Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi không hiểu tại sao Vương Uyển Nhu lại nói đài Vọng Hồn sắp chìm xuống là do địa phủ nhúng tay vào.

Dỏng tai lên nghe, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nước xả xuống mà sư công thì đã biến mất vào trong màn đêm.

Tất cả chúng tôi đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực chưa từng có, hình như sau khi nước trong hồ rút đi, cả thế giới đều bắt đầu xảy ra thay đổi.

“Đi thôi!” Trường Sinh kéo tay tôi lại, nhấc Tiểu Bạch lên vai rồi đuổi theo sư công.

Tôi nhìn ông lão ngồi yên bất động trên ghế, gật đầu với Vương Uyển Nhu rồi chạy theo.

Lần này trên con đường nhỏ yên tĩnh không có gì khác biệt với những đêm tối khác trong thôn, ngoại trừ đến cả âm thanh dế kêu cũng không có ra, và cả người lắm chuyện như lão Miêu cũng chỉ phì phèo điếu thuốc, không nói lời nào.

Các ngôi nhà ở hai bên đường trong thôn vẫn tối tăm như cũ giống như tất cả mọi chuyện xảy ra trong thôn hôm nay đều không liên quan gì đến bọn họ.

Sư công dẫn ra một lá Thần Hỏa phù để trước mặt, tôi nghe tiếng nước rút bên hồ càng lúc càng lớn, mặc dù không biết nước trong hồ rút đi đâu, cũng không biết tại sao đài Vọng Hồn lại biến mất nhưng mọi người đều giống như không muốn nói ra.

Vừa ra khỏi thôn Trường Sinh đã kéo tôi đi lên phía trước đội ngũ, theo lời ông lão nói, đi về trước ba bước rồi bước sang trái một bước.

Ban đầu tôi còn không tin, có lúc rõ ràng là tôi cảm thấy đặt chân sang bên trái một bước thì sẽ rơi xuống sườn dốc nhưng sau khi bước xong, tôi lại có cảm giác hình như mình hoa mắt, bên trái rõ ràng còn chỗ đặt chân.

Nhưng sau ba bước thẳng, lúc tôi muốn bước sang trái một bước, cũng lại có thêm một sườn dốc hiện ra nhưng khi tôi đặt chân xuống thì vẫn có chỗ để bước tiếp.

Sau khi bước mấy lần như vậy tôi mới phát hiện ra đây là Hóa Địa chi pháp đã thất truyền, vì thế tôi xác định rõ tuyến đường rồi dùng bí pháp hóa nó thành một hình thức khác.

Đây không phải huyễn thuật, huyễn thuật là giả, Hóa Địa chi thuật lại là thật, nơi bạn thấy với nơi bạn đi đều đang tồn tại giống như hai không gian trùng lên nhau.


Tối qua chúng tôi đi là đi theo những gì nhìn thấy, thực ra là đi luẩn quẩn ở một không gian vì thế dù cho chúng tôi đi bao xa đi chăng nữa thì cũng sẽ quay về đến bên hồ, đó là vì tuyến đường do linh thể của Hoàng Tuyền dưới đài Vọng Hồn thiết kế ra.

Mà cách đi ông lão dạy chúng tôi lại là cách đi của thế giới thực, đến khi trời bắt đầu sáng lên, chúng tôi đã đứng bên cạnh một ruộng lúa dưới chân núi, bên cạnh ruộng lúa có một người lớn tuổi đang thả trâu, thấy chúng tôi xuống còn kinh ngạc nhưng cũng không dám đi lên bắt chuyện.

Cuối cùng vẫn là tôi – người nhìn có vẻ vô hại nhất, ôm theo người được gọi là con tôi – Tiểu Bạch, đến hỏi đường, lúc này mới biết chúng tôi đã đến Nguyên Lăng rồi.

Trong lúc vô thức tôi quay đầu nhìn lại đường núi chúng tôi đi xuống, hình như ngoại trừ sương sớm ra cũng chỉ còn lại màu xanh ngút ngàn, thôn thần cách biệt với thế giới kia không biết đã ẩn mình ở đâu trong màn sương mù rồi.

Cảm ơn ông bác chăn trâu, tôi cũng không hỏi xem tại sao thấy chúng tôi ông ấy lại kinh ngạc đến thế, theo đường ông bác chỉ, chúng tôi đi ra đường lớn.

Trên đường lớn, sau khi bắt một chiếc xe van từ thôn lên thị trấn, tôi mới cảm thấy mình đã quay lại trần thế mà không phải ở cái “thôn thần” cách biệt với thế giới kia.

Cả đường Trường Sinh đều nắm chặt tay tôi giống như có ngàn lời muốn nói nhưng cậu vẫn không mở lời.

Sư công với lão Miêu còn có cả Vương Uyển Nhu mỗi người một tâm trạng, đến cả Ngụy Yến vô lo vô nghĩ cũng giống như đang phiền lòng chuyện gì đó.

Tiểu Bạch nhoài ra chân Trường Sinh, an tâm ngủ tít mít, chỉ có nó mới thực sự chẳng quan tâm đ ến chuyện gì, ít nhất ngoại trừ ăn ra, nó cũng chẳng có chuyện gì phiền lòng cả!

Đến thị trấn, ăn một lồng tiểu long bao Nguyên Lăng, tôi lại uống thêm một bát canh lớn, mua mấy bộ quần áo để tắm giặt thay đổi, sau đó tìm một khách sạn vừa đắt vừa xa hoa tắm một cái, chủ yếu là quần áo của mọi người vừa rách lại vừa bẩn, lúc xuống xe dưới trấn, tỉ lệ bị người quay đầu lại nhìn rất cao.

Lúc ấy suýt nữa thì thành trò cười, người ta hỏi tiền mới phát hiện ra tôi ngoại trừ người chưa mất ra thì những thứ khác đều bị mất cả mà lão Miêu với sư công ngây ngốc trong Cổ Lâm nhiều năm như thế đều đã quên mất chuyện tiền nong, Trường Sinh lúc vừa mới được vớt từ dưới Âm hà lên cả người trần như nhộng, càng không thể có tiền.

Cuối cùng vẫn là sư công dùng thủ thuật che mắt, dùng mấy lá bùa vàng biến thành tiền để dùng, mặc dù ông ấy biến ra là loại tiền một trăm tệ xanh cũ kỹ nhưng phản ứng của những người nhận được tiền lại cực kỳ vui vẻ, có điều nếu như quay về bọn họ nhìn thấy một tờ giấy vàng thì chỉ sợ không vui nổi nữa thôi.


Tắm xong, tôi tìm bốt điện thoại công cộng, đi đổi tiền để gọi cho sư thúc một cuộc điện thoại, ông già này ở Điền gia trại sắp điên đến nơi rồi, vừa nhận được điện thoại đã gào lên bảo tôi không được đi lung tung, ông ấy lập tức đến đón tôi, sau đó cúp máy.

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Vậy thì tốt rồi! Nếu như ngày mai ông ấy còn không tới được đây, chắc chắn chúng tôi sẽ bị những người nhận được tiền giả kia phái người đến bắt đi mất!

Quay về khách sạn, tôi thấy hai người Trường Sinh với Tiểu Bạch đang không ngừng lật Kiến Mộc, Tiểu Bạch còn liên tục lắc lắc miếng gỗ mục được lấy ra từ mắt con ngư quái, nói phải đào đá tinh ra để làm thành chiếc đao tốt.

Tôi lười để ý đến nó, thấy mảnh gỗ trong tay Trường Sinh, tôi nói: “Trong năm cỗ quan tài cũng đúng lúc có năm tấm bài vị, câu nói xem có phải người biết trước nên chuẩn bị đầy đủ rồi không?”

“Những bài vị của nhà họ Nguyên sao?” Ngụy Yến cũng hoàn hồn lại, kéo theo Vương Uyển Nhu rồi giải thích.

Vương Uyển Nhu cũng đồng ý với cách làm của chúng tôi, trực tiếp hủy đi những cỗ quan tài đá ấy tránh cho lại có chuyện xảy ra, chỉ là Âm Long thì phải chịu khổ một chút, nếu như năm cỗ quan tài đá kia bị hủy thì hai miếng vảy sau lưng Âm Long cũng mất luôn.

“Máu của Thần tộc thì phải làm sao?” Lão Miêu nghe chúng tôi nói đến là chắc chắn nên lạnh lùng nói.

“Tìm một người âm dương là được rồi!” Sư công nhìn lão Miêu đầy coi thường.

Tôi nghĩ đại khái cũng là đạo lý đó, chúng ta tìm một người âm dương rồi trực tiếp lấy ba giọt máu là được, có lẽ không có vấn đề gì đâu.

Sau đó là chuyện giải cổ, sư công vẫn luôn truy hỏi tôi cổ mộc có linh tính là gì.

Tôi lại kể lại chuyện tìm Liễu oa tử với cung Ngọc Hoàng từ đầu đến cuối một lần, còn cố ý nói lúc đến nước Ngụy chúc mừng đầu bếp kia, tôi nhấn mạnh cả chuyện đạo trưởng Diêu kể lại.

Nhưng sư công chỉ trầm giọng: “Cung Ngọc Hoàng vẫn luôn sắp xếp người ở thôn Đại Tùng? Vậy đầu bếp Ngụy kia, các con phải nghe ngóng một chút!”


Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ đến trong thôn thần có một đạo sĩ, cực kỳ có khả năng cũng là người của cung Ngọc Hoàng.

Như vậy xem ra chuyện mà cung Ngọc Hoàng biết còn nhiều hơn chúng tôi nhiều lắm.

“Mặc kệ có phải là người do cung Ngọc Hoàng sắp xếp hay không, tôi nhất định phải chôn Kiến Mộc dưới gốc cây tùng ngàn năm tuổi đó!” Trường Sinh ngước mắt nhìn tôi, giọng điệu bất khuất chưa từng thấy.

Mặc dù bọn họ nói tôi là do thần động nuôi dưỡng nhưng ngoại trừ hai mắt tinh tường còn có máu trên người được người ta nhung nhớ, lại thêm sau khi tỉnh lại từ quan tài đá vẫn luôn có một chút sát tính ra thì cũng không bị cổ tính làm thương tổn gì.

Nhưng Trường Sinh không giống thế, những thứ cậu phải trải qua nhiều hơn tôi nhiều, hơn nữa cậu cũng không nhịn được mà nuốt mất một vài người với vật rồi.

“Cứ như vậy đi!” Sư công nghĩ một lát, nhìn chúng tôi rồi nói: “Chúng ta với Đinh Lương đi điều tra những quan tài đá khác trước, tiện thể tìm người âm dương để mượn máu. Trường Sinh với nhóc Dương đi đến thôn Đại Tùng chôn Kiến Mộc xong sẽ đến tụ hội cùng chúng ta!”

Tôi nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại gập của Tiểu Bạch ra: “Rốt cuộc thì hai bức hình trái phải này khác nhau chỗ nào?”

“Bây giờ chưa nhìn ra, có lẽ là cả hai đều không đúng!” Sư công cầm điện thoại qua, sờ một lúc mà vẫn không biết dùng thế nào, ông ấy đỏ mặt trả lại tôi: “Nhỏ như thế nhìn cũng hoa cả mắt, không phải bảo có cách có thể phóng to lên sao!”

Tôi thấy lão địa chỉ thẹn quá hóa giận, chỉ đành cam chịu quay về đại sảnh khách sạn nghe ngóng về mấy tiệm in gần đâu, sau đó in ra.

Lão địa chủ lúc này mới nhận lấy bản in trong tay tôi, nhìn nửa ngày rồi không thấy gì cả, chỉ nói hình thức với nội dung bố trí của bức bích họa này không phù hợp với yêu cầu của bích họa nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không phù hợp.

Lão Miêu cũng ngồi một bên phụ họa, tôi còn chưa từng xem qua những thứ như bích họa này bao giờ nên chỉ đành để hai ông già nghiên cứu còn mình thì ôm gối ngủ.

Thực ra cũng không phải muốn ngủ mà là trong đầu có quá nhiều thứ, luôn cảm thấy nhắm mắt lại nằm trên giường để bản thân chìm vào trong mộng mới có thể nghĩ thông.

Nhưng tôi vừa nằm xuống đã có cảm giác bên cạnh lún xuống, sau đó bàn tay bên cạnh vươn ra ôm chặt lấy tôi.

Tôi dựa vào phía sau, nhẹ thở dài, có lẽ sau khi đi ra khỏi thôn thần, những thứ Trường Sinh phải thừa nhận còn nhiều hơn tôi.


Lúc trời còn chưa tối hẳn, sư thúc đã lái một chiếc xe tải kéo theo một xe hoa quả đến trấn.

Lúc thấy sư công, ông ấy ngẩn ra, rồi làm như không nhìn thấy sư công vậy, ông ấy quay người nhìn tôi một lượt, mở miệng mắng to.

Lúc này tôi mới biết khi chúng tôi vừa mới xuống Cổ động, sư thúc cũng theo sau nhưng lúc đó Liễu oa tử đã xuống Cổ động rồi, nên sư thúc cam chịu mang theo hai linh thể đuổi theo xuống Cổ động.

Thế nhưng chỉ gặp hai người là Viên Sĩ Bình đang cõng theo Tịnh Trần ra bên ngoài, cũng là Viên Sĩ Bình đã kể lại cho sư thúc nghe những chuyện chúng tôi gặp phải.

Nghe sư thúc tường thuật lại vấn đề kỹ lưỡng, đúng trọng tâm, lúc này tôi mới hiểu Viên Sĩ Bình không đứng về bên nào.

Sư thúc lúc đó vội như kiến bò chảo nóng, cả đường đi đều điên cuồng hướng đến phía Cổ động nhưng không tìm thấy Cổ động đâu, giống như từ trước đến nay Cổ động không hề tồn tài vậy.

Sau đó ông ấy lại vội vàng quay lại Điền gia trại, hỏi những người ở đó mà chẳng ai biết đến Cổ động, những người già thì không nhớ rõ mà người trẻ lại xem chúng như truyền thuyết.

Trong lúc sư thúc sắp mua thuốc nổ từ chỗ người thi công cho nổ Cổ Lâm thì nhận được điện thoại của tôi.

“Cả cái Cổ động đều biến mất rồi?” Sư công có hơi thương cảm, nhìn sư thúc muốn nói cùng ông ấy đôi câu.

Nhưng sư thúc giống như kiên quyết không nghe cũng không hỏi sư công.

Tôi không biết lần này sư thúc lại phát điên cái gì, cũng không biết phải hòa giải thế nào, chỉ có thể đơn giản kể lại chuyện chúng tôi gặp phải một lần, còn nhấn mạnh tính quan trọng của sư công trong chuyện này.

Nhưng mỗi lần sư thúc nghe thấy sư công thể hiện oai phong thì chỉ cười lạnh, sau đó giục tôi kể tiếp phần sau.

Cuối cùng lúc nghe tôi nói đến thôn thần với người âm dương, sư công mới gật đầu nói chuyện này liên quan đến ông ấy sau đó lại nói chuyện không thể chậm trễ, bây giờ sẽ sắp xếp xe đưa tôi với Trường Sinh đến thôn Đại Tùng, ông ấy cũng đi cùng chúng tôi.

“Thằng nhóc thối tha!” Cuối cùng sư công không nhịn được nữa, mắng sư thúc: “Không phải ta chỉ giả chết vài năm thôi sao? Con lại xem như ta đã chết đi thật hả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận