Nhìn thấy Âm Long, toàn thân của tôi cảm thấy lạnh lẽo như hầm băng. Đêm đó, khi chúng tôi đi đến Tàng Âm Địa để tìm mọi người và sư thúc, chẳng phải Trường Sinh đã đặt mấy con sâu mềm không sợ sợi linh hồn ở bên trong quan tài hay sao? Còn Lệ Cổ và Hắc Xà thì quấn quýt Âm Long, tại sao con Âm Long này lại giống như được bao phủ bởi những sợi linh hồn?
“Nhìn có thấy quen không?” Trọng Đồng Tử nở một nụ cười với tôi, nụ cười ấy vẫn giống như trước đây, vẫn khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
“Chị Uyển Nhu?” Vẻ mặt của Ngụy Yến đã tốt hơn một chút, cô ấy lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Vương Uyển Nhu đang đứng ở trên cành cây, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi.
“A!” Tôi nghe thấy giọng nói của Ngụy Yến không đủ khí lực, cũng không có phát tiết khí lực, cho nên dứt khoát đứng trước sợi linh hồn, hai tay vừa kết ấn rồi chưởng về phía Trọng Đồng Tử một đạo pháp ấn!
“Ha ha!” Tên Trọng Đồng Tử kia cười lớn lên, sau đó vỗ nhẹ Âm Long ở trên người gã.
“Xì!” Âm Long Nhất Thằng ngẩng đầu lên, cái lưỡi rắn dài và nhỏ thè ra rồi bò tới phía tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt tê dại của Âm Long, trái tim như rơi xuống đáy vực, hai tay dùng sức muốn kéo cái lưỡi rắn của Âm Long.
“Xì!”
Ngay khi chiếc lưỡi rắn lạnh như băng của Âm Long chạm vào tay tôi, tôi bỗng cảm thấy đau rát. Sau đó tôi mới nhớ ra, trong miệng của nó vốn chứa đầy chất độc. Lúc tôi muốn thả nó ra thì đã không còn kịp rồi, từ trong chiếc lưỡi của Âm Long có vô số con nhện nhỏ màu trắng bệch bò ra ngoài, từ trong bàn tay rồi bò lên khắp cơ thể tôi.
“Chị ơi!” Tiểu Bạch không biết đứng ở đâu mà hét lớn lên một tiếng, sau đó có một trận gió từ cậu bé thổi tới đây.
“Trương Dương, cô hãy ngăn chặn Âm Long!” Vương Uyển Nhu đột nhiên hét lớn với tôi một tiếng, sau đó cô ấy nhảy lên rồi bay về hướng của Trọng Đồng Tử.
“Cạch!” Tôi đang cố gắng để bắt những con nhện nhỏ màu trắng trên tay mình thì cảm thấy bàn tay trở nên mềm nhũn, sau đó là một cái gì đó dính nhớp.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, một con cóc vàng to bằng lòng bàn tay sững sờ nằm trên tay tôi. Có thể là do vừa bị ném qua đây bằng một lực tương đối lớn nên cái lưỡi dài và trắng của nó dính vào cánh tay tôi.
Tôi vội nắm lấy lưỡi của con cóc vàng, dùng chiếc lưỡi đó để bắt mấy con nhện nhỏ đó.
“Xì!” Chiếc lưỡi của Âm Long đã bị tôi nắm lấy, thế mà vẫn còn dùng sức để rút lưỡi lại.
“A!” Trọng Đồng Tử đột nhiên hét lên một tiếng thật to, sau đó ở trên người gã phóng ra rất nhiều sợi linh hồn mỏng manh để đối phó với chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu đang ở trên đầu mình.
“Trương Dương!” Chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu bị những sợi linh hồn quấn lấy, trên gương mặt của cô ấy xuất hiện sự kích động, sau đó hét lên với tôi: “Mặc kệ mấy chuyện khác đi, trước tiên hãy đối phó tên này đã rồi tính sau! Đây chính là bản tôn!” (*)
* Bản tôn: Tức là vị chủ tôn căn bản, vị tôn chính.
“Quỷ sai đại nhân, làm sao cô biết được?” Trọng Đồng Tử điều khiển những sợi linh hồn quấn lấy người của Vương Uyển Nhu, khi nhìn thấy có thể của cô ấy bắt đầu bốc lên những tia khói đen, gã cười rất đắc ý và nói: “Cho dù cô có thể nhận ra được tôi là bản tôn thì bây giờ cô cũng không thoát được đâu!”
Tôi vội nghiêng mặt nhìn Vương Uyển Nhu, trên hai bàn tay của cô ấy đã chuyển sang màu đen, những sợi linh hồn đó đã bò theo chiếc quạt xếp vào cơ thể cô ấy.
“Tiểu Bạch, thêm mấy con nữa!” Tôi dùng sức vung con cóc vàng trên tay mình, quay đầu nói với Tiểu Bạch.
Nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy âm thanh gì, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy lúc này Tiểu Bạch đang vật lộn với tên mập mạp kia. Còn Hắc Xà thì đang đuổi theo thôn cô gà kia, trong lòng tôi đã sớm biết không thể trông cậy gì vào những tên này rồi.
“Gầm!”
Trong lúc đang ngẩn ngơ này, tôi nghe thấy Âm Long rít lên một tiếng rồi cố gắng rút lưỡi của nó lại, vì thế mà cơ thể tôi trở nên lảo đảo.
Một bàn tay bị lưỡi rắn quấn lấy, tay còn lại của tôi đang muốn vươn ra để nắm lấy cái gì đó. Nhưng tôi vung tay ra bốn phía cũng chỉ là cây cối, tất cả đều là lá gai.
Một tay tôi cầm lấy nhánh cây đó, tôi dùng sức bẻ nó nhưng cành cây kia dường như không có khả năng chịu lực, tôi kéo một cái mà nó đã bị tôi kéo xuống rồi!
Ngón tay và cả lòng bàn tay tôi đã đau đến nổi không chịu được, không cần nhìn thì tôi cũng có không ít gai nhọn của cây đã đâm vào tay mình.
Nhưng tôi cũng không kịp đi nhổ những chiếc gai nhọn đó ra, bởi vì cơ thể tôi nghiêng về phía trước, bàn tay theo bản năng vẫn còn nắm chặt cành cây đó, đau đớn này khiến đầu óc tôi lập tức tỉnh táo lại.
Sau đó, cả người bị đụng phải mạng nhện do sợi linh hồn kết thành. Nhưng tôi cũng không có cảm giác gì, có lẽ là vì cơ thể người thật nên sợi linh hồn không thể tổn thương tôi quá nhiều.
Tôi vội hất cành cây trên tay mình xuống, cũng không thèm quan tâm những con nhện trắng trên người nữa, hai tay tôi dùng sức nắm lấy lưỡi rắn của Âm Long.
“Xì!” Âm Long kêu lên một tiếng, đuôi rắn mạnh mẽ quất về phía tôi.
Đuôi rắn còn chưa kịp quất tới thì một cơn gió mang theo mùi tanh thổi tới khiến hai má tôi đau đớn, sau đó là một cơn đau nặng nề kéo đến, đầu tôi lâm vào tối tăm!
“Chị ơi!” Tiểu Bạch hét lớn, sau đó bắt đầu khóc lên.
“Mẹ nó, đừng có khóc!” Lão Miêu vội hét lớn với Tiểu Bạch.
Trong cơn mơ hồ, tôi được một người kéo lên, tôi mơ màng nhìn thấy đó là người giấy, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Theo thói quen nói một tiếng ‘Cảm ơn’, thế mà người giấy xinh đẹp kia lại đỏ mặt. Sau khi bị lão Miêu hét thì cô ấy mới vội vàng buông tay tôi ra, vươn tay đánh vào những sợi linh hồn trên cành cây.
“Két!” Sợi linh hồn kia có thể tổn thương được linh hồn, người giấy tuy được làm bằng giấy nhưng ở bên trong cũng phong ấn linh hồn để khống chế. Người giấy xinh đẹp kia đánh vài sợi linh hồn xong, trong cơ thể bắt đầu bốc khói lên.
“Đi!” Lão Miêu vừa dặn dò mấy tên người giấy vừa tay đấm chân đá với những người đang mặc đồ ngụy trang, đồng thời còn lấy từ trong ngực ra mấy tên người giấy ném về phía chúng tôi.
Ngay từ ban đầu tôi cũng không nghĩ đến biện pháp này, lúc này nhìn thấy lão Miêu ra tay rất uy phong, tôi vội lắc đầu để tỉnh táo, sau đó quay người đi về phía Âm Long.
“Xì!” Lúc này Âm Long lại muốn quất đuôi rắn của nó, tôi vội vàng né tránh về phía đầu của nó, tôi nhớ rõ điểm yếu của tên này nằm ở cái đuôi.
Đúng như tôi dự đoán, Âm Long không thể quất tới, cái lưỡi rắn rít lên một tiếng rồi duỗi về phía tôi. Tôi thấy đây là thời cơ thích hợp nên mạnh mẽ tiến về phía trước, một tay nắm lấy tay của Vương Uyển Nhu.
“Két!”
Lưỡi rắn của Âm Long vừa vặn quấn lấy cơ thể của Trọng Đồng Tử và cũng quấn lấy những sợi linh hồn trên người Vương Uyển Nhu. Theo như lời của Trọng Đồng Tử nói thì những sợi linh hồn này được nuôi dưỡng từ máu thịt của Âm Long. Những thứ này dùng để tấn công vào lá chắn của đối phương, rõ ràng nọc độc Âm Long vẫn lợi hại hơn.
Âm Long Nhất quấn lấy sợi linh hồn như cuốn lấy sợi mì vậy, nó nuốt từng sợi linh hồn từng chút từng chút vào trong miệng!
“Nhóc Dương, tính toán giỏi đấy!” Gương mặt của Trọng Đồng Tử trầm xuống, hai tay mạnh mẽ vung lên, sau đó ném một đống đồ vật gì đó về phía tôi.
“Cố định!”Vương Uyển Nhu đẩy tôi sang một bên, gấp chiếc quạt xếp nhẹ nhàng với Trọng Đồng Tử rồi nói với tôi: “Trương Dương, cô tìm xem có biện pháp gì đánh thức Âm Long không, tôi sẽ xử lý Trọng Đồng Tử!”
“Nếu cô đã biết tôi là bản tôn, thì chắc cô cũng biết những chiêu thức của người dưới âm phủ như cô đối với tôi là vô dụng!” Trong đôi mắt có bốn con ngươi của Trọng Đồng Tử là sự ngông cuồng, gã cười nói: “Tần lão tiên sinh này đúng là cố gắng chơi với A Tam A Tứ, ông ta biết bảo vệ thân thể, đoán chừng đợi lát nữa không chơi nổi nữa, ông ta sẽ thành thật trở về cùng chúng ta!”
Trong lòng tôi rất đồng ý với cách nói này của Trọng Đồng Tử, nhìn dáng vẻ này của sư công cũng có thể đoán được ông là một người biết hưởng thụ, chắc chắn không chịu được khó khăn. Lỡ như phải chịu một ít đau đớn không chịu nổi, ông ấy sẽ phản bội lại. Người như ông ấy nếu mà ở trong thời kỳ kháng chiến thì chắc chắn hai trăm phần trăm sẽ làm gian tế.
“Đi!”
Bên tai vang lên tiếng hét của lão Miêu, sau đó một trận gió lớn thổi về phía Trọng Đồng Tử.
“Lão già này, sao còn chưa chết! Không phải là sợi linh hồn sao? Những người giấy của lão đây còn chẳng thèm sợ nó!” Lão Miêu cũng là một người kiêu ngạo, ông ấy cười ha ha rồi mang theo người giấy bay tới.
Tôi nghĩ làm người giấy cũng cần có linh hồn, đang định can ngăn lão Miêu thì nhìn thấy những người giấy đó hành động rất máy móc, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Lòng tôi lập tức cảm thấy tự hào về hành động này của lão Miêu, những người giấy rằng đều là những người giấy rỗng. Bên trong không dùng linh hồn mà chỉ dùng một ít cổ trùng nhỏ có chút linh tính để khống chế mà thôi.
Tục ngữ có câu, nhiều con kiến có thể cắn người! Nhiều người giấy như vậy thì Trọng Đồng Tử sẽ không chịu được!
“Xì!” Lúc này, sau khi Âm Long đã nuốt sợi linh hồn vào, đầu rắn chậm rãi nâng lên, hai con mắt nhỏ nhìn tôi nặng nề, có vẻ như nó đang suy nghĩ nên tấn công từ nơi nào là tốt nhất.
Hơi thở từ lỗ mũi từ từ phả ra, dường như nó đã ngửi thấy mùi gì đó, trái lại nó không vội ra tay với tôi.
Khi tôi nhìn thấy nó như vậy, tôi nhớ đến dáng vẻ của Tiểu Bạch khi ngửi thấy máu tôi cho nên vội vàng quan sát lại cơ thể mình.
Tuy không đến mức gọi là ‘người màu đỏ’ nhưng lúc nãy khi tôi nắm lấy cành cây, cả bàn tay tôi đã chảy máu. Còn trên đùi vẫn còn treo hai cái móng vuốt nhỏ mà tôi không có thời gian để cảm nhận. Bây giờ dừng lại thì mới cảm nhận được đau đớn và ngứa ngáy, máu của tôi vẫn còn chảy xuống dọc theo ống quần.
Tôi nâng bàn tay chảy máu về phía Âm Long kêu gọi nó, nghĩ thầm trước đây vào lúc hai giờ trưa tôi phải cho Lệ Cổ uống máu, ánh mắt của Âm Long rất thèm thuồng. Chỉ là tên này vẫn luôn hiểu chuyện, biết tôi cho máu nhiều quá sẽ không tốt, cho nên vẫn luôn kiêu căng liếc mắt một cái rồi không thèm để ý đến tôi và Lệ Cổ nữa.
Tôi làm như vậy hi vọng Âm Long sẽ nhìn chằm chằm tôi như Tiểu Bạch vì thấy máu tôi ngon hơn, sau đó sẽ thực hiện kế hoạch mỗi ngày uống một cốc máu.
“Xì!”
Chiếc lưỡi rắn của Âm Long li3m lòng bàn tay của tôi, trong đôi mắt từ từ hiện lên sự mờ mịt. Sau đó, đầu của nó đi xuống li3m chân tôi, nơi mà hai cái móng vuốt vẫn còn mắc lại.
“Xì!” Tôi chỉ cảm thấy đau đến thấu xương, sau đó một dòng nước ấm áp chảy xuống nơi đó.
“Xì!” Chiếc lưỡi của nó vội li3m đến không còn một giọt máu nào trên đùi tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen của Âm Long, trong lòng chúa xót không chịu được. Tôi đang muốn đưa tay ra sờ lên đầu nó thì trong lòng dấy lên một cảm giác vui mừng như điên.
Lúc này tôi không biết phải làm sao, tôi muốn ngăn chặn cảm xúc này lại nhưng không thể kiềm chế nó được.
Bản thân tôi thấy vô cùng chua xót nhưng kỳ lạ là trái tim tôi lại mừng như điên, điều này làm cho tôi nghi ngờ, liệu mình có bị tâm thần phân liệt hay không.
“Xì!” Đột nhiên, Âm Long ngẩng đầu và hét lớn lên với tôi, chiếc lưỡi rắn của nó thè ra, có một vật nhỏ màu đen từ lưỡi rắn rớt ra.
Cái cảm giác mừng như điên ở trong tim càng trở nên mãnh liệt hơn, lòng tôi thầm kêu lên không ổn. Tên Âm Long này, không phải muốn dùng chiêu gì đó ghê gớm với tôi đấy chứ?
Lúc này chiếc lưỡi rắn của nó quấn lấy tay tôi mà tôi đã không chịu nổi, lúc này nếu như nó đem rêu rắn hay là cái gì đó lên người của tôi thì chắc tôi chết mất!
“A!”
Vật nhỏ màu đen kia nằm sấp mềm mại trong lòng bàn tay tôi, sau đó nhanh chóng bò lên trên mặt tôi. Dường như nó vô cùng vui vẻ, xen lẫn trong đó là sự vui sướng lòng tôi, khiến cho tôi trở nên mê mẩn.
Ngay lúc tôi dùng sức để nắm lấy thứ đó thì tôi mới biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác vui mừng đến vậy.
Cổ trùng bản mệnh của tôi chắc chắn đã cảm nhận được lòng tôi, tên Lệ Cổ này lại ẩn náu ở trong lưỡi của Âm Long.