hồn Ti lên mặt tôi, nói: “Em gái không cần nóng vội, lát nữa tôi cũng sẽ trồng Hồn Ti cho anh ta!”

Hồn ti vừa chạm lên mặt đã nhanh chóng chui vào trong, làn da trên mặt khá mẫn cảm, cái loại cảm giác lạnh lạnh ngứa ngứa này vừa mới xuất hiện không lâu, đột nhiên tôi phát hiện hình như những Hồn Ti kia xuống dưới thì lập tức không nhúc nhích.

Dùng sức đưa mắt nhìn xuống dưới, cũng chỉ có thể thấy khóe miệng tôi nhếch lên, những con nhện nhỏ màu trắng kia quá nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy.

“Lệ Cổ! Lệ Cổ! Nếu mi còn không đến, tao sẽ trở thành xác chết đó!” Tôi lại ở trong lòng lớn tiếng gọi Lệ Cổ.


Cổ bản mệnh của tôi có lẽ là thứ không dễ sử dụng nhất trong tất cả các cổ bản mệnh, ngay cả cổ chủ của nó đã sắp chết, con hàng này còn không biết đang chạy đi vui vẻ ở đâu.

“Ngon quá!” Đột nhiên tiếng Đại Hồng hét lớn câu ăn ngon vang lên bên tai tôi, tôi mới đột nhiên kinh hãi nhớ tới chúng tôi còn có một cái tên tuổi lớn như vậy, một bộ răng tốt không có gì mà không cắn đứt này.

“Trương Dương! Ngon quá!” Đại Hồng cười ha ha với tôi, đưa tay nâng bọc vải đỏ đã ăn sạch Hồn Ti chỉ còn lại đứa bé trắng mập kia đưa cho tôi.

“Đại Hồng! Mau lên! Đưa nó cho gã!” Tôi liếc mắt nhìn bọc vải đỏ trong tay Đại Hồng, trong lòng nhất thời sinh ra ý nghĩ “chết đạo hữu chứ không chết bần đạo”.

Để Trọng Đồng Tử đi đối phó với đứa bé trắng mập trước, tôi mới có thể dành thời gian giải cứu!

“Không muốn!” Đại Hồng ôm lấy bọc vải đỏ kia vào lòng, rất khẩn trương mà nói.

Trọng Đồng Tử cười ha ha, vươn tay sờ đầu Đại Hồng nói: “Trương Dương, chính chị gái ngốc nghếch này dẫn chúng tôi đến tìm cô đấy!”

Tôi hét lên với Đại Hồng: “Không phải cô nói sẽ bảo vệ tôi sao!”

“Bảo vệ Trương Dương!” Trong mắt Đại Hồng lập tức hiện lên chút tỉnh táo, sững sờ nhìn tôi nói: “Trương Dương ngon nhưng không thể ăn, phải giữ lại cho Trường Sinh!”

Da đầu tôi nhất thời tê dại, tại sao Đại Hồng cũng cảm thấy tôi ngon vậy?

“Bảo vệ Trương Dương!” Đại Hồng ném bọc vải đỏ trong lòng xuống đất, kéo thân rắn của Âm Long hai cái đã lôi được tôi xuống, há miệng bống gặm mặt tôi.

Tôi bị gặm mà mơ hồ, đây là xảy ra chuyện gì vậy?


“Há há!” Trọng Đồng Tử nhìn Đại Hồng đang gặm mặt tôi, lại không vội chút nào, Đại Hồng gặm một chút gã lại đặt thêm một chút Hồn Ti lên mặt tôi.

Đó là một cảm giác ngứa ngáy lành lạnh mang theo ấm nóng do bị Đại Hồng gặm, cái kiểu cảm xúc kép này thật sự quá khổ sở, tôi không nhịn được hét lớn với Đại Hồng: “Trong tay gã có nhiều hơn!”

“Bảo vệ Trương Dương!” Đại Hồng vẫn cứ gặm gặm, một lát sau rốt cuộc cô ấy cũng buông mặt tôi ra, quay qua cười ha ha với Trọng Đồng Tử.

Tôi nghiêng người, vừa lúc từ nửa bên mặt Đại Hồng nhìn thấy có hắc quang hiện lên trong mắt, đôi mắt vốn bị tôi dùng Cửu Châm Tỏa Hồn khóa lại cực kỳ quỷ dị xuất hiện trong mắt Đại Hồng.

“Đồ ăn ngon đều phải cho tôi!” Hai mắt Đại Hồng sâu như nước nhìn Trọng Đồng Tử, tôi không thấy rõ đồng tử bên trong là dạng gì, nhưng chỉ cần nhìn nghiêng thì mắt Đại Hồng lại là đồng tử kép, trong đầu tôi bỗng hiện lên mặt nạ quỷ dị trong con ngươi của cô ấy.

Trọng Đồng Tử bị Đại Hồng chăm chú nhìn, Hồn Ti trong tay chậm lại, một lát sau, rất vâng lời mà đưa cái hộp đựng Hồn Ti kia cho Đại Hồng.

“Sột soạt!”

Đại Hồng nhận lấy cái hộp, như hút mì sợi mà đổ hộp Hồn Ti kia vào miệng, sau đó cười ha ha với tôi, trên tay dùng sức, một phen kéo tôi từ trên người Âm Long xuống.

“Phì!” Lúc này Âm Long đột nhiên thè lưỡi rắn ra, tôi cuống quýt xoay người nhìn, vừa lúc nhìn thấy trong mắt Âm Long hiện lên vẻ đau đớn, sau đó trên đỉnh đầu chậm rãi lộ ra chút vảy trắng, trong lòng nhất thời buông lỏng.

Cuống quít nhặt cái bọc đỏ trên mặt đất lên, cũng bất chấp tình hình của Đại Hồng bây giờ, nhét vào trong lòng cô ấy, nói: “Cô nhất định phải mang theo nó cho tốt, được chứ!”

“Ừm!” Đại Hồng sững sờ đáp một tiếng, ôm vào trong ngực, ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Trọng Đồng Tử kia.

Tôi thấy Trọng Đồng tử bị khống chế, nhanh chóng lấy từ trong balo ra một con dao nhỏ, muốn đâm vào mắt của Trọng Đồng Tử.


Thứ này không phải người mà cũng chẳng được tính là thi thể, giữ lại chỉ khiến người ta ghê tởm, sau này lại để cho tôi gặp được, đến một người xử lý một người, đến hai người thì xử một đôi, không quản đám các người xếp thành hàng mấy.

“Á!” Tay tôi vừa đâm vào, đã cảm thấy trên tay đau đớn, Đại Hồng hét lớn một tiếng, hai bàn tay nắm chặt tay tôi.

Tôi ban đầu vẫn không dám nhìn mắt của Đại Hồng, lúc này rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn, trong bốn đồng tử ở hai mắt của Đại Hồng vậy mà lại phản chiếu một cái mặt nạ quỷ dị, tất cả đồ đạc trong tầng hầm này lại không hề phản chiếu vào trong bốn con ngươi của cô ấy!

Lập tức chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, đây xem là chuyện gì, tôi đây là đuổi sói tìm hổ sao!

Nhìn thế nào Đại Hồng cũng khó đối phó hơn Trọng Đồng Tử, lỡ mà Đại Hồng ra tay với tôi, vậy cuộc mua bán này tôi thiệt thòi lớn rồi.

Chỉ có thể cố gắng gọi một câu: “Đại Hồng, tôi là Trương Dương!”

“Trương Dương!” Trong mắt Đại Hồng đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn, mạnh mẽ buông tay tôi ra, xoay người che chở Trọng Đồng Tử kia, nói: “Cái này là của tôi!”

Tôi liếc mắt nhìn Trọng Đồng Tử không thể nhúc nhích, thở dài một hơi, không quản nữa, chỉ cần Trọng Đồng Tử tạm thời không động đậy cũng được.

Lấy mấy tấm Thần Hòa phù quăng về phía cô nàng mập ở xa xa vẫn còn đang không quay đầu lại mà hò hét với tôi, tuy Nguyên Thần Tịch không sợ lửa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ những Hồn Ti kia vừa bị Thần Hỏa phù đốt một cái đã đứt.

Quả nhiên Thần Hỏa phù vừa đến, những Hồn Ti kia bị đứt rất nhiều, tôi không lo được đầu đuôi, nhân cơ hội chạy về phía trước vài bước, nhét một xấp Thần Hỏa phù cho cô nàng mập, chỉ cần có thể xử lý được những Hồn Ti này, Nguyên Thần Tịch ngược lại vẫn là một trợ lực.

Tuy cô nàng mập ham ăn nhưng không lười làm, lúc ở cùng tôi đã không ít lần tôi dạy cô ấy dùng Thần Hỏa phù, lúc này vừa nhận lấy, rất nhanh chóng dẫn Thần Hỏa phù đánh lên người Nguyên Thần Tịch.

Tôi thấy cô nàng mập tạm thời không kêu réo tôi đến hỗ trợ nữa, thở cũng không kịp, lại nhanh chóng xoay người xem Viên Sĩ Bình.

Vị tiểu sư thúc Ngọc Hoàng cung này thật thảm, Nhục Đằng của Liễu Oa Tử trở nên đặc biệt lợi hại, mấy cái ** dưới cùng lúc, từng đợt tiếng gió ập xuống sàn của tầng hầm, đều có thể cuộn lên một lớp xi măng lớn, tôi cũng không cho rằng chỗ da nào trên người mình dày như xi măng trên mặt sàn.

Trong tay kết một đạo Chưởng Tâm Lôi đánh tới, sau đó nhanh chóng dẫn mấy tờ giấy phù đánh về phía Liễu Oa Tử.


“Trương Dương! Cô đi cứu Âm Long và Nguyên Thần Tịch, cái này giao cho tôi!” Viên Sĩ Bình vừa tránh Nhục Đằng, vừa nói với tôi.

Tôi đang dẫn phù nhất thời hoang mang, đây là chuyện gì? Ghét bỏ tôi giúp đỡ quá mạnh?

Nhưng quả thật Âm Long và Đại Hồng mới là chính sự, vội ném mấy tấm phù cuối cùng trong tay về phía Liễu Oa Tử, tôi lại nhanh chóng xoay người xem Đại Hồng.

Lúc này cô ấy còn đang ôm cái bọc vải đỏ kia nhìn chằm chằm Trọng Đồng Tử, trong hai mắt vẫn là đồng tử kép, cho dù nhìn qua thế nào cũng cực kỳ kh ủng bố.

“Phì!” Hồn Ti trên người Âm Long rút xuống từng chút một, hai mắt dần dần có tinh thần.

Tôi đang vui vẻ, đột nhiên cảm thấy trong đáy long truyền đến một cảm giác rất không tốt, hình như là Lệ Cổ truyền cho tôi.

Đang muốn đi tìm Lệ Cổ xem ở đâu, đã thấy Hồn Ti trên người Âm Long dùng tốc độ nhanh như thủy triều rút xuống, sau đó nháy mắt hai mắt Âm Long đen như mực, còn thử máy móc vặn vẹo thân rắn.

“Phạch!” Lệ Cổ giương ra bốn phía, nhanh chóng từ đỉnh đầu Âm Long bay lên trên người tôi, ở đáy lòng không ngừng bảo tôi mau chạy.

“Phì!” Âm Long há to miệng, dùng sức thè lưỡi rắn, trong hai mắt lóe lên ánh sáng đen, dường như không có nhiều khác biệt so với bình thường, nhưng trong ánh mắt nó nhìn tôi, hoàn toàn không còn sự linh động như bình thường.

Trong đầu tôi nháy mắt hiện lên hình ảnh trên xe buýt, những Hoạt Thi kia cũng có ánh mắt giống như người sống kia.

Mệt cho ban đầu tôi còn tưởng là do Hồn Ti đi vào là hiện tượng Âm Long dần dần trở nên tốt hơn, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi.

“Đại Hồng! Đại Hồng!” Tôi nhất thời hoang mang, thừa dịp Âm Long còn chưa công kích tôi, cuống quýt đưa tay kéo Đại Hồng, loại chuyện đối phó với Âm Long này đâu phải tôi có thể giải quyết chứ.

Nhưng dường như Đại Hồng hoàn toàn không để ý đến tôi, hai mắt cứ luôn nhìn chằm chằm Trọng Đồng Tử, giống như đã ngây dại.

Tôi nhìn Âm Long máy móc vặn xong tất cả xương cốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt rắn kia vẫn trong trẻo như cũ, nhưng lại lạnh như băng khiến toàn thân tôi rét run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận