Tôi Là Nữ Quan Tài

Đại Hồng ngây người bắt đầu nhớ lại bản thân mình tỉnh lại như thế nào, nhưng đối với chúng tôi mà nói, chỉ e rằng ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ chính cô ấy mà ra.

Cô ấy vừa xuất hiện, gã Trọng Đồng Tử kia liền theo tới đây, sau đó cô ấy liền tìm ra bài vị. Cho dù là người hay vật có liên quan đến thạch quan đều bắt đầu gặp chuyện không may, trông có vẻ như một chuỗi sự việc liên hoàn, tất cả đều xảy ra ngay sau khi cô ấy xuất hiện.

“Cô thật sự không nhớ ra cô tỉnh lại thế nào ư?” Sắc mặt Trường Sinh trầm xuống, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng Đại Hồng mà nói: “Cô có mơ giấc mơ nào kì lạ hoặc nghe thấy âm thanh kì lạ nào không?”

Vừa nghe Trường Sinh nói vậy, tôi vội ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu ấy, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cậu ấy có chút mập mờ, tựa như đang trốn tránh gì đó.

“Này Trường Sinh, có phải cậu nghe ngóng được cái gì rồi đúng không?” Điền Viên Viên vội thò đầu qua hỏi.

Cậu gật đầu, chỉ vào Nguyên Thần Tịch nói: “Tôi nghĩ anh ta cũng mơ thấy gì đó! Khi tôi ở Cổ Lâm, đã mơ thấy vài giấc mơ rất kì quái. Giống như trong mơ có người nào đó đang gọi tôi, giọng nói đó khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, cũng rất thân thiết. Nhưng tôi có thể xác định mình chưa từng nghe qua giọng nói này.”

“Sau khi tỉnh lại, trong đầu chậm rãi hiện lên một ít ý niệm, giống như từ khi sinh ra đã biết những việc này. Dường như chính mình biết được tầm quan trọng của tấm bài vị, có thể biết rõ nó đang ở đâu và cũng biết rõ tất cả mọi người đang làm gì. Nhưng mỗi lần mơ thấy những giấc mơ như thế, cả người tôi đều không thể cử động, ngay cả khi biết rõ suy nghĩ của bản thân rất rõ ràng, biết rõ chính mình đang nằm mơ!” Dường như Trường Sinh rất đau khổ, cậu ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên nóc xe, giống như trên nóc xe ẩn chứa đáp án mà chính cậu mong muốn.

“Cái này? Sao lại có thể nói dường như từ khi sinh ra cậu đã biết những điều này?” Sau khi nghe xong, tôi thấy hơi khó hiểu. Những loại chuyện này không thể giải thích rõ ràng được hay sao?

Trường Sinh mờ mịt cúi đầu, cậu ta nhìn tôi nói: “Tựa như mỗi ngày cô mở mắt ra, biết rõ sau khi thức dậy phải gấp chăn, xuống giường phải xỏ dép sau đó người nhà gọi tên cô liền lập tức đáp lại như một phản ứng tự nhiên. Dường như những việc này là thói quen, là bản năng trong mỗi con người, chính bản thân tự nhiên biết rõ! Không thể nói rõ ràng tại sao, mặc dù tôi biết rằng bản thân chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, càng không có khả năng biết được chính xác vị trí của tấm bài vị!!”

“Vậy tại sao anh lại đi trộm bài vị?” Tôi đột nhiên nhớ ra việc này, bàn tay gắt gao túm chặt lấy Trường Sinh mà hỏi: “Lúc anh đi trộm bài vị thì bài vị mới được sư phụ gửi tới chỗ Viên Uy chưa tới một ngày, anh cứ vậy mà trộm đi mất! Anh làm sao mà biết được vậy?”


“Mới gửi đến đó chưa tới một ngày?” Hai mắt cậu ta trợn lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi mà nói: “Không thể nào! Ba ngày trước tôi nằm mơ mới biết được bài vị ở chỗ nào, chỗ đó vẫn chưa từng thay đổi!”

“Sao có thể như vậy!” Cô nàng béo không tin, vừa khoát khoát tay vừa cười ha ha nói: “Như vậy cái này cũng được tính là không cần đoán cũng biết hả, hơn nữa còn rất chuẩn đó!”

“Tôi tin!” Đại Hồng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chúng tôi, sau đó nói với Nguyên Thần Tịch ở ngay phía trước: “Anh nhanh chóng tìm một nơi an toàn dừng xe lại, tôi nghĩ chúng ta gặp phải rắc rối rồi!”

Nguyên Thần Tịch xoay vô lăng về phía điểm dừng khẩn cấp trên đường cao tốc. Sau vô số lần do dự đạp phanh, phải mất một lúc lâu mới phanh xe lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Đại Hồng.

“Bây giờ chúng ta hãy dành vài phút để sắp xếp lại mọi thứ!” Từ sau khi tỉnh lại nhưng phát hiện bản thân không nhớ ra chính mình đã tỉnh lại thế nào, sắc mặt Đại Hồng vẫn luôn nặng nề. Nhưng ngay lúc này, sắc mặt cô càng thêm âm trầm, tựa như có từng giọt nước chảy xuống.

Sau khi vẫy tay gọi chúng tôi lại gần, cô ấy mới duỗi tay, ngón trỏ đặt trên môi làm kí hiệu im lặng, rồi mới nói: “Sau khi tôi tỉnh lại liền ngủ lại Miêu Trại một giấc, lúc đang ngủ thì đột nhiên tỉnh lại, sau đó trong đầu đã có thêm một vài tin tức. Trương Dương đang ở Hoài Hoa, hơn nữa cô ấy cũng liên quan đến thạch quan, tin tức cuối cùng chính là trong tay cô ấy đang nắm giữ Kiến Mộc. Biết được ba tin này, tôi liền lập tức lên đường tới Hoài Hoa!”

“Cô sớm đã biết trong tay tôi có mấy tấm bài vị kia? Hơn nữa cô cũng mơ thấy giấc mơ giống hệt với giấc mơ của Trường Sinh?” Tôi lập tức nhảy dựng lên, không nghĩ tới tình cảnh của Đại Hồng lại có thể giống Trường Sinh đến vậy!

“Nói đến người thứ nhất!” Cô ấy phớt lờ sự ngạc nhiên của tôi, chỉ liên tục ấn ngón trỏ sau đó dùng sức chỉ tay về phía Trường Sinh mà nói: “Ba ngày trước, anh đã mơ thấy bài vị sẽ được gửi tới căn cứ của Viên Uy, vậy nên anh mới chạy đến đó để trộm nó mang về.”

“Vậy còn người thứ hai?” Nghe thấy cô ấy phân tích như vậy, tôi đột nhiên phát hiện ra vấn đề đều đang đổ dồn về một hướng, vậy nên mới vội vàng hỏi lại.


Đại Hồng lắc lắc ngón tay sau đó hung hăng chỉ vào mặt tôi và nói: “Có phải Nguyên Thần Tịch cũng mơ thấy gì rồi không?”

“Trong giấc mơ, tôi còn mơ thấy Nguyên Linh rất sợ bài vị, vậy nên ngay sau đó tôi mới muốn tìm kiếm!” Lúc trước Nguyên Thần Tịch đã từng nói về chuyện này, vậy nên tôi cũng chẳng thấy có gì đó bất thường.

“Còn sau đây sẽ là người thứ ba!” Đại Hồng gập thêm một ngón áp út sau đó mới chỉ vào ngón tay cái của mình mà nói: “Mọi người đừng quên, đứa bé trắng mập rắp tâm ở lì trong căn cứ để hút chất dinh dưỡng cũng là từ trong thạch quan chui ra, nói không chừng nó cũng mơ thấy gì đó cho nên mới chạy ra ngoài đúng lúc Trường Sinh đi trộm bài vị!”

“Đây đã là người thứ tư rồi?” Trong đầu tôi bỗng có một suy nghĩ táo bạo, nếu những việc này đều đã được mưu tính từ trước, vậy thì thứ mà kẻ đã không chế mọi chuyện đang cần là thứ gì, chuyện này tất cả chúng tôi đều nghĩ không ra!

“Hẳn là năm người mới phải!” Trường sinh đột nhiên nhìn chằm chằm tôi rồi dứt khoát ngẩng đầu nói: “Nếu không phải thầy Hắc đã bày bố cấm chế cho cô, đoán chừng cô cũng sẽ mơ thấy những thừ kí quái không khác gì chúng tôi!”

“Đây có phải là thuật dẫn mộng của đạo gia không?” Tôi ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện, sau đó dè dặt nói ra những lời trước đây sư phụ từng nhắc đến.

Thuật dẫn mộng cũng không khác với báo mộng là bao, thực ra nó cũng có mối liên hệ nhất định với kĩ thuật ám thị tâm lí của bộ môn khoa học, thông qua những đồ vật khác nhau rồi dần ám thị bạn, sau đó cung cấp cho não bộ của bạn một số thông tin không có thực.

Người ta nói ký ức của con người có hơn một nửa là trái với thực tế, bởi vì đại não sẽ ghi nhớ có chọn lọc, nếu quay lại hiện trường khi sự việc xảy ra lúc đó, bạn sẽ phát hiện những thứ trong ký ức của mình sẽ khác với thực tế. Nó cũng giống hệt như cảnh bạn gặp lại mối tình đầu của mình sau vài năm chia tay, lúc đó một chút cảm xúc cũng không có!

Hơn nữa còn nghe nói thuật dẫn mộng của đạo gia bắt nguồn từ thuyết hóa bướm của Trang Tử. Trong mơ, Trang Tử không biết bản thân mình là do bươm bướm biến thành hay là chính mình biến thành bươm bướm nữa mặc dù hai quan niệm này rất rõ ràng. Đây là một lý thuyết sâu xa về nhận thức, và nó cũng phù hợp với câu nói “ chỉ cần nháy mắt thì đã biết “ của Trường Sinh.


Nếu đúng như những gì Trường Sinh đã nói, loại bỏ đi yếu tối bẩm sinh, vậy chỉ có thể là thuật dẫn mộng của đạo gia mà thôi. Nhưng nếu thi triển loại pháp thuật cao thâm này, thứ nhất là người thi triển pháp thuật phải là người có đạo hạnh cao thâm, điều thứ hai là cần có pháp khí tốt để tiến hành thi triển pháp thuật.

Nhưng nếu cân nhắc ở thời điểm hiện tại, cả hai điều này đều không có khả năng làm được, huống chi lại thi triển pháp thuật lên những người những người cách xa đến thế.

“Vẫn có thể!” Đại Hồng đột nhiên gật gật đầu, sau đó nói với tôi: “Nếu nói đây là thuật dẫn mộng, vậy tại sao cô lạ không có chút ảnh hưởng?”

Loại suy nghĩ này đã lập tức bị tôi gạt bỏ khi vừa xuất hiện trong đầu, nếu nói đây thật sự là thuật dẫn mộng, vậy sức chống cự của tôi cũng chẳng có bao nhiêu, cứ như vậy sẽ thật sự mơ thấy những thứ kia cơ đấy!

“Nếu như dùng cổ để dẫn mộng thì sao?” Cô nàng mập ở bên cạnh nhắc nhở Đại Hồng sau đó hết sức dè dặt mà nói với tôi: “Nếu cổ thuật cũng giống như thuật dẫn dẫn mộng, vậy loại cổ thuật thi triển trên người Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch thực sự rất mạnh, cho nên mới khiến cho hai người họ cảm thấy rất rõ ràng. Mà cổ thuật thi triển trên người Trương Dương rất yếu, cho nên cô ấy mới không có bất cứ một tác động nào?”

“Dùng cổ thuật để tu luyện thuật dẫn mộng của đạo gia sao?” Trường Sinh lẩm bẩm, nhưng lại lắc đầu mà nói: “Vậy cô làm sao giải thích việc tôi có thể mơ thấy tấm bài vị sẽ được mang đến căn cứ của Nguyên Uy trước ba ngày?”

“Điều này cũng chẳng thể lí giải được vì sao trong lúc đầu óc tôi tỉnh táo lại nhìn thấy những hình ảnh của Nguyên Linh lúc còn sống?” Sắc mặt Nguyên Thần Tịch cũng trầm xuống.

Sau khi nghe được những lời phân tích này, đáy lòng tôi lại càng thêm sợ hãi. Nếu chuyện này không phải trùng hợp mà là có người cố tình sắp đặt, vậy với năng lực của vài tên tép riu như chúng tôi thật sự khó mà đối phó lại với kẻ đứng sau thâu tóm tất cả!

“Được! Chuyện này dẹp sang một bên trước, hiện có thể xác định được trong chúng ta có ít nhất bốn người nằm mơ biết đc vài chuyện gì đó, cho nên phải bắt đầu hành động!” Đại Hồng nắm chặt tay trái, sau đó chỉ vào tôi mà nói: “Trương Dương không hề nằm mơ, vậy nên cô ấy cũng được xem là một trong những hướng mà tất cả mọi chuyện đổ dồn!”

“Cô còn muốn nói cái gì?” Nhìn thấy ngón tay Đại Hồng chỉ thẳng vào người mình, tôi chỉ có cảm giác bản thân không phải là một người bình thường!


Cô nàng béo gật đầu sau đó liền nói với Đại Hồng: “Điều này có nghĩa là tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt một cách hoàn hảo! Vậy vấn đề hiện giờ là sao Liễu Oa Tử lại tìm thấy phái cản thi? Đứa bé trắng mập làm sao tìm thấy mộ phần của mẹ Trương Dương ở núi Cửu Hồn, còn những đứa trẻ chết trong ao nước gần thôn đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn có linh thể của sư phụ Tàng Âm Địa đột nhiên biến mất nữa!” Ta vội vàng bổ sung.

Những việc này trông có vẻ không chút liên quan, đều là những việc tồn tại riêng biệt, nhưng thật ra là sự việc này tiếp nối sự việc khác. Hiện giờ gom chung tất cả lại mới phát hiện, tất cả mọi chuyện tình thật ra đều có mối liên quan chặt chẽ với nhau!

Đầu tiên dùng Đại Hồng để dẫn dụ bài vị, sau đó lại dùng Trọng Đồng Tử và Hoạt thi phóng hồn ti nhằm khống chế Âm Long và Nguyên Thần Tịch, lại dùng bài vị để dẫn dụ Trường Sinh.

Sau đó, bài vị lại dẫn dụ đứa bé trắng mập ra, theo sau chúng tôi rồi dùng Khiên Hồn dẫn hút đi linh hồn của Triệu sư phụ, cuối cùng lại gặp phải linh thể của mẹ tôi. Cuối cùng Âm Long, Nguyên Thần Tịch và cả Trường Sinh đều gặp chuyện, khiến tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ!

Nhưng từ đầu đến cuối tất cả chúng tôi đều không nhận ra còn có kẻ đứng sau tất cả những chuyện này, vẫn luôn ngốc nghếch mà nghì rằng bản thân đã bị khống chế!

“Thật ra cũng không phải là tôi không hề nằm mơ đâu. Tôi có mơ Trường Sinh về báo mộng cho tôi không phải sao?” Ta đột nhiên thấy hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, nói cho cậu ấy biết giấc mộng của tôi lúc trên xe!

Sắc mặt Nguyên Thần Tịch càng trầm hơn, trên khuôn mặt lùng đột nhiên có thêm chút dáng vẻ mù mịt, sau đó nhìn Trường Sinh mà nói: “Lúc đó tôi cũng cảm ứng được cậu sắp phải chết rồi. Nhưng cuối cùng lại chẳng xảy ra chuyện gì, ngược lại còn chạy tới cứu được Trương Dương. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi đột nhiên nhớ ra nếu không có Trường Sinh xuất hiện đúng lúc, chỉ e rằng hiện giờ tôi đã nằm trong bụng Âm Long mất rồi!

Trên khuôn mặt Trường Sinh mang đầy vẻ rầu rĩ nhìn lại ta nói: “Lúc tôi trộm bài vị trở về liền cùng sư phụ nghiên cứu bài vị trong Cổ động. Nhưng giữa chừng đột nhiên ngủ quên mất, sau đó tôi mơ thấy Trương Dương cũng bị Âm Long nuốt nuốt vào bụng, rõ ràng như lúc ta nhìn thấy tấm bài vị vậy!”

“Lúc đầu cậu nằm mơ thấy tấm bài vị kia có ý nghĩa gì?” Viên Thần Hi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi lại Trường Sinh: “Chắc sẽ không mơ giống như tôi, mơ thấy Nguyên Linh rất sợ tấm bài vị kia?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận