Tôi nghe thấy chuông gọi hồn reo lên, theo đó những con cương thi đứng thành tường chắn phía trước gần như lập tức xông hết về phía tôi, tôi vội lấy chỉ ống mực ra, muốn xông lên phía trước.
Còn chưa kịp bước thì đã thấy chân nhẹ bẫng, eo bị siết chặt, mấy cành liễu mang theo ánh sáng quấn quanh thắt lưng tôi, rồi cả cơ thể cũng bị kéo lên, sau đó vô số những cành liễu mang theo ánh sáng màu xanh lục xông về phía đám cương thi kia.
Chỉ trong nháy mắt thôi, cả người tôi đã được đưa lên nóc xe, Trường Sinh giữ chặt tôi: “Cô đứng đây, cẩn thận một chút!”
Cậu vừa dứt lời đã nhảy từ nóc xe xuống, sau lưng, đỉnh đầu, tay, chân đều mọc ra những cành liễu hướng về đám cương thi, tôi duỗi tay muốn kéo cậu nhưng chỉ túm lại được một miếng vải nhỏ.
“Trương Dương! Cẩn thận!”
Tôi còn chưa kịp thu tay về đã nghe thấy nàng mập hét lên, ngay khi A Hồng dán lên tai tôi, tôi cảm nhận được thứ gì đó dính dính nhơn nhớt bám trên một bên mặt mình, tôi vội đưa tay lên sờ áo, vừa chạm tới đã cảm thấy kinh tởm, trên tay truyền tới cảm giác ngứa ngáy nhưng chỉ một lát sau đã biến mất hoàn toàn.
Nhất thời trong lòng tôi yên ổn lại, có lẽ là do trong cơ thể tôi có Tùng Chi của cây tùng ngàn năm tuổi trong thôn Đại Tùng nên những thứ có độc tính kia đều chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ đến tôi!
“Cô mau xuống đây đi!” Nàng mập từ trong xe duỗi tay ra, hét lên với tôi: “Cô không phát hiện ra bốn bề đều là những thứ đó à?”
Tôi nhìn Trường Sinh đã cho vô số cành liễu quấn lấy đám cương thi sau đó dùng cả tay lẫn chân để bò vào trong xe.
Chân vừa chạm đến cửa sổ xe đã cảm thấy đau đớn, một thứ gì đó lành lạnh quấn chặt lấy chân tôi, tôi dùng bàn chân còn lại dẫm mạnh lên thứ thì nghe thấy âm thanh cách cách.
“Đi!” Nàng mập gào to một tiếng, túm lấy chân tôi rồi kéo mạnh vào trong xe: “Chiếc xe này có phải đang chạy được nữa rồi, cô còn sợ gì nữa, nhảy xuống đi.”
Tôi nhìn Nguyên Thần Tịch phía trước đã bước xuống xe, cành liễu với dây mây trên người nếu không phải đang quấn cương thi thì cũng là đang trói hoạt thi, dù sao thì cũng là những thứ kinh tởm.
Mà thứ vừa quấn lấy chân tôi vừa nãy là một hoạt thi mặt mũi đã khô đét không còn nhìn ra được là nam hay nữ nữa, có một tay không biết là bị Trường Sinh hay Nguyên Thần Tịch làm đứt mất, bây giờ đầu còn bị một chiêu của nàng mập đánh ra một cái lỗ lớn.
Lúc này sau khi bị đánh lùi về phía sau vài bước rồi mà còn không ngừng há miệng về phía chúng tôi, giơ cánh tay còn lại lên quơ về phía tôi, tôi bực mình ném về phía nó một tia sét từ lòng bàn tay sau đó hai chân thò vào trong cửa sổ xe rồi trượt xuống, chỉ cảm thấy da phía sau lưng sắp tróc ra vài miếng rồi.
Vừa vào trong xe Đại Hồng đã cười tôi, không hề có ý muốn giúp đỡ nào, nhất thời trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, tôi nói với cô ấy: “Cô không xuống giúp à!”
“Tôi có thể giúp được cái gì!” Đại Hồng cười ha ha, xoa tay: “Có hai người đó là đủ rồi, chúng ta chỉ cần lái xe đi tìm sư thúc Đinh Lương chẳng có mấy tác dụng của cô là được!”
Tôi nhìn dáng vẻ của Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch, hình như những hoạt thi với cương thi kia thực sự không làm được gì hai người họ nên tôi lao về phía trước, vặn chiếc chìa khóa còn đang được cắm dưới vô lăng, đạp phanh ly hợp, gạt sang số ba để khởi động xe rồi lao về phía trước.
“Rầm!”
Chân đạp chân ga đến hết mức có thể, xe trực tiếp đâm thẳng vào hai con cương thi, trong phút chốc, tấm chắn gió thủy tinh phía trước bị một mảng máu đen nồng bao phủ, tôi cũng mặc kệ, trực tiếp bật cần gạt nước rồi mở ra hết cỡ, trực tiếp đạp ga phi thẳng lên trước.
Từ lần trước ở trong trại nhà họ Điền, sau khi tôi chạy trong mấy ngày trời, quấn lấy sư thúc học lái xe nếu không thì mấy ngày chạy chạy trước đó thực sự không phải người bình thường có thể làm được.
Xe vừa khởi động, tôi đã trực tiếp xông vào trong bụi cây, lần trước sau khi đào ra quan tàu đá ở trong bụng Địa Long, tôi đã không đến đây nữa nhưng những cây liễu trong đầm liễu vẫn luôn vô cùng kỳ lạ.
“Keng! Keng!”
Tôi vừa nhìn phương hướng, bên tai không ngừng vang lên âm thanh của chuông gọi hồn sau đó trên núi truyền tới đủ các loại tiếng gầm, Nguyên Thần Tịch hét về phía tôi: “Trương Dương! Đừng vào đó!”
“Đừng!” Trường Sinh cũng hét lên.
Chân ga dưới chân còn chưa kịp dẫm tôi đã thấy từ trong bụi cây ban đầu, những cánh tay lớn vươn ra, trong phút chốc chúng xông tới miếng kính chắn gió phía trước, mặt tôi cảm thấy đau đớn, trăm nghìn mảnh thủy tinh cả to cả nhỏ cắt qua mặt và cánh tay tôi.
Mặt tôi đau đớn, cảm thấy trong mắt cũng nóng lên nhưng tôi không kịp lau máu đi, tôi dùng sức đẩy cửa xe ra, hét lên với Đại Hồng cùng nàng mập phía sau: “Xuống xe mau!”
Nhưng vừa mới xuống xe tôi thấy nàng mập ném đủ các loại trùng về phía trước mà Đại Hồng vậy mà lại kéo theo tơ hồn nhìn tôi cười ha ha.
Tôi nhìn hai người đã trốn thoát từ sớm, trong lòng lại càng không thoải mái nhưng vừa mới cảm thấy chút khiếp sợ thì tôi đã nghe thấy trong xe truyền ra tiếng ma sát, sau đó chiếc xe vậy mà được nhấc lên từ từ.
Mà cánh tay phía trước kính chắn gió của xe dùng lực ném chiếc xe về phía chúng tôi.
“Mẹ tôi ơi!” Nàng mập đột nhiên ném mấy con rắn nhỏ màu đỏ như lửa trong tay ra rồi lùi nhanh về phía sau: “Đây là cái quỷ gì thế!”
Vừa rồi tôi nhảy xuống quá nhanh, chân vừa chạm đất đã tê rần, lúc này cũng không để ý được nữa, cứng rắn vừa túm chân vừa chạy về phía sau với nàng mập.
“Trương Dương!”
Trường Sinh hét lên, mấy cành liễu quấn lấy eo tôi, kéo tôi lại phía sau.
“Còn tôi! Còn tôi nữa này!” Đại Hồng đứng một bên gào lên rồi giữ lấy cành liễu trên người tôi sau đó cũng lui về sau” “Cái này là ba đầu sáu tay sao?”
Vừa rồi ở trong bụi cây, tôi chỉ nhìn thấy vài cánh tay duỗi ra, cũng chẳng có thời gian đi đếm, lúc này nghe Đại Hồng nói vậy tôi mới phát hiện ra thực sự là có đến sáu cái tay, hơn nữa còn có kích cỡ giống nhau, nhìn qua có vẻ giống như tay của cùng một người, chỉ là thân mình còn ẩn bên trong bụi cây, nhìn không thấy có phải là thực sự có đến ba cái đầu không.
Chỉ là những ngón tay kia không có móng, trước mặt đều là đám thịt đen đen hơn nữa trên tay còn đầy những mảnh thịt đỏ tươi, bây giờ, lúc dùng sức nâng chiếc xe vậy mà có thể nhìn thấy có huyết thanh màu vàng từ trên những bàn tay ấy nhỏ từng giọt, từng giọt lớn xuống dưới đất.
“Cẩn thận chút!” Trường Sinh kéo tôi lại, cành liễu trên người lật lại: “Những người này điên thật rồi, đây là chuẩn bị thả những thứ này ra đó!”
“Na Tra ba đầu sáu tay hả!” Trong bụi cây vang lên một tràng tiếng chuông kèm theo đó là tiếng sàn sạt, sau đó vài Đồng Trọng Tử không biết đã đứng bên trong được bao lâu rồi bước ra.
Những tên này rõ ràng không giống với những tên trước đó, ăn mặc vô cùng hiện đại, đầu một bên nhuộm màu vàng tươi, một bên nhuộm màu tím.
Áo chỉ dài đến thắt lưng, hơn nữa phần ngực ôm sát bó chặt, tay áo một bên vàng một bên lam, quần càng trễ xuống giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tuột ra, sau đó hai ống quần có đủ bốn màu đỏ, vàng, lục, lam quấn vào một chỗ, đôi giày vải cũng là một bên lam một bên vàng, giống như loại được bán hai mươi lăm tệ một đôi ở sạp chợ đêm, hơn nữa bên trên rõ ràng có rất nhiều những mảnh chuông nhỏ được tự gắn lên trên.
Trong lúc nói, mũi với môi toàn là khuyên lấp lánh, đây là hình tượng thiếu niên theo phong cách smart* sao?
*Chú thích: Phong cách smart (杀马特) phát triển mạnh vào khoảng năm 2008 ở Trung Quốc, bắt nguồn từ văn hóa Punk, pha trộn giữa phong cách Visual Rock của Nhật Bản với Rock Âu Mỹ (nhưng hơi lỗi), gần giống với phong cách của HKT.
Nếu như không phải có những gương mặt cực kỳ xấu xí với đôi mắt có hai đồng tử, tôi vẫn còn cho rằng đó là những học sinh không đáng tin cậy từ trường dạy nghề làm đẹp với làm tóc chạy ra nữa.
“Hì!” Trọng Đồng Tử với phong cách smart kia cười ha ha, chuông gọi hồn đồng xanh trong tay không ngừng rung lên: “Điền Đại Thu từ trước đến nay chỉ biết nuôi thần nhưng không nhanh bằng chúng tôi! Chúng tôi có thể tạo ra thần!”
“Cô lùi về sau đi!” Trường Sinh đẩy tôi ra sau, cũng mặc kệ Trọng Đồng Tử kia còn đang lẩm bẩm, tung ra ba cành liễu to hung hăng đập về phía gã.
Tôi đang cẩn thận đánh giá phía trước, đột nhiên cảm thấy đau đớn, một bàn tay với những móng tay dài ngoẵng túm lấy vai tôi.
“A!” Đối với những thứ muốn chết như này, tôi hoàn toàn không hề lưu tình, nhìn bàn tay kia, tôi tung ra một pháp ấn, sau đó tôi dùng hai tay kéo bàn tay ấy về phía trước rồi hất qua vai, mắt thấy bóng đen kia đã bị lật qua, chân tôi trực tiếp dẫm vào cái đầu tròn tròn ấy, cảm giác được thứ đồ có cả ba màu đen, trắng, đỏ dung hợp lại dính lên chân, tôi di di chân vào đám cỏ trên đất.
“Trương Dương! Cô bạo lực thế!” Nàng mập nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Tôi không muốn giải thích với cô ấy về tâm trạng nóng nảy gần đây của mình, ném về phía sau vài tấm bùa sau đó tôi nói với Nguyên Thần Tịch: “Chúng tôi đối phó phía trước, anh giải quyết những thứ đáng ghét đó nhé!”
“Được!” Nguyên Thần Tịch đồng ý một tiếng, dưới đất đã có vô số cành liễu, dây mây hướng về phía chúng tôi, bảo về chúng tôi ở giữa.
“Nhìn kìa!” Đại Hồng dường như vô cùng vui vẻ, cô ấy kéo tay tôi rồi chỉ về phía trước: “Trong người người kia không có tơ hồn, có lẽ gã là bản chính!”
Tôi nhìn Trọng Đồng Tử bị phong cách smart phá hủy kia, ngoại trừ cảm thấy gã có chút biệt dị ra thì cũng không thấy gã có gì khác hơn so với những Trọng Đồng Tử trước đó.
Lúc này những cảnh liễu của Trường Sinh đã quấn chặt gã, thấy dáng vẻ Trường Sinh có lẽ cũng phải dùng sức rất lớn mới kéo được gã về phía sau nhưng Trọng Đồng Tử kia thế mà chẳng có chút khẩn trường nào, tay vẫn lắc chiếc chuông gọi hồn, một tay khác còn có thời gian mà vén tóc mái nhuộm màu rượu vang trên trán.
“Hây!” Tôi thấy Trường Sinh không thể ra sức thêm nữa nên vội vàng chạy lên vài bước, hai tay kết Kim Cương Phục Ma ấn rồi ấn vào ấn đường của Trọng Đồng Tử.
Có lẽ là Trọng Đồng Tử này được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt nhìn thì có vẻ gồ ghề vậy mà lại trơn bóng, pháp ấn trên tay tôi dường như bị trượt xuống ngay.
“Trương Dương! Quay lại mau!”
Tôi sốt ruột, tay đang muốn dùng sức thêm chút nữa thì nghe thấy nàng mập khẩn trương gọi tôi sau đó hai mắt Trọng Đồng Tử lóe lên, chuông gọi hồn trong tay đột nhiên bị gã dùng sức bóp vỡ.
“Ha!”
Chuông gọi hồn vừa vỡ, sáu cánh tay từ trong bụi rậm rụt mạnh vào, trong bụi cây thấp màu xanh truyền ra tiếng kêu, một bóng người vô cùng to lớn từ trong xông ra.