Con quỷ Thái Tuế kia nhìn thì tưởng nó bò ra ngoài với tốc độ rùa bò, nhưng thể tích nó to lớn, chỉ cần cái thứ nhìn như mông của nó nhúc nhích một tí đã đến được rất xa.
Một tay tôi kéo người mặc quân phục, lại thấy nhãi con tiểu Bạch không sợ chết định đi lên nhìn, tôi vội vã vỗ một cái lên đầu tay của nó, lôi mấy cọng lông tóc ít ỏi của nó về phía sau.
Nhãi con này còn dám to tiếng inh ỏi với tôi, tôi lập tức đẩy nó về phía sau một cái, nói: “Đẫn cái vị to xác này đi trước đi!”
“Khỏi cần dẫn tôi!” Người mặc quân phục ngược lại còn bình tĩnh, rút súng lục từ bên người ra, nhắm vào quỷ Thái Tuế mấy phát, nói: “Tuy chỉ bắn được vài cái, nhưng khiến nó đau một chút tôi cũng thấy thoải mái.”
Ý tưởng này quá hay!
Đúng lúc này, các đặc cảnh vác súng tiểu liên lao đến nhanh chóng. Tôi rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng của quần áo bọn họ, hiểu ra nó còn trang bị cả khiên chắn, nhìn qua rõ ràng không đơn giản chỉ là tấn công.
Nhìn thấy quỷ Thái Tuế bò đến hướng chúng tôi một chút, nơi nó đi qua thật sự mẹ khỉ không còn một cọng cỏ nào, ngay cả đất cũng bị nó làm cháy khét.
Sư công nhìn thấy các đặc cảnh chuẩn bị mở súng, đột nhiên hét một tiếng to: “Đừng nổ súng! Các người ngốc hả? Nổ súng rồi số lượng sẽ tăng lên, các người nổ súng khắp núi đồi thế này, định chuẩn bị đốt núi hả?”
Tôi nghe bỗng dưng cảm thấy cũng có lý, vội vàng nhìn sang người mặc quân phục, sau đó ngây ngốc liếc sư công, nói yếu ớt: “Thế giờ phải làm sao?”
“Người nào gây họa người đấy đi dọn dẹp!” Sư công đập một cái nặng nề vào cái ót của lão Miêu, quát khẽ: “Trước hết ổn định rồi tính tiếp, bây giờ nó hoàn toàn không có kết nối gì đáng kể, chỉ biết nghĩ đến ăn!”
“Này lão già khú đế!” Lão Miêu bị vỗ ót trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, dồn sức ném sư công lên người Triều sư thúc, rồi từ từ đi đến quỷ Thái Tuế.
“Tôi đi với ông!” Thấy lão Miêu thận trọng đi tới, Đại Hồng hất tay của đầu bếp Ngụy đang lôi kéo tay của cô ấy ra, trong lòng bàn tay từ từ xuất hiện cái mặt nạ đó.
“Không ngờ vị đại tỷ này hiểu đạo lý quá!” Lão Miêu hài lòng nhìn Đại Hồng, đôi mắt tam giác hí liếc chúng tôi vô cùng khinh bỉ, tiếp đấy hừ lạnh một tiếng. Lão móc từ cái túi rách nát ra một chiếc túi vải nhỏ, chậm rãi bóp thứ gì đó vào bên trong ruột điếu thuốc lá.
“Mọi người cẩn thận chút!” Tôi nhìn quỷ Thái Tuế vừa ngửi thấy mùi bột người chết của lão Liêu liền bắt đầu hưng phấn lên. Mủ dịch bên trong chuyển động rất nhanh, tứ chi trắng hếu vốn còn đang ngâm bên trong lại lập tức hòa tan.
Hơn nữa quanh thân quỷ Thái Tuế lại giống như Lệ Cổ Hàng, từ từ vểnh lên, cứ như đang chuẩn bị cái gì đấy.
“Hít!” Lão Miêu rít một hơi thuốc lá, quay sang phun một cái vào quỷ Thái Tuế.
Làn khói trắng kia cứ như có mắt, nhanh chóng lao đến quỷ Thái Tuế, sau đó bắt đầu dần dần lượn vòng quanh quỷ Thái Tuế, cứ một vòng rồi lại một vòng như vậy cũng hoàn toàn không tản ra.
Quỷ Thái Tuế ban đầu còn tức giận, quanh thân nhô lên rất cao, lúc này lại thật sự giống như một kẻ nghiện, mềm oặt nắm rạp xuống mặt đất không nhúc nhích, lại còn phát ra âm thanh hưởng thụ “hừ hừ”.
“Đã xong!” Lão Miêu hít sâu một hơi, cất thuốc lá đi rồi nói: “Chỉ có thể làm thứ này bất tỉnh khoảng nửa canh giờ, các ngươi mau nghĩ biện pháp đi chứ!”
Khỉ mẹ!
Nửa giờ?
Tôi còn tưởng lão Miêu ra tay, thứ đồ này thế nào cũng phải nằm cỡ một ngày chứ?
Nửa giờ? Đây là ý gì hả?
Cho dù chúng tôi chạy trối chết cũng không kịp ấy chứ!
Người nọ mặc quân phục cũng khó chịu nhìn lão Miêu, rồi nhìn sư công nói: “Không có cách nào khác?”
“Cái loại này cứng mềm đều không ăn, có thể có cách gì!” Sư công vẫn không nói gì, sư thúc giương ánh mắt lạnh lẽo lên nhìn người mặc quân phục, nói: “Không phải mấy người thử hết mọi cách rồi sao? Bây giờ tìm chúng tôi làm cái gì? Chẳng qua chỉ là có thêm một trạm dọn xác chết mà thôi.”
“Không chỉ như vậy!” Người mặc quân phục cười một tiếng đau khổ, chỉ vào con quỷ Thái Tuế đang ngất, nói: “Chút nữa các người ngủ sẽ biết.”
“Sẽ mơ đúng không? Về chuyện đáng sợ nhất trong lòng?” Tôi đột nhiên nghĩ đến quỷ Thái Tuế còn có một đại chiêu, chúng tôi đã ăn chiêu này đến mệt.
Người mặc quân phục gật nhẹ, cười khổ nói: “Tối hôm qua chúng tôi cũng nằm mơ. Bây giờ còn không cần chờ đến lúc chúng tôi ngủ, chỉ cần thả lỏng tinh thần một chút sẽ lập tức nằm mơ!”
Tôi nhìn quỷ Thái Tuế không chút nhúc nhích, không ngờ thứ này lại mưu tính cao siêu đến như vậy. Tôi thấy vùng đất dưới người quỷ Thái Tuế dường như đang dãn ra, giống như có thứ gì đó đang từ từ bò lên.
“Chị Uyển Nhu?” Tôi theo thói quen quay đầu lại nhìn Vương Uyển Nhu, lại thấy cô ấy đang mờ mịt nhìn mặt đất cháy vàng.
Nghe thấy tôi gọi, lúc này cô ấy mới ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
“Chị nhìn chỗ đó!” Tôi thấy sắc mặt cô ấy hơi không ổn, tưởng là vì cô ấy mới đi ra từ trong Kiến Mộc bị dọa sợ nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào dưới thân quỷ Thái Tuế nói: “Chị nhìn xem có phải có vật gì hay không?”
“Chẳng lẽ quỷ Thái Tuế còn định ấp tiểu Thái Tuế?” Lão Miêu cầm điếu thuốc lá, nghi ngờ nhìn quỷ Thái Tuế, quay đầu lại nhìn Đại Hồng rồi nói: “Cô đến từ Linh giới, biết nhiều hiểu rộng, cô nói xem có phải quỷ Thái Tuế ấp đứa nhỏ hay không!”
Đại Hồng dùng ánh mắt vô cùng quái lạ nhìn lão Miêu, lại liếc sang Sơn Thần đang lôi kéo Tuyết Nữ làm người qua đường.
Tôi cũng căng thẳng nhìn mọi người, chúng tôi cũng không tiếp xúc nhiều với quỷ Thái Tuế, với lại thứ Thái Tuệ này được lan truyền vô cùng kỳ diệu, sai lầm một chút thôi tất cả chúng tôi và những thi thể không biết tới từ đâu này sẽ đều bị nuốt gọn.
Hơn nữa bây giờ chúng tôi đã không chỉ đơn giản là động thủ trên đầu Thái Tuế, mà đã hoàn toàn muốn giết chết Thái Tuế này!
“Thứ chết tiệt này!” Sư công bất thình lình mắng một tiếng nặng nề, vỗ đầu sư thúc, nói: “Bất luận là có sinh con quỷ nhỏ hay không, các người không thể tránh xa chút rồi nói à? Ngộ nhỡ sinh ra con quỷ nhỏ đấy, các người đây là muốn chuẩn bị đỡ đẻ cho nó hả?”
Lúc này tôi mới phát hiện chỗ chúng tôi đứng cách xa quỷ Thái Tuế cũng chỉ có mấy chục bước, với cả miêu Lão nói rằng bột người chết chỉ có thể gây ngất quỷ Thái Tuế khoảng nửa canh giờ.
Tôi vội vã kéo tiểu Bạch định chạy, nhưng vừa mới nhấc chân lên, dưới chân có cảm giác khẽ động một cái, giống như có thứ gì đó từ dưới đất chui lên.
Chân tôi lập tức mềm nhũn vì bị dọa sợ, rất sợ rằng ngộ nhỡ thứ vươn ra là ma trảo. Tôi kéo tiểu Bạch sải bước lui về phía sau, nhưng khi bắt đầu giơ chân lên, bốn phía cũng đã bắt đầu rạn nứt xung quanh giống như măng mọc!
Ta vội vàng hất tiểu Bạch một cái đến chỗ Đại Hồng, sau đó lôi kéo người mặc quân phục kia chạy nhanh ra bên ngoài.
Mỗi một bước đều trống không, sư thúc ở sau lưng sư công hô to: “Lão Miêu, ngươi con mẹ nó vừa làm cái gì!”
“Không phải lão già khú kia để tôi làm ngất quỷ Thái Tuế sao!” Lão Miêu cũng gấp gáp, ngay cả đôi giày rách trên chân cũng vứt đi, hét to: “Rốt cuộc thứ quỷ quái này bị gì thế!”
Ầm!
Tôi đạp một bước không vững, chân liền trực tiếp bị hõm vào, nhưng tôi cũng không dám nghĩ nhiều, trực tiếp nâng chân lên, gắng sức lôi kéo người mặc quân phục phía sau: “Đi mau!”
Nhưng lúc kéo tôi lại không kéo được, vội vã quay đầu lại nhìn lại thấy người mặc quân phục rút súng lục ra, bắn một phát dưới chân mình.
Lúc này tôi mới phát hiện, chân của gã bị thứ gì đó quấn lấy, bắn thêm một phát liền có một ít dịch màu đen tanh hôi bắn ra.
Tôi nhìn quỷ Thái Tuế vẫn đang nằm úp bất động phía sau, đột nhiên cảm thấy chúng tôi đã coi thường nó rồi.
Có lẽ nó cũng không phải chỉ có nhìn qua lớn như vậy, đem cái kia mặc quân trang hướng bên người kéo một cái, nhìn những đặc công kia mang theo một ít trang bị cực nhanh lui về phía sau, vội vàng ở trên đùi trái phải mỗi bên dán một tờ phù giấy, sau đó trên tay dùng sức, mãnh liệt bước lớn một bước.
Có lẽ nó cũng không phải chỉ có to xác. Tôi kéo người mặc quân phục sang một bên, nhìn những đặc cảnh mang theo trang bị lùi về phía sau rất nhanh, vội vàng dán bùa lên hai bên đùi mỗi bên một lá, sau đó hơi dùng sức trên tay, dồn sức bước từng bước lớn.
Mỗi bước đó đi xa gần mười mét, vậy mà tôi phát hiện khối đất vẫn đang di chuyển. Hơn nữa, ngay cả chỗ Sơn Thần và Tuyết Nữ lùi lại cực nhanh cũng đầy vết nứt.
Ngay cả đầu tôi cũng không dám quay lại, vừa kéo người mặc quân phục vừa cấp tốc cắn vết thương ban đầu trên ngón tay, dùng máu vẽ lên lá bùa, sau đó tôi hét lên với người bên cạnh và Đại Hồng đang di chuyển lề mề: “Còn không đi mau, phía dưới mẹ nó đều là xác chết rồi!”
“Tôi biết” Đại Hồng sâu kín lên tiếng, chỉ vào đầu bếp Ngụy phía sau lưng, nói: “Từ đầu người này đã biết, nhưng không nói với chúng ta!”
Lúc này đầu bếp Ngụy đã dang hai tay ra, ném Đại Hồng và tiểu Bạch sang bên cạnh, vội vàng giải thích: “Tôi tưởng là trên núi chỉ chôn cất mấy người không có liên quan gì!”
“Nhà của ngươi trên núi con mẹ nó đều là xác chết hả!” Lão Miêu chạy đến nỗi đầu gối sắp đi xuống đất, tức giận hét to với đầu bếp Ngụy: “Ngươi bảo ngay cả một thân cây các ngươi cũng không biết sao?”
“Ngươi còn không đi mau, bị lấp bây giờ!” Đại Hồng sâu kín đứng bên cạnh Sơn Thần, nói chậm rãi: “Phía dưới này khả năng chính là hang ổ của bọn quỷ Thái Tuế!”
Tôi nhìn Sơn Thần và Tuyết Nữ đã lùi xa trăm mét đứng xem trò vui, bỗng nhiên trong lòng có vô số thảo nê mã chạy qua. Từ sau khi đi học tôi đã không còn loại tâm trạng này nữa, bây giờ hiếm khi vị lão đầu đá nhìn tưởng thật thà kia mang đến cho tôi cảm giác này!
Cũng không biết kéo những người không thể nhúc nhích đang sắp bị vùi lấp như chúng tôi, ngộ nhỡ chúng tôi không thể động đậy, ông ta sẽ cứu chúng ta á!
Không đi nổi!
Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem những đặc công vốn đang phải canh gác bên ngoài, lúc này đã chạy nhanh hơn chúng tôi rất nhiều, dĩ nhiên là không có một ai đeo “bao tải”.
Sư thúc cõng sư cong phía trước cũng được bốn ác linh mang chạy rất nhanh, lão Miêu chạy sau vài bước thì sử dụng người giấy, cô nàng mập trực tiếp kéo tay đầu bếp Ngụy, chỉ có tôi còn phải kéo một người.
Vội vàng hét lên với Sơn Thần ở phía trước: “Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch! Đi tìm họ nhanh!
Tôi vừa mới dứt lời, người mặc quân phục phía sau liền đẩy mạnh lưng của tôi, nói: “Sắp rơi xuống!”
Ầm!
Đúng là khi gã vừa mở miệng, tôi cũng cảm giác hai tay rơi xuống, sau đó phía trước nứt ra hai cái miệng lớn, một cái đầu không bị hư thối chút nào cứ như thế xuất hiện đột ngột dưới chân tôi.