Tôi vừa định hỏi Nguyên Linh rằng ông ta đang nói đến “người đó” rốt cuộc là người như thế nào, thì thấy cô nàng mập bắt đầu rối rắm với việc sao lấy máu của cô ấy mà không phải của tôi, tôi lập tức cảm thấy vị Miêu y này thật sự quá chú trọng vào vấn đề này. Nhịn không được, chỉ có thể không nói nên lời nhìn Nguyên Linh, trước để ông ta giải thích cái gì gọi là “Dùng máu chó ba đầu và máu cô nàng mập làm chút chuyện” là có ý gì?
Nhưng Nguyên Linh lại không giải thích được rõ ràng, dường như đối với người kia có cảm giác cực kỳ sợ hãi, sau khi bị chúng tôi hỏi hồi lâu, thế nhưng mí mắt bắt đầu không ngừng co giật, không biết là bộ da nào của da mặt bất đầu không ngừng nghỉ **, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Đại Hồng vẫn nhìn chằm chằm Nguyên Linh thật sâu, cố gắng làm dịu suy nghĩ của ông ta, thế nhưng đôi mắt của cô ấy ngày càng đỏ hơn và ánh mắt của Nguyên Linh ngày càng trở nên rõ ràng.
“Đừng cố kiên trì nữa, nếu còn như thế ông ta sẽ chết đấy!” Vương Uyển Nhu vội vàng ấn vai Đại Hồng, lắc đầu với cô ấy nói, “Ông ta cũng chỉ là một con rối cấp cao hơn mà thôi!”
“Ông ta đã lợi hại đến như vậy rồi sao?” Đại Hồng thất vọng quay đầu lại, bốn con ngươi trong mắt tràn đầy oán hận.
Cả người đầu bếp Ngụy đều tập trung vào Đại Hồng, ông ấy gấp đến độ như lửa cháy mông tiến lên phía trước xem Đại Hồng nói: “Thằng nhóc đó là ai? Nó bắt nạt em sao? Anh sẽ làm thịt nó cho em!”
Đại Hồng cau mày nhìn đầu bếp Ngụy, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hắn là tù nhân trốn thoát mà em từ Linh Giới đuổi theo!”
“Cái gì?” Đầu bếp Ngụy cau mày, nhìn Đại Hồng nói, ” Ở Linh Giới của các người vẫn có tù nhân trốn thoát sao?”
Đại Hồng gật đầu, gõ nhẹ vào Nguyên Linh, lấy mặt nạ ra từ từ che mặt Nguyên Linh lại, trong miệng niệm chú, thấy Nguyên Linh dần dần tan ra.
Thật sự là tan ra!
Thấy Nguyên Linh giống như một que kem, ngay cả da thịt mềm mại cũng bị mặt nạ từ từ hút vào, mà Đại Hồng ngay cả mắt cũng không chớp.
Dù sao tôi cũng không có gì phải lo lắng, cỗ quan tài đã bị phá hủy, cổ tính trên người chúng tôi cũng biến mất, việc còn lại là đưa Kiến Mộc cho đầu bếp Ngụy đến thôn Đại Tùng gieo trồng vào thời điểm tốt.
“Chúng ta nhất định phải tìm được hắn!” Nguyên Thần Tịch đang an tâm nhai lá Kiến Mộc đột nhiên trầm giọng nói.
Tôi liếc anh ta một cái, người này từ khi đi ra khỏi quan tài đều nói có người trốn ra ngoài, anh ta cũng chưa từng giải thích là ai, nhưng tôi nghĩ đại khái chính là “Người đó” trong miệng Nguyên Linh. Rốt cuộc người đó đã làm gì đắc tội với Nguyên Thần Tịch.
“Trương Dương, cô không cần đi, nhưng Trường Sinh nhất định phải đi!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên đứng lên từ mặt đất, vươn tay lấy lọ mực từ trong ba lô của tôi ra, nhúng ngón tay vào lọ mực rồi vẽ vài phù hiệu kỳ quái ở trên mặt đất.
Tôi nhìn những phù hiệu đó rất quen thuộc, đang định hỏi một câu thì nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào của Trường Sinh ở bên cạnh, cậu ấy che đầu nhìn Viên Thần Tịch với đôi mắt như muốn nứt ra, đôi môi run run mấy lần nhưng không nói ra được bất cứ điều gì.
Mà con Âm Long trên eo tôi vậy mà bất an rồi bắt đầu giãy dụa, nó từ eo tôi rơi xuống dưới, Đậu Đinh đau đớn nhìn tôi chằm chằm, thân thể thống khổ vặn vẹo rít rên từng tiếng.
“Mau lau đi!” Tôi vội vàng mắng Nguyên Thần Tịch, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy hai tay Nguyên Thần Tịch đang run như cái sàng, trên trán, trên cổ và trên tay đều xuất hiện gân xanh, chứng tỏ anh ta cũng đang chịu khổ sở.
Nhưng phù văn này chính là phù văn trên tường nhà giám đốc Lư và trên vách đá ở suối đá?
Lần trước Trường Sinh nhìn thấy nó thì không có phản ứng như vậy, tại sao lần này vẽ bằng mực lại đau đến như vậy?
“AAA!”
Trường Sinh bỗng dưng kêu lên một tiếng, vươn tay kéo tôi nhưng vẫn không nói ra lời, mà Âm Long lại ở trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Mà Nguyên Thần Tịch cũng không khá hơn bao nhiêu, phun ra một ngụm máu đen, sau đó nhanh chóng bay qua nằm úp sấp xuống bàn, vội vàng chà xát thân thể hai lần, đoán chừng là muốn dùng quần áo lau sạch những phù văn còn chưa khô đi.
“Phụt!”
Trường Sinh cũng phun ra một ngụm máu, nặng nề nhìn Nguyên Thần Tịch cũng không nói gì.
“Nha tử?” lão Miêu tức giận đến đẩy Nguyên Thần Tịch ngã xuống đất, quát: “Tên nhóc này thật quá xấu xa rồi?”
Nguyên Thần Tịch thậm chí không thể phát ra nổi âm thanh, vì vậy anh ta lẩm bẩm lăn trên mặt đất, nhìn tôi cười ha hả nói: “Các người quên đồ vật kia rồi sao!”
Tôi nhìn nhìn Nguyên Thần Tịch,Trường Sinh và Âm Long đang quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, đột nhiên nghĩ đến một đồ vật.
Cái mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới kể từ khi sử dụng nó, điều mà tôi chưa bao giờ biết nó là gì và chưa ai nói cho tôi biết nó là gì.
Vảy rồng!
Ngay từ đầu Trường Sinh dường như đã biết tảng đá đen không thể chặn được ánh sáng trắng, thế nhưng cậu ấy vẫn luôn không nói cho tôi biết.
Sư công sâu kín nhìn Trường Sinh cùng Nguyên Thần Tịch, có chút bất đắc dĩ nói: “Là vảy rồng sao?”
Tôi đỡ Trường Sinh ngồi xuống cạnh bàn, sau đó rót cho cậu ấy một ly nước, nhặt Âm Long từ dưới đất lên, dùng dao gọt hoa quả cắt một vết thương và cho nó uống một giọt máu.
Bây giờ tên này vậy mà không còn giả bộ nữa, xà tín cuộn lại dùng sức hút miệng vết thương của tôi, dường như cực kỳ mệt mỏi.
Mà Lệ Cổ phe phẩy cánh quanh đầu Âm Long, như thể nó muốn an ủi Âm Long, nhưng nó không biết làm thế nào, tên nhóc này vậy mà không hề kiêng kị tôi nữa, nó bay đến bên tay tôi và ấn mạnh vào vết thương để giúp Âm Long ép máu ra, đáng hận là sức lực của tên nhóc này lại không hề nhỏ chút nào, ấn xuống cánh tay làm tôi đau nhức.
Tôi chỉ hận không thể dùng sức một phát đập chết con thiêu thân này, nó thật sự nhận Âm Long là chủ nhân của nó mà, mà cổ chủ như tôi đối với nó cũng chỉ có tác dụng cho ăn với bóc lột thôi.
Một lúc sau, Trường Sinh mới lấy lại được hơi thở, uống một hơi cạn sạch nước, nhìn tôi nói: “Quan tài là dùng để trấn áp những phù văn đó!”
“Đúng vậy!” Nguyên Thần Tịch vẫn nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ rất buồn cười nói: “Trương Dương, ngay từ ngày đầu tiên tôi đã biết nhất định phải kéo cô xuống nước, nhưng tôi không ngờ cuối cùng người bị kéo xuống nước lại là La Trường Sinh. Nhưng không sao cả, trên người cô đã bị hạ Tác Hồn Dẫn, hai người các cô sống chết có nhau! bà La thật là biết nghĩ mà!”
Tôi không biết bà La nghĩ cái gì, nhưng tôi hoàn toàn chết lặng với lòng dạ nhỏ nhen mà Nguyên Thần Tịch đùa giỡn với chúng tôi, nhưng nhìn thấy mồ hôi trên trán anh ta, nghĩ đến tâm trạng vui vẻ của nữ quỷ khi cô ấy nhìn thấy Nguyên Thần Tịch, bất đắc dĩ lấy một ly nước đưa cho anh ta uống và nói: “Sau khi uống sau thì nói rõ mọi chuyện đi!”
Nếu là tính tình của tôi trước đây, tôi nhất định sẽ nắm cổ áo Nguyên Thần Tịch rồi trực tiếp đánh cho anh ta một trận hoặc là dùng Mê Hồn chú, nhưng bây giờ tôi có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh ta, thật sự là thái độ của tôi đã tu dưỡng đến trình độ cao thâm rồi.
Nguyên Thần Tịch uống một hơi nước xong, hét lớn một tiếng, từ mặt đất đứng dậy, nhìn cô nàng mập nói: “Miêu y các người đối với phù hiệu hẳn là rất quen thuộc”
“Tất nhiên rồi”
Tôi vội liếc nhìn cô nàng mập, thấy sắc mặt cô ấy tối sầm lại, cô ấy quay lại nhìn tôi gật đầu nói: “Không sai! Khi tôi còn nhỏ, tôi đã thấy bà ngoại đùa nghịch với những phù hiệu này!”
“Mẹ kiếp! Điền Đại Nựu còn gạt ta!” Sư công vậy mà rống to một tiếng, chỉ vào cô nàng mập mắng to: “Nhà họ Điền các người đúng là khó mà sinh ra được một người tốt, Điền Đại Thu năm đó làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, hiện tại cũng không làm việc gì tốt, bà ngoại cô giỏi nhất chính là giữ bí mật, để cho chúng tôi bị bà ta hại chết, nếu như bà cô nói cho chúng tôi biết nơi Điền Đại Thu nuôi Cổ Thần, vậy thì sẽ không gặp phải mấy chuyện như vậy! Cha mẹ cô có khi vẫn còn có thể sống?”
Tôi chỉ sợ lão địa chủ nhất thời nóng giận đem những chuyện cũ năm xưa đều nói ra, không muốn để cho cô nàng mập tìm ai báo thù, hơn nữa Điền Đại Thu đã bị cô nàng mập giết chết, lỡ như cô nàng mập nhớ tới chuyện muốn về Điền gia trại nhìn xem, đoán rằng khi cô ấy quay trở về thì chỉ còn lại một Miêu gia trại hiện đại hóa, cô ấy sẽ đau buồn chết mất.
Tôi vội vàng tiến lên kéo sư công và nháy mắt ra hiệu với Trường Sinh.
“Tôi xem những phù hiệu này ở nhà họ Lư thì không có chuyện gì, làm sao bây giờ?” Trường Sinh thở dài một hơi, vò đầu kéo Nguyên Thần Tịch cùng nhau ngồi xuống ghế, lại vỗ vỗ bả vai lão Miêu nói: “ Sư phụ người không cần lo lắng, con không dễ dàng chết như vậy đâu!”
Lão Miêu trừng mắt nhìn Trường Sinh, lấy Tẩu thuốc ra hút hai hơi rồi đưa cho Trường Sinh, như thể muốn cậu ấy hút hai hơi.
Nhưng Trường Sinh hút hai hớp rồi đưa cho Nguyên Thần Tịch, càng khiến người ta tức giận hơn chính là, ngồi bên cạnh Nguyên Thần Tịch lại là Tiểu Bạch dùng cả tay chân trèo lên, Nguyên Thần Tịch hút xong cũng truyền sang bên như một dây chuyền lắp ráp, Tiểu Bạch cũng ngơ ngác đón lấy, vì vậy tôi lập tức tiến lên tát tên mập này một cái, giật lấy Tẩu thuốc đưa nó ra phía sau.
“Cho ta thử chút xem!” Sư thúc vừa hay vươn tay tiếp lấy, vui vẻ nói.
Khi tôi muốn giật lại thì đã quá muộn, chỉ thấy sư thúc hít một hơi thật sâu, sau đó sắc mặt đỏ bừng, nhéo nhéo cổ nhìn Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch nói không nên lời.
“Nhóc Đinh, con không hút được!” Sư công buồn cười nhìn sư thúc, đưa tay ra hiệu ông ấy đưa tẩu thuốc qua, ông ấy hút một ngụm vô cùng hưởng thụ nói: “Đồ này quả là đồ tốt, người bình thường không thưởng thức nổi nó!”
Tôi ngửi thấy mùi thuốc ngào ngạt, cũng không nguyện ý thưởng thức nó, nhưng Tiều Bạch đang bị tôi đè đầu xuống lại đang nuốt nước miếng. Vì vậy, tôi lại đập tên mập này một phát nữa, vội vàng chuyển đề tài: “Rốt cuộc vẩy rồng là cái gì?”
Trường Sinh liếc nhìn Nguyên Thần Tịch, vươn tay tiếp lấy Tẩu thuốc từ tay sư công lần nữa, nhìn tôi nói: “Cô không nghĩ ra được đâu!”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, không thể tìm ra điều gì khác mà tôi nghĩ ra được ngoài việc vảy rồng này không phải là vảy rồng thật?
Nguyên Thần Tịch cũng dùng sức gật đầu, liếc mắt nhìn những người phụ nữ chúng tôi nói: “Các người đều không nghĩ ra được đâu!”
“Có cái gì mà nghĩ không ra được!” đầu bếp Ngụy trợn to hai mắt, đắc ý chỉ vào Đại Hồng nói: “Cô ấy biết, tôi nghe cô ấy nói vảy rồng là cái gì, vảy rồng là... “
“Câm miệng!” Đại Hồng hung hăng trừng mắt nhìn đầu bếp Ngụy, đem mặt nạ trong tay thu lại, nhìn về phía Trường Sinh cùng Nguyên Thần Tịch nói: “Trên người mấy cậu đều có vảy rồng sao?”. Bạn đang đọc t𝘳u𝘆ện tại { t𝘳u𝘮t 𝘳u𝘆en.𝐕N }
“Đúng vậy!” Nguyên Thần Tịch rất tức giận dựa người vào ghế, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo một nụ cười xấu xa nói: “Tôi thì không sao cả, nhưng Trường Sinh thì khác, cậu ấy còn có Trương Dương! Còn tôi thì chả có gì cả, ngoại trừ báo thù!”