Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi thấy tổng giám đốc Lư đứng phía sau người mình là biết thôi xong rồi, tôi vội dồn sức đẩy nắp quan tài đá vào bên trong nhưng đã nghe thấy bên trong quan tài đá truyền tới âm thanh gầm gừ trầm thấp, theo đó nắp quan tài đá bị thứ gì đó ở bên trong hất tung ra ngoài giống như có cái gì gấp gáp muốn từ trong nhảy ra.

“Mẹ kiếp, đi chết đi!” Sư thúc cũng nhấc kiếm gỗ đào xông về phía tổng giám đốc Lư.

Nhưng dường như tổng giám đốc Lư chẳng hề sợ hãi, anh ta vừa duỗi tay ra đã nghe thấy bên trong tường truyền tới âm thanh móng vuốt cào lên gì đó.

“Dùng sức ép chặt vào!” Sắc mặt sư công trắng bệch, nhìn tổng giám đốc Lư, ý muốn nuốt sống anh ta cũng có rồi.

Trên tay Trường Sinh toàn là gân đen nhưng thứ đồ bên dưới nắp quan tài đá vẫn không ngừng muốn lao ra ngoài hơn nữa sức mạnh còn ngày càng lớn hơn.

“Hây!” Trường Sinh hét lớn một tiếng, rắn đen từ lòng bàn tay nhanh chóng thoát ra, thân rắn quấn chặt lấy quan tài đá.

Tôi cũng lấy con hàng Âm Long kia ra, con này vậy mà còn cực kỳ hưng phấn, nó muốn trực tiếp chui vào quan tài qua khe hở, tôi vội rút thân nó lại để con hàng này yên tâm vây chặt lấy quan tài đá trước đã.

Âm Long hình như có hơi bất mãn, lè lưỡi rắn, oán hận nhìn tôi, lúc này nó mới chậm rãi kéo lê thân mình đến quấn chặt lấy quan tài cùng rắn đen.

“Bên trong thực sự là chó ba đầu địa ngục, một khi nó thức dậy thì sẽ không thể khống chế được!” Hình như Vương Uyển Nhu thực sự tuyệt vọng, cô ấy nhìn chằm chằm quan tài đá rồi trầm giọng: “Bên này cứ để tôi, mọi người đi đối phó với thứ trong những bức tường kia trước đi!”

Tôi nhìn Vương Uyển Nhu, biết chuyện cô ấy lo lắng nhất quả nhiên xuất hiện rồi, những thứ trong địa phủ xuất hiện ngày càng nhiều, điều ngày càng chứng minh đến sự ảnh hưởng của địa phủ trong những chuyện này.

“Rầm!”

Đột nhiên một âm thanh va chạm vang lên, bức tường trong hành lang lần lượt rơi ra bên ngoài, tôi còn chưa nhìn ra là cái gì thì bả vai đã bị một bàn tay trắng bệch với chiếc móng được sơn đỏ hồng nắm chặt lấy.

Móng tay này được gọt giũa gọn gàng, sơn móng tay cũng cực kỳ tinh tế, nhìn qua đã biết đây là một người chú ý bảo dưỡng.

Tôi vừa thấy vậy, tay phải ấn chặt bàn tay kia xuống, tay trái cầm lấy lá bùa dán vào phía sau, có thể thấy lúc này gương mặt kia đã đờ đẫn, đây là một gương mặt vỡ nát, trên trán còn có một lỗ lớn, hai mắt không biết đã rơi đi đâu, khuôn miệng méo mó để lộ ra những chiếc răng thưa thớt, những chiếc răng khác cũng không biết đã rụng đi đâu.


Giống như bị ngã nên mới trở thành như vậy, tôi vẫn còn nhớ là lần đầu tiên gặp mặt cô chị dâu cả này còn dũng mãnh ném tiền về phía tôi.

Nhưng đây là chị dâu cả nhà họ Lư thật sao? Mẹ của tổng giám đốc Lư, không phải đã nhảy lầu chết rồi sao?

Tổng giám đốc Lư đến cả thi thể của mẹ mình cũng không bỏ qua, luyện bà ta thành cương thi rồi giấu trong nhà!

“Ha…”

Ngay trong lúc tôi còn đang nghi ngờ, chị dâu cả nhà họ Lư hung hăng há miệng hướng về phía tôi, vậy mà bà ta còn muốn cắn tôi.

“Tật.” Lúc này tôi cũng chẳng quan tâm đến kính già yêu trẻ nữa, tôi dán lá bùa trên tay lên mặt bà ta sau đó vặn ngược cánh tay đang túm lấy vai tôi của bà ta lại.

Chân nhanh chóng lui về phía sau một bước nhưng lại vừa vặn chạm đến Trường Sinh, trước mặt cậu là một chị gái sắc mặt lạnh lùng, lúc này tôi mới phát hiện ra trong tường còn có cả nam lẫn nữ nữa, tuổi tác không lớn lắm có điều tướng mạo sau khi chết tốt hơn chị dâu cả nhà họ Lư nhiều lắm.

Nhưng ngoại trừ chị dâu cả nhà họ Lư, mạch máu của những thi thể này đều có miệng vết thương lớn giống như bị thứ gì đó trực tiếp xuyên qua vậy.

“Ha!”

Tôi nghiêng đầu lại đã cảm thấy cổ bị thít chặt, tay chị dâu cả nhà họ Lư kia vậy mà đã túm được cổ tôi, mà lá bùa vẫn còn đang dán trên mặt bà ta.

Hai tay tôi nhanh chóng kết Kim Cương Phục Ma ấn rồi dán vào trán bà ta, thấy ánh sáng lóe lên sau đó trong miệng chị dâu cả nhà họ Lư ấy phun ra hai xúc tu với chất dịch nhầy.

Hai xúc tu ấy trước đây tôi đã thấy trên người Điền Thái Hoa, chỉ là không nghĩ tới người này đến cổ mẫu của rận mu đã chết rồi mà cổ chủ vẫn có thể ẩn trốn trong thân thể!

“Đứa con đáng chết!” Sư thúc đột nhiên hét lên rồi gọi chúng tôi: “Mọi người ai đến đối phó đứa con trơ tráo này đi!”

Tôi đang nhìn con cổ mẫu rận mu trong miệng chị dâu cả nhà họ Lư, nói cho cùng thì thứ này trước đây sống ở nơi không dễ nói ra nhưng bây giờ vậy mà lại bò ra từ trong miệng, khoảng cách giữa hai nơi ở trước và sau này thực khó có thể khiến người ta chấp nhận.


Ngón tay ra sức lớn hơn vài phần, Kim Cương Phục Ma ấn này thời gian tôi luyện chỉ ít hơn Chưởng Tâm Lôi, miệng đọc chú ngữ, một ngụm máu phun lên mặt chị dâu cả nhà họ Lư.

“Phụt!”

Chú ngữ vừa đọc xong, chị dâu cả nhà họ Lư đã há miệng phun về phía tôi, tôi vội vàng tránh nhưng vẫn không tránh thoát, chỉ thấy một sợi mềm như con giun còn có hai xúc tu như hai con trùng dài ngang ngửa cánh tay nhìn kinh tởm hơn cả con giun kia từ trong miệng con dâu nhà họ Lư phun ra.

“Hây!”

Tôi dẫn ra một lá Thần Hỏa phù sau đó ném về phía con trùng kia, sau đó thấy con trùng đó ngọ nguậy trên đất rồi chúng không hề sợ lửa mà giống như cực kỳ hưởng thụ, xúc tu vươn về phía chân tôi.

“Thứ đồ này lấy lửa làm thức ăn, chúng không sợ lửa đâu!” Lão Miêu với sư công ở một bên tạo thành tổ hợp hai người gào lên với tôi, sau đó vô cùng đắc ý ném cho tôi một ấm trúc đỏ: “Thử dùng nước bùa của tôi để dập lửa đi.”

Tôi đón lấy ấm trúc đỏ rồi nhanh chóng đổ lên những con trùng còn đang bò lên người mình, sau đó nghe thấy âm thanh xèo xèo, những con trùng đó liều mạng giãy giụa, chậm rãi phun ra dịch nhầy màu trắng.

“Đây là cái gì mà có tác dụng thế!” Tôi có nước thần trong tay nên cũng đưa cho Trường Sinh một ít rồi mới quay lại hỏi sư công.

Sư công cười ha hả: “Con sẽ không muốn biết đâu.”

Ông ấy nói vậy tôi đã biết thứ này chắc chắn không phải đồ tốt lành gì, tôi đạp về phía chị dâu cả nhà họ Lư đã đứng im bất động.

“Bịch! Bịch!”

Một đạp đó cả tôi vậy mà lại làm phát ra âm thanh bình bịch ấy, tôi ngẩn ra nhìn xuống bàn chân và chị dâu nhà họ Lư đang nằm sõng soài ra đất, một đạp của tôi có thể gây ra tiếng động lớn đến thế sao?

Sau đó tôi nghe thấy tiếng Vương Uyển Nhu hét lên: “Chó ba đầu ra rồi, mọi người lùi lại đi!”


Tôi quay đầu chạy lên lầu nhưng vừa mới quay đầu lại đã thấy tất cả dây mây với cành liễu trên người Trường Sinh đều quấn được không ít thi thể, thấy tôi chạy lên lầu, cậu kéo đáp thi thể kia ra nhường lối cho tôi: “Tôi quấn chặt bọn chúng rồi, cô đuổi được rận mu ra, rồi thêm nước bùa nhé.”

“Ha! Đơn giản vậy thôi sao?”

Tôi nhìn kiếm gỗ đào trong tay sư thúc đâm rồi lại đánh vào người tổng giám đốc Lư mà anh ta giống như đã nắm trong tay từng chiêu kiếm vậy, anh ta đùa giỡn với sư thúc, khống chế không để sư thúc có thể trợ giúp chúng tôi.

“Chị ơi! Chị đi mau lên!” Tiểu Bạch đột nhiên đẩy tôi sau đó há miệng nhả ra mấy linh thể giúp Trường Sinh kéo những linh thể kia.

Tôi hét lên với sư công: “Hai lão già các ông mau ép cổ trùng ra đi!”

“Con nhóc kia ăn nói kiểu gì thế!” Lão Miêu cõng sư công, tẩu thuốc cầm trong tay cũng không có thời gian hút, lão trực tiếp vượt qua bên cạnh những xác chết ấy.

Mà sư công cũng không trả lời, hoàn toàn không để ý gì đến tôi nữa, miệng ông ấy ngậm một xấp bùa dày, hai tay trái phải đồng thời dán lên hai bên.

Cũng không biết có phải trước đây ông ấy dạy sư phụ vẽ bùa đã giấu đi một ít nghề không, bùa của ông ấy vừa xuất ra, miệng của những thi thể kia vậy mà lại có xúc tu của rận mu vươn ra nhưng tôi rõ ràng dùng bùa còn có cả pháp ấn mới có thể làm được thế, quả nhiên không dám dạy hết công phu cho đồ đệ mà!

Vì thế đồ tôn là tôi đây mới có thể kém xa đến thế!

Tôi đón lấy ấm trúc đỏ Trường Sinh ném tới, nhúng ngón trỏ nước bùa gì đó, nhẹ nhàng búng một cái rồi tôi thấy trong đầu người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi có một con rận mu cổ mẫu chui ra, sau đó tôi duỗi tay kéo lão Miêu lên hai bậc thang.

“Grừ!”

Lão Miêu vừa đứng vững đã nghe thấy những tiếng gầm gừ giận giữ, một bóng dáng màu đen to như con tinh tinh từ trong quan tài đá nhảy ra, thứ đồ này vừa ra ngoài, ba cái đầu to đùng trên cổ cắn về phía rắn đen và Âm Long!

“Xì!” Âm Long vậy mà còn nhẹ nhàng lè lưỡi rắn ra, đôi mắt tròn đen đen dè dặt nhìn tôi, rõ ràng là nó không muốn ra sức.

“Xì!” Rắn đen giống như bị kích động, hai cái đầu cùng gào lên rồi vươn ra cắn ba cái đầu chó kia.

Vương Uyển Nhu chỉ bay qua một bên rồi cầm chiếc trâm cài tóc chỉ lên sau đó niệm vài từ ngữ rồi vẽ lên không trung.


Mỗi nét cô ấy vẽ ra đều có thể nhìn thấy những đường màu trắng chớp nhoáng trên không.

“Con nhóc kia còn không mau rắc nước bùa đi!” Cuối cùng sư công cũng dán hết xấp bùa ngậm trong miệng, miệng rảnh rồi ông ấy lại quát tôi.

Trường Sinh kéo vài cỗ thi thể đến trước mặt tôi mà trong miệng của chúng đều có mẫu cổ thò ra một nửa, tôi vội vàng dùng ngón trỏ búng nước bùa vào những cổ mẫu kia, xung quanh lập tức nổi lên âm thanh xèo xèo.

Sư công lại sợ những thi thể kia có gì đó ngoài ý muốn xảy ra nên nhanh chóng dẫn những lá bùa về phía xác chết của cổ trùng.

“Các người có ai nghĩ đến tôi không hả!” Sư thúc gần như nói không ra hơi nữa, thều thào gào lên với chúng tôi: “Tên nhãi ranh này hoàn toàn không bị sao cả!”

Tôi dựa vào ký ức của bản thân rồi nhanh chóng vảy nước bùa, khóe mắt liếc qua phía sư thúc, lúc này tôi cũng thay ông ấy hít một ngụm khí lạnh.

Tổng giám đốc Lư lại bắt đầu chảy ra huyết thanh màu vàng nhưng trong huyết thanh kia còn có những cục trứng sâu tròn tròn màu xám hoặc trắng hoặc đen, những quả trứng kia theo huyết thanh của tổng giám đốc Lư chảy xuống rồi lập tức vỡ ra, bên trong có đủ các loại trùng bò ra.

Mà tổng giám đốc Lư giống như đang trêu chọc sư thúc, mỗi một kiếm của ông ấy, anh ta đều có thể tránh thoát nhưng lại cố tình chạm vào người sư thúc, sau đó những con trùng kia lập tức bò lên người sư thúc.

Nhưng sư thúc chỉ cần rảnh tay thôi, tổng giám đốc Lư lập tức gọi nhiều trùng to hơn rồi ném lên cổ sư thúc.

Trong phút chốc sư thúc thực sự không thể rút thân, chỉ có thể để mặc cho những con trùng vừa mới nở kia bò lên người nhưng những con trùng nhỏ kia vừa bò lên người ông ấy đã bắt đầu hút máu, sau đó lớn lên như thổi.

Ông già này vừa gào lên lại còn không ngừng đuổi theo động thủ với tổng giám đốc Lư đang đùa giỡn mình.

Tôi cũng không có cách nào, nhiều thi thể như thế cũng không biết tổng giám đốc Lư đã giấu bao lâu rồi, đến cả sư công được người ta cõng cũng thở không ra hơi kia.

“Grừ!”

Đột nhiên con chó ba đầu gầm lên, trên cái cổ gánh ba chiếc đầu to lớn ban đầu vậy mà lại mọc thêm một cái bọc to nữa.

Vương Uyển Nhu đang yên tâm múa may cây trâm kinh hãi kêu lên: “Đây là chó địa phủ bốn đầu, rốt cuộc anh đã cho nó ăn cái gì hả?”

“Đã nói là còn có bất ngờ mà!” Tổng giám đốc Lư cười ha hả với Vương Uyển Nhu, hai mắt liếc nhìn chiếc quan tài đá mới được mở ra một nửa: “Bên trong vẫn còn đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận