Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi trơ mắt nhìn những thạch tinh đó nhảy ra từ trên phiến đá, trong chốc lát đã quấn lấy một giọt máu mà ba người chúng tôi dung hợp lại kia, sau đó, chúng lại giống như bị thứ gì đó thu hút, nhanh chóng chảy về lại phiến đá.

“Tiếp theo làm gì đây?” Sư công vừa chế tạo khúc Kiến Mộc thành một chiếc cối xay bằng gỗ vừa hỏi ông lão.

“Xì! Xì!”

Nhưng lúc này, thạch tinh kia đã không chảy trên phiến đá này nữa, mà là đọng lại ở chính giữa phiến đá giống như một bãi keo dính đang sôi, xì xì sủi bọt.

“Dùng khúc này đi!” Ông lão luyến tiếc lấy một khúc gỗ mục vẫn luôn ôm trong lòng kia ra, sau đó vung tay ném nó lên phiến đá.

“Xì!”

Thạch tinh vốn đang sủi bong bóng kêu xì một tiếng, trong chớp mắt đã chảy vào trong Kiến Mộc như chảy vào bình rỗng vậy.

“Đây là?”

Trước mắt tôi lập tức lóe lên cảnh tượng ngón tay tôi đang xuyên qua mấy cái bài vị kia, chân không nhịn được lùi một bước về phía sau.

“Két! Két!”

Kế đó, chúng tôi nghe thấy phiến đá khe khẽ vang lên, rồi dần dần bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Két! Rào rào!”

Cuối cùng, một tiếng động lớn vang lên, cả phiến đá như thể bị thiêu đến nứt ra, và rồi từng tảng đá một rơi xuống đất.

Mà sau khi cả phiến đá rơi xuống, lại có một cái hang lớn chừng cánh cửa gỗ xuất hiện, bên trong hình như trống không.


“Mau đi xem xem!” Sư công vừa nhanh chóng dẫn một tấm Thần Hỏa phù ra rồi ném vào bên trong vừa lên tiếng.

“Rào rào!” Trường Sinh vung cành liễu và cây mây vào bên trong rồi xung phong chui vào cái hang trước.

Lão Miêu quay phắt lại trợn mắt nhìn sư công, lớn tiếng mắng: “Ông tưởng rằng không phải đồ đệ của ông à!”

Nhưng lão chỉ thở ra một hơi dài rồi cũng cam chịu mau chóng đi theo vào, tôi cũng vội vàng bắt lấy tay của Tiểu Bạch, đi sau lưng lão Miêu chui vào bên trong.

Vừa bước vào, toàn thân tôi sững sờ, tôi vẫn cho rằng đằng sau cánh cửa này sẽ là một con đường bí mật hoặc là cái gì đó.

Nhưng nơi tôi tiến vào cũng chỉ là một ngôi nhà đá rộng khoảng ba mươi mét vuông, hơn nữa sáu mặt đều là phiến đá trắng tuyền mà chúng tôi nhìn thấy lúc đi vào, nơi này giống như một cỗ quan tài đá to lớn vậy.

Điều khác biệt duy nhất là trừ phiến đá vẫn đang rơi xuống ở một mặt nơi chúng tôi đã phá vỡ kia, thì trên những phiến đá ở năm mặt còn lại đều được vẽ đầy bích họa sống động đầy màu sắc, xét từ phong cách vẽ tranh thô sơ, niên đại của thứ này rất cổ xưa.

Mà nhìn từ phương diện thiết kế, cho dù có người tìm được cỗ quan tài đá to lớn này, nếu không phải đi vào từ một mặt tường kia thì nhất định phải phá hỏng một mặt tường khác, vậy thì bích họa sẽ chẳng còn nguyên vẹn nữa.

“Hả?” Ông lão kia vừa bước vào, nhìn thấy bích họa ở xung quanh thì đột nhiên ngã ngồi xuống đất rồi cất tiếng: “Thần linh ơi!”

Tôi vội vàng đỡ ông lão đã canh giữ nghìn năm đến nỗi sắp quên mất sứ mệnh của bản thân mà vẫn còn giữ vững này lên, lúc này tôi mới bắt đầu quan sát bích họa.

Tôi cũng không nghiên cứu bích họa, nhưng cũng kiên trì đánh giá sơ qua một chút.

Có năm phiến đá lớn, xét từ nội dung của mỗi mặt cũng chỉ có hai bức bích họa, tôi liếc nhìn đại khái, cảm thấy nên bắt đầu từ phiến đá trên mặt đất trước, bởi vì đó là mở đầu câu chuyện.

Hình vẽ trên mặt đất chính là một người có đầu trâu, sau lưng mọc hai cánh, có tám cái chân, sáu cánh tay và mang mặt nạ. Đây rõ ràng là Si Vưu đang giao chiến với Hoàng Đế đang ngồi trên một con Hoàng Long ở đối diện, sau lưng Hoàng Đế có một cây cổ thụ che trời, mây mù lượn quanh trên cây, có nhiều người mặc giáp vàng leo xuống xông về phía Si Vưu mang mặt nạ kia.

Phong cách vẽ của bức tranh này rất đơn sơ, chỉ nhấn mạnh vào hai nhân vật này, những thứ khác gần như đều giống người que do học sinh tiểu học vẽ ra. Bích họa chỉ vẽ hình người, cũng không nhìn ra ai thắng ai thua, nhưng lại chiếm hơn một nửa diện tích của mặt đất.


Nhưng lúc tôi nhìn thấy Si Vưu mang mặt nạ đó, chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra một hồi, hiện giờ cái mặt nạ đó còn nằm trong cây quạt xếp của Ngụy Yến đấy!

Mà cây cổ thụ kia chắc hẳn chính là Kiến Mộc mà ông lão nói, vậy có lẽ đây đang miêu tả cảnh tượng cuộc đại chiến giữa Hoàng Đế và Si Vưu.

Chẳng qua, điều kỳ lạ là hình tượng của Si Vưu trong bức bích họa này hết sức uy phong, hơn nữa, sau lưng ông ta cũng không có người, ngược lại có vẻ như đang bị Hoàng Đế dẫn quân bao vây tấn công.

Có thể thấy rằng khả năng bức bích họa này do thế hệ sau của Si Vưu vẽ tương đối cao, đây là đang tô điểm cho Si Vưu mà!

Lúc tôi nhìn thấy bức thứ hai, lại là cảnh chiến tranh đã kết thúc, rất nhiều người vây quanh một cái đầu lâu đeo mặt nạ mà ngửa mặt lên trời khóc, mà thi thể của Si Vưu ở trên mặt đất cách những người này không xa, một số người kéo từ trong một tảng đá lớn ra từng cỗ quan tài đá, mà ở chỗ xa hơn lại có một số người trốn sau từng chiếc lá cây một quan sát bọn họ.

Sau khi nhìn kỹ hai lần, tôi mới nhận ra tại sao bức bích họa này lại vẽ những người đó trốn sau từng chiếc lá cây, mà không phải là từng cái cây rồi.

Xem xét từ bích họa, những người này đều vẽ chòm râu, nhưng điều hết sức quỷ quái là trên ngực bọn họ lại cường điệu vẽ hai cái nhô lên rất cao, hơn nữa, người dẫn đầu bọn họ lại là một người có cái bụng gồ lên.

Nếu như đổi lại là trước kia, tôi chắc chắn xem không hiểu, nhưng ở trong thôn này thì sẽ biết ngay là chuyện gì xảy ra, có đặc trưng lưỡng tính, sợ rằng những kẻ nhìn đăm đăm vào thế hệ sau của Si Vưu kia là người của Thần tộc rồi!

Tôi nhìn đến đây, cuối cùng mới biết nơi chúng tôi đang đứng đây từ đâu ra, nơi này làm gì có cùng chất liệu với quan tài đá chứ, quan tài đá này hoàn toàn là được lấy từ trong này ra mà!

Sau đó, tôi quan sát một lát, đại khái đã đến mặt ở bên trái phiến đá mà chúng tôi tiến vào, phía trên miêu tả rằng một hòn đá hình người đã chia thi thể của Si Vưu thành mấy phần rồi bỏ vào trong năm cỗ quan tài đá, và có rất nhiều người quỳ xung quanh những quan tài đá này.

Bức bên cạnh chính là những người này chôn mấy cỗ quan tài đá này ở những nơi khác nhau, những nơi khác thì tôi nhìn không rõ ràng lắm, nhưng có một nơi có một thứ hình con sông ngoằn ngoèo ở bên dưới kia, mà ở dưới con sông này còn có vẽ một hình người không nhìn thấy rõ mặt đang trôi nổi. Có lẽ đây chính là sông Âm rồi, nơi chôn cỗ quan tài đá kia chắc chắn là Cổ động.

Đi dọc theo bức tường về phía trước chính là vách tường đối diện với lối chúng tôi đi vào, bích họa trên mặt tường này miêu tả cảnh những thế hệ sau của Si Vưu kia bị người của Thần tộc quất roi, còn có một vài hình ảnh bọn họ bị trói trên một cột đá rồi bị tra khảo nghiêm khắc, rõ ràng chính là đời sau của Thần tộc đang tra hỏi tung tích của quan tài đá.

Ông lão của Thần tộc kia nhìn thấy cảnh này, trong miệng lẩm bẩm: “Nói bậy! Nói bậy!”

Những chuyện này đã qua mấy nghìn năm rồi, cho nên tôi cũng lười đi hỏi, hơn nữa rõ ràng những bức bích họa này đều là do con cháu của Si Vưu khắc lên, người ta chắc chắn sẽ đứng ở lập trường của bản thân mà khắc ra rồi.


Mà bên phải cửa vào, cảnh tượng trên bích họa đã thay đổi. Năm cỗ quan tài đá kia lặng lẽ chôn ở nơi của riêng chúng, nhưng một đứa con nít đột nhiên giáng từ trên trời xuống, rồi tay, chân, đầu của nó đều chỉ về phương hướng của năm cỗ quan tài đá kia, giống như đang ám chỉ thứ gì đó vậy.

Bức bích họa bên cạnh chính là vẽ một số người đang khắc gì đó trong một căn phòng vuông bốn góc, tôi liếc nhìn sơ qua, chính là nơi chúng tôi đang ở bây giờ. Tôi thầm nghĩ những người này cũng quá nhàm chán rồi, lúc khắc bích họa còn không quên ghi chép lại công lao to lớn của mình nữa.

“Rắc! Rắc!”

Lúc nhìn đến nơi này, tôi đã biết đại khái nguyên lý trong những bức bích họa này rồi. Khi tôi đang định gọi Trường Sinh bảo cậu ấy đến xem hình ảnh tự tâng bốc mình vừa buồn chán vừa nực cười này, thì nghe thấy tiếng răng rắc vang lên ở dưới chân.

Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy mặt đất bên cạnh nơi tôi đang đứng bắt đầu xuất hiện vết nứt, rồi từng tảng đá dần dần rơi vỡ hệt như lúc chúng tôi tiến vào phiến đá kia vậy.

“Nơi này sắp sập rồi!” Tôi vội vàng hét lớn với sư công đang thâm trầm ngửa đầu nhìn chằm chằm trên đỉnh.

“Rắc!”

Tôi vừa hét xong, chỉ thấy phiến đá bên trái cũng nứt ra một tảng lớn, trong lòng tôi biết không hay rồi, ngôi nhà đá này là một phiến nguyên vẹn, chúng tôi cũng không phải dùng phương pháp đào bới để mở ra, có lẽ thạch tinh ở bên trong vừa bị kéo ra thì ngôi nhà đá này sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Trường Sinh nghe tôi hét cũng sốt ruột cả lên, nhanh chóng kéo lão Miêu, nhưng hai người bọn họ lại không nhúc nhích như không nhận ra vậy. Sư công nhìn chăm chú trên đỉnh không động đậy, mà lão Miêu lại nhìn đăm đăm vào hai bức tường trái và phải, còn lắc đầu liên tục như một con rối.

Tôi thấy nơi này tạm thời sẽ không sập xuống toàn bộ, thế nên cũng vội vàng ngửa đầu nhìn bích họa trên trần.

Phía trên kia vẫn có hai bức như cũ, nhưng lại giống như chúng được chia thành hai phần.

Bên trái là đứa con nít giáng trừ trên trời xuống đã lớn thành thiếu niên, mà năm cỗ quan tài đá đều đã mở ra, một cái mặt nạ bay ra từ trong quan tài rồi từ từ bay về phía thiếu niên kia. Bên trong những quan tài đá khác có chảy ra một ít nước, một ít cây mây và một vài thứ như sương mù đều tập trung lên trên người thiếu niên kia.

Nhưng ở một khoảng nhỏ bên dưới bức bích họa này lại vẽ một người có chòm râu dài, mặc quần áo lá cây đang ngửa đầu nhìn lên trên. Trên tay người này có một đoạn Gỗ tròn, dường như đang suy nghĩ gì đó, mà sau lưng gã lại có một vài người mặc quần áo giống gã như trước, bọn họ đang ngửa đầu hét lớn.

Tiếp theo đến bên phải, người thiếu niên kia đã biến mất, lại lần nữa xuất hiện một người đầu bò, lưng mọc hai cánh, tám chân, sáu cánh tay và mang mặt nạ oai phong đang đuổi theo một đám người có đặc trưng lưỡng tính, mà quan tài đá lại tựa như không hề tồn tại.

Ở gần góc dưới bên phải của bức bích họa này cũng có một bức bích họa khác.

Những cỗ quan tài đá kia cũng bị người khác mở ra giống vậy, có điều thứ bên trong đều bị một người phụ nữ lấy đi. Tuy nhiên, người phụ nữ này còn bế một đứa trẻ con trong tay, nhìn qua thì giống hệt như đứa con nít rơi từ trên trời xuống kia.


“Rắc! Rắc!”

Lúc này, tôi đứng ở góc trong cùng, dưới chân có từng mảng lớn đang long ra, bèn vội vàng hét lên với sư công: “Sắp sập rồi!”

Ngụy Yến nhìn những bức bích họa này giống như đọc sách trẻ em y hệt tôi vậy, thân thể bay lên kéo sư công nói: “Chạy trốn quan trọng hơn!”

Lời nói của cô ấy vừa dứt, chỉ thấy một tảng đá lớn rơi từ trên trần xuống, nặng nề nện trúng phiến đá bên dưới, vô số viên đá nhỏ lập tức văng tung tóe từ phiến đá vốn đã rạn nứt kia, bức bích họa kia liền rối loạn giống như đồ chơi lắp ghép, không nhìn thấy rõ nữa.

“Sư phụ đi thôi!” Trường Sinh cũng quýnh lên, vội vàng chạy đến kéo lão Miêu.

Lão già này vẫn còn đang lắc đầu trái phải như con rối, sau đó lão lớn tiếng hét lên với chúng tôi: “Có ai mang theo máy ảnh không? Máy ảnh!”

Lão vừa hét lên, mọi người chúng tôi cũng mờ mịt luôn!

Đây đều là những người đi từ trong sông Âm ra, ai lại mang theo thứ này chứ?

Nhưng nghĩ đến đây, ai nấy đều sửng sốt, bọn họ nhìn trên người gần như không mang theo dụng cụ gì thì đều lắc đầu.

“Cháu có mang theo!”

Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên giữa những tiếng răng rắc, chỉ thấy Tiểu Bạch thọc tay vào miệng móc hồi lâu, sau đó nhổ ra một cái túi zipper, bên trong cái túi có đựng một chiếc điện thoại di động nắp gập.

Tôi thấy cậu bé móc, còn tưởng rằng nó sẽ móc ra một linh thể, không ngờ người này còn giấu đồ trong bụng giống như Âm Long, bèn vội vàng bảo nó lấy điện thoại bên trong ra, mở chức năng chụp ảnh rồi chụp mặt đất.

“Chụp sàn nhà thì có ích gì!” Lão Miêu giận đến mức vỗ vào tay tôi rồi quát lớn: “Bên trái và phải! Hai bên này rõ ràng chứng tỏ đã bị người khác động tay động chân đó!”

Tôi nghe vậy thì sững sờ một hồi, sau đó nghe sư công nói: “Hai bên này quả thực đã bị động tay động chân rồi, không giống nữa! Con chụp lại nhanh lên một chút, chúng ta quay về rồi xem kỹ!”

“Rầm!”

Một tiếng động lớn lại vang lên trong ngôi nhà đá, tôi cũng không quan tâm điều bọn họ nói có đúng hay không, dù sao điện thoại di động cũng có rồi, chụp trước rồi nói sau, thế nên tôi chụp loạn xạ một hồi ở phía trái và phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận