Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi nhìn theo ánh mắt của những bóng trắng, chợt nhận ra nơi mà chúng nhìn vào dường như chính là chỗ tôi và Trường Sinh đứng.

Nơi đặt tượng sư tử nhất định phải có một khoảng trống để đặt mắt trận, phổ biến nhất là hai con sư tử phải cách nhau một cánh cửa. Khoảng trống này cũng để hai con sư tử thuận tiện phát huy năng lực. Ngược lại nếu đặt hai con sư tử cạnh nhau thì dù có là thần thú bên người tôi cũng chẳng có chỗ xoay người.

Trước cổng cục công an có gạch hoa văn màu nâu đặt cạnh đôi sư tử đá. Chúng không được dựng sát tường như những nơi khác mà đặt ở bụi thông lùn đằng sau sư tử.

Giữa thời tiết này mà mấy bụi thông lùn vẫn mọc vô cùng tươi tốt xanh um, trên đỉnh phần lớn đều có lá thông non.

Tầm mắt của các bóng trắng đều đặt trên đám thông lùn sau hai con sư tử đá.

Tôi nghĩ đến công dụng bình thường của mấy bụi thông lùn, cảm giác việc này sẽ hơi rắc rối rồi đây. Chỉ sợ bên dưới đám cây ấy không phải là thứ sạch sẽ gì.

Tùng bách thường được trồng rất nhiều xung quanh các phần mộ. Nhưng trước cửa cục cảnh sát mà cũng trồng nhiều tùng lùn như vậy, quan trọng hơn là chúng tôi đi ra đi vào mãi mà không phát hiện ra chúng, chứng tỏ người xếp đặt bố cục quả nhiên cao tay.

“Sao thế nhóc Dương?” Sư thúc đang ngẩng đầu chăm chú nhìn những cái bóng trắng kia. Khi thấy tôi lùi nhanh lại mấy bước thì ông ấy mới căng thẳng chạy tới hỏi: “Còn có thứ gì dọa được con cơ à?”

“Bên dưới có thứ gì đó!” Tôi chỉ bên dưới sư tử đá, giọng nặng nề: “Sư thúc không phát hiện hai con sư tử này có điểm bất thường ư?”

Sư thúc nhìn chằm chằm chúng một hồi lâu rồi kỳ quái hỏi: “Không phải con nói những cái bóng có vẻ kỳ lạ sao? Còn vật khác nữa à?”

“Đây không phải sư tử!” Tôi chỉ vào hai chiếc sừng hơi lộ ra dưới lớp lông mềm mại trên đỉnh đầu sư tử, cực kỳ tức giận nói: “Đây là hai con Niên thú! Niên thú đấy!”

Nghe đồn Niên thú là loài thú dữ ác độc vô cùng, nó cũng là lý do chúng ta tổ chức lễ mừng năm mới. Sách cổ miêu tả Niên thú rất giống với sư tử, chỉ khác ở cái sừng dài trên đầu.

Niên thú có hai tác dụng lớn cần phải giấu kín với người đời. Một là bởi vì nó là thú dữ, hiệu quả trấn áp không kém sư tử là bao. Hai là cũng vì nó là thú dữ nên nếu dùng không đúng cách sẽ dẫn tới một vài thứ khác.

Chỉ sợ lúc người kia đặt hai con Niên thú trấn trước cửa cục cảnh sát cũng đã tiện tay chôn vài món đồ bên dưới.

Sư thúc quan sát một chút rồi cũng lập tức căng thẳng lùi về phía sau mấy bước, nói: “Con không nói thì sư thúc cũng chẳng biết đâu. Má nó chứ, mấy cái bóng đã đủ sợ chết khiếp rồi, bọn họ còn dùng Niên thú thay cho sư tử. Bên dưới chúng chỉ sợ chôn thứ chẳng tốt đẹp gì, mau gọi người đào lên đi.”

“Bây giờ đào lên là chết hết cả đám đấy!” Sư thúc vừa dứt lời thì một giọng nói thanh thúy đã vang lên từ đằng sau.

Đại Hồng vẫn mặc một bộ quần áo đỏ như thường lệ. Cô ấy cùng với đầu bếp Ngụy chậm rì rì đi từ bên kia đường sang. Đại Hồng thoáng liếc qua hai con Niên thú và bóng trắng bên trên mặt kính, sau đó nói với tôi: “Trương Dương à! Sao cô lại nhát gan thế? Tôi nhớ trước đây cô không sợ ma quỷ cơ mà?”

Tôi nhịn lại.

Tôi cam đoan rằng Đại Hồng và đầu bếp Ngụy đi bộ tới đây, cả hai còn trò chuyện rất vui vẻ trên đường đi, nhìn nụ cười ngây ngô chưa dứt trên mặt đầu bếp Ngụy là biết.

Mấy người đàn ông khác ở đây thì không tốt số như đầu bếp Ngụy. Từ khi Đại Hồng xuất hiện, đội trưởng Triển đã sợ hết hồn, suýt nữa thì tè cả ra quần. Anh ta chỉ vào Đại Hồng, lắp bắp không nói nên lời.

Tuy rằng qua lời của sư thúc anh ta đã biết chúng tôi đều quen người trong mộng của bọn họ và người đó sẽ tới ngay lập tức. Nhưng khi thấy người thật cảm giác của anh ta vẫn rất khó nói.

Tôi thầm mắng Đại Hồng trong lòng rồi đưa bức tranh phác họa cho cô ấy, nói: “Chúc mừng cô đã thăng cấp thành nữ thần.”

Đại Hồng cầm lấy bức tranh kia, sững sờ nghe tôi trình bày nguyên nhân hậu quả rồi đột ngột kéo đội trưởng Triển hỏi: “Anh chắc chắn mình mơ thấy người này hả?”

Tôi bị động tác điên rồ của cô ấy dọa, vội vàng gạt tay cô ấy ra: “Chú ý hình tượng!”

“Nhóc Dương, sao cô lại động tay động chân thế?” Đầu bếp Ngụy rất nhập tâm vai diễn vệ sĩ, mau chóng nạt tôi.

Tôi nhìn Đại Hồng vẻ bất đắc dĩ, rồi chỉ vào bức tranh kia: “Không chỉ một mình anh ta mơ thấy cô, bên trong còn bảy người nữa, nội dung giấc mơ của họ đều giống nhau.”

“Ai nói với cô người này là tôi!” Đại Hồng mở bức vẽ ra, ném cho đầu bếp Ngụy đằng sau xem rồi nói: “Anh xem đây có phải em không?”

Tôi thấy thái độ lấp liếm của Đại Hồng thì cho rằng cô ấy đang sợ đầu bếp Ngụy sinh ra khúc mắc trong lòng. Thế là tôi vội vã chuyển chủ đề hỏi cô ấy có nhìn ra được bên dưới hai con Niên thú chôn gì không.

“Không cần cô ấy xem đâu!” Sư thúc cuống quít thò đầu tới, thần bí nói với cục trưởng Cao: “Chắc các anh cũng không biết bên dưới cánh cổng mình ra vào hằng ngày chôn cái gì nhỉ? Nếu các anh đồng ý thì ngày mai cục cảnh sát nghỉ một ngày rồi các anh hãy xin phong tỏa hai bên đường. Chúng tôi sẽ đào thứ bên dưới ra. Chỉ sợ cục trưởng Cao thấy nó rồi dăm bữa nửa tháng cũng ăn không ngon nổi.”

Những cái bóng trắng trên kính vẫn đang chuyển động nhưng con mắt của chúng vẫn hướng về phía sau hai con Niên thú.

Cục trưởng Cao âm trầm nhìn chúng tôi, hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến những thứ trong phòng vệ sinh không?”

“Có người đã gài bẫy cục cảnh sát từ mấy năm trước, chuyện xảy ra mấy ngày gần đây chỉ là ngòi nổ mà thôi.” Đại Hồng uốn éo, nửa úp sấp trên người tôi rồi nói: “Cho tôi đi xem mấy cậu nhóc bị hút dương khí kia chút nào.”

Đầu bếp Ngụy ở sau lưng cô ấy nghe vậy thì lập tức lườm tôi cảnh cáo.

Có trời đất chứng giám, tôi không hề nghĩ rằng Đại Hồng lại có bộ dạng như vậy. Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra, nói: “Bây giờ cô oai phong lắm rồi, không có quan tài, linh lực đầy đủ, ở đây nào có ai địch lại cô. Cô mau bố trí trận pháp đi. Tôi sẽ bảo đám thanh niên đào ngay mấy thứ kia lên trong đêm.”

“Như thế không được!” Sư thúc vội vàng khoát tay với tôi. Với tính tình của ông ấy mà giờ cũng đã bắt đầu lo lắng chúng tôi không khống chế được thì có thể tưởng tượng ra vật chôn bên dưới đáng sợ thế nào.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Trường Sinh đã cười thật thà với sư thúc. Anh nhìn bụi tùng lùn đằng sau đôi Niên thú, nói: “Có tôi và Nguyên Thần Tịch ở đây, sẽ không sao đâu.”

“Nguyên Thần Tịch?” Sư thúc nhíu mày, đang định hỏi thì đã thấy Nguyên Thần Tịch đứng lên từ giữa bụi tùng lùn.

Tôi nhìn Nguyên Thần Tịch. Anh ta đến lúc nào tôi cũng chẳng hề mảy may phát giác, thế mà Trường Sinh lại biết rõ anh ta ẩn thân ở đâu.

Tôi đột nhiên nhớ lại năm năm trước Nguyên Thần Tịch từng nói với mình anh ta và Trường Sinh có mối liên hệ. Nhưng chuyện lúc ấy nguyên nhân là do quan tài đá, giờ quan tài đá đã bị phá thì bọn họ liên hệ bằng cách nào?

“Là cậu!” Cục trưởng Cao vừa thấy Nguyên Thần Tịch thì đã nghiến răng muốn chửi người, nhưng vì bọn tôi đều còn ở đây mà Nguyên Thần Tịch rõ ràng cùng phe với chúng tôi nên ông ta đành phải nuốt cơn tức xuống.

Có lẽ Nguyên Thần Tịch nhắc ông ta nhớ về chuyện năm năm trước cục cảnh sát bị người ta không coi ra gì, ông ta cũng chỉ biết được vào ngày hôm sau khi xem TV.

“Đây có thể là thuật Dẫn hồn, chỉ sợ chẳng bao lâu sau cục cảnh sát này sẽ biến thành đài Vọng Hồn.” Đằng sau Nguyên Thần Tịch, Vương Uyển Nhu cũng bay ra từ bụi cây, vẻ mặt trầm xuống nhìn cục cảnh sát rồi nói với tôi.

Tôi thật sự không ngờ đêm nay mọi người lại không hẹn mà cùng tụ họp ở cục cảnh sát. Nhưng có Vương Uyển Nhu cũng tốt. Ít ra cô ấy không ngả ngớn như Đại Hồng, cũng không bất ổn như Nguyên Thần Tịch.

Mọi người đã chốt kế hoạch, chẳng thèm để ý đến những chiếc lều của đám cảnh sát dựng lên, bảo Trường Sinh hóa ra vài người giấy rồi lấy công cụ đào bới trong cục cảnh sát ra.

Tôi mạnh mẽ ép Đại Hồng bày trận. Cô nàng này linh lực đầy tràn, không cần phải tiếc rẻ gì.

Chẳng biết có phải do tức giận hay không mà Đại Hồng chẳng hề phản đối, nhận lấy đồ đạc trong tay tôi rồi bắt đầu bố trí trận pháp, không nói dù chỉ một lời thừa.

Cục trưởng Cao và đội trưởng Triển đi giao nhiệm vụ cho đám cảnh sát đang bắt đầu dáo dác nhòm ngó chúng tôi. Cuối cùng bọn họ dứt khoát bảo tất cả mọi người tới giúp một tay, miễn cho họ bàn tán sau lưng làm phiền lòng người.

Bảy thanh niên được đội trưởng Triển phân công cùng nhau canh giữ kho lạnh cũng bị gọi tới. Lúc bọn họ thấy Đại Hồng đang bày trận thì chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống. Nhưng sau khi bị đội trưởng Triển gào lên gọi thì họ đành phải đỏ mặt chậm rì rì chạy tới nhấc hai con Niên thú lên cùng mọi người.

Cần họ hỗ trợ không phải vì số lượng người giấy của Trường Sinh không đủ mà như tôi đã nói, Niên thú là thú dữ, những linh thể cấp thấp bên trong người giấy nào dám tới gần chúng.

Cho nên chúng tôi chỉ có thể gọi người tới nhấc hai con Niên thú này lên rồi ở bên cạnh bố trí trận pháp hoàn thiện, phòng trường hợp xảy ra sai sót gì.

Những cái bóng trắng trên lầu dường như cũng cảm giác được chúng tôi đang làm gì, tốc độ đung đưa của chúng càng ngày càng nhanh. Cũng may cục cảnh sát mới được xây dựng ở nơi không quá đông đúc, nếu không cửa cục cảnh sát sẽ trở thành khu vực thường xuyên phát sinh sự cố bởi vì lái xe chạy ngang qua đây thấy cảnh tòa nhà quỷ này mất.

Sau khi mọi người đã đẩy đôi Niên thú ra, tôi vội kéo sư thúc tới dán mấy lá bùa lên chúng sau đó dùng vải đỏ bọc từ đầu đến chân hai bức tượng, dùng tơ mực phong ấn lại, kẻo đôi “thần thú” được “đạo trưởng” “khai quang” này sẽ gây sự gì.

Chúng tôi giải quyết xong xuôi thì người giấy của Trường Sinh cũng đã cực kỳ thô bạo đập tan nát bụi tùng lùn và đống gạch men. Mọi người cũng không dám đứng nhìn người giấy làm việc như các lãnh đạo, tự tìm công cụ, vô cùng chịu khó cầm cuốc xẻng hỗ trợ đào lên.

Cuốc vài nhát xuống dưới vẫn là đất, nhưng đào chưa tới mười phút thì Tiểu Hà đã hét ầm lên: “Trương tiểu tiên sinh mau tới đây, ở đây có gì đó.”

Tôi liếc qua Trường Sinh đang nắm tay mình nhưng mắt vẫn nặng nề quan sát đám bóng trắng chuyển động, sau đó chạy tới chỗ Tiểu Hà.

Quả nhiên dưới chân Tiểu Hà có một cái bình màu đen lộ ra một nửa trong đất bùn. Tôi loáng thoáng thấy miệng bình đã bị người ta dùng giấy dầu bịt kín mít, còn dùng dây đỏ quấn quanh mấy vòng.

“Mọi người lùi ra sau trước đi.” Trường Sinh buông tay tôi, gấp gáp tiến lên kéo chiếc bình ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui