Xung quanh yên lặng giống như chỉ còn lại một người bình thường như tôi trên thế giới, tôi lặng lẽ nhìn những gợn nước có ánh trắng nhạt tạo thành từng vòng tròn trước mặt mình, nhưng hoàn toàn tìm không thể tìm được manh mối nào.
Hai người sư thúc và cô nàng mập vào trước rồi biến mất còn có thể nói là do họ đi trước tôi nên tôi không nhìn thấy, nhưng bà Đinh đâu rồi?
Rõ ràng là bà ấy tiến vào sau lưng tôi, tuy nói một người lớn tuổi như vậy mà còn bị tôi cõng trên lưng tiến có hơi mất thể diện nhưng không cần bỏ tôi lại một mình ngay khi vừa tiến vào để tôi một mình tự lực cánh sinh chứ?
Ngay cả cái người vừa cười khẽ kia cũng không thấy bóng dáng đâu, như thể tiếng cười khẽ chỉ là tưởng tượng trong đầu tôi mà thôi.
Tôi hé mở mắt, toàn thân vẫn không thể di chuyển một tấc nào, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chịu sự khống chế của tôi, cứ như vậy nặng nề nhìn gợn nước dao động từng vòng.
Đột nhiên tôi có chút buồn cười bởi vì cảnh tượng này sạch sẽ đến mức không có bất kì tạp chất nào. Nhưng ở một nơi quỷ dị như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy sợ hãi làm nơi này vốn ban đầu có chút tiên khí cũng không còn.
Ngoại trừ việc không có linh thể bay qua thì nơi này giống hệt như khung cảnh trong giấc mơ của tôi khi tôi trở thành quái vật đầu người thân rắn.
Chỉ là lúc này tôi chỉ nhìn những gợn nước màu trắng nhạt, mà khi đó tôi nhìn nguyên một đám linh thể bay qua mình như thể tôi có tất cả năng lực của chúa tể.
“Ha!Ha!”
Đột nhiên sau gáy tôi lại tê dại rồi trước mắt bỗng dưng sáng ngời.
Một thứ màu trắng nhạt từ nơi xa chậm rãi bay về phía tôi, hơn nữa còn có một hàng dài theo sau.
Đây là?
Tôi muốn mở to mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng tôi thậm chí còn không thể cử động mí mắt của mình nên chỉ có thể lạnh lùng nhìn những linh thể đó lướt qua tôi từng cái một như trong mộng, mà tôi thậm chí còn không có tư cách để nhìn kỹ.
ôi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi xuống. Lúc đó tối quá nên tôi muốn nhìn thấy, vì thế tôi thấy được; sau đó tôi nghĩ không biết nơi này có linh thể giống như trong giấc mơ hay không thì những linh thể liền bay lại ngay lập tức.
Nơi này khiến cho tôi tâm tưởng sự thành ư?
Chẳng lẽ nơi này có thể hứa nguyện? Hơn nữa là cái loại nghĩ đến điều gì sẽ thành sự thật sao?
Hơn nữa mỗi lần thực hiện đều sẽ có âm thanh cười khẽ trước sau đó là cảm giác tê dại sau gáy. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng tôi yên lặng nghĩ để cho sư phụ xuất hiện đi! Đã lâu rồi tôi không được gặp sư phụ…
Ở cái cái nơi không ai có thể tin được như vậy chỉ có sư phụ mới có thể cho tôi cảm giác an toàn. Bởi vậy đột nhiên tôi rất muốn gặp ông ta.
“Ha! Ha!”
Tôi lại nghe tiếng cười đó nên định chờ sau khi gáy tê rần rồi quan sát tình huống. Nhưng lần này sau gáy tôi càng đau nhức kịch liệt hơn.
Đến rồi!
Trong lòng lập tức cả kinh vội cẩn thận nhìn bốn phía, tuyệt đối không thể bỏ qua khả năng nhìn thấy sư phụ được.
Nhưng ngắm nửa ngày vẫn chỉ có thể nhìn thấy những linh thể đó lay động ở trước mặt tôi như cũ, hơn nữa tuyệt đối không có một ai mang kính râm cả.
Này là vô dụng rồi sao?
Hứa nguyện không thành công hoặc là nói là lòng tôi không thành, còn hai lần vừa rồi đều là do tôi đánh bậy đánh bạ.
“Ha hả!”
Trong lúc phân tích tôi lại nghe thấy một tràng cười khác. Những gợn nước vốn nhạt trước mắt trở nên vô cùng kịch liệt, sau đó gợn nước vốn sáng ban đầu bỗng tối sầm lại.
Tôi bắt đầu không thích ứng được, theo bản năng muốn nhìn thấy ánh sáng lần nữa thì thấy trong bóng đêm chậm rãi bắt đầu xuất hiện ánh sáng nhẹ rồi một bàn đột nhiên xuất hiện trong bóng tối phía trước tôi.
Mà bên cạnh bàn thế nhưng còn có một người đang ngồi. Đó là một người đeo kính râm đen, người ấy cầm một tuyệt bút màu son trên tay, cau mày nặng nề nhìn một nửa phù đang vẽ dở trên mặt bàn.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh ông ta được, hình như đó là một một nơi tối tăm đến mức không có biên cảnh?
Sư phụ đang ở nơi nào vậy? Địa phủ? Hay là bị người nào câu đi đâu rồi?
“Sư phụ?” Lòng tôi đau xót rồi trầm xuống, há mồm muốn gọi nhưng lại cảm thấy trong cổ như mắc nghẹn.
Có vẻ như tôi vẫn không thể di chuyển.
Dù nơi này là giả hay thật đều có tác dụng thỏa mãn tâm nguyện mà. Nghĩ đến đây tôi đột nhiên tôi vui vẻ, nếu nơi này có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng thì tôi có thể gọi quái vật đầu người thân rắn tới nơi này để giải quyết mọi thứ không?
Không!
Để Trường Sinh qua trước…
Tôi vội vàng dập tắt ý định để đầu người thân rắn qua rồi nỗ lực kêu to trong lòng: “Để Trường Sinh qua đây, tôi muốn Trường Sinh qua đây!”
“Ha! Ha!”
Lần này tiếng cười càng vui vẻ hơn, hơn nữa còn giống như âm thanh trẻ con lần đầu nhìn thấy chuyện thú vị mà vỗ tay, nhưng điều này khiến cái ót tôi đau lại càng đau hơn.
“Trương Dương!”
Sau gáy đau đến mức đầu tôi suýt nữa bị xé toạc ra thì bỗng nghe được nghe thấy một giọng nói trầm thấp nôn nóng gọi tôi, sau đó một đôi cánh tay cường tráng ôm chặt lấy tôi nói: “Cô sao rồi?”
Cặp cánh tay đó rất vững chắc và mạnh mẽ hơn nữa còn có một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt như muốn xuyên thấu lớp quần áo để xâm nhập vào da thịt tôi.
“Trương Dương, cô tỉnh chưa? Trương Dương!” Trường Sinh vẫn sốt ruột gọi tôi, cánh tay lực lưỡng ấy dùng sức lắc mạnh như tình tiết trong TV.
Mà vẻ lo lắng trên mặt như thể chỉ cần tôi có chuyện gì xảy ra sẽ tan nát cõi lòng mà chết.
Cả người tôi không cử động được, chỉ có thể mặc cho cậu lay lay
“Trương Dương! Trương Dương! Cô mau tỉnh lại đi!”
Qua hồi lâu mà cậu ấy vẫn lay tôi, hơn nữa không phải kêu tôi tỉnh thì nói một số lời quan tâm
Lay lâu như vậy nhưng Trường Sinh vẫn chỉ la hét chứ không còn động tác nào khác.
Trong lòng tôi lại nặng trĩu, mặc cho những cơn lắc dữ dội làm đầu thêm đau. Nhưng tôi không dám có ý nghĩ khác nữa, bởi vậy yên lặng niệm Thanh Tâm Chú dẹp sạch mọi tạp niệm ra ngoài.
Ngay cả khi sư phụ trước mặt từ từ đứng lên đi về phía tôi thì tôi cũng không kích động nữa
“Ha! ha!”
Nhưng cho dù tôi không nghĩ thì tiếng cười ấy vẫn vang lên khiến đầu tôi đau như không còn là của mình nữa.
Đôi mắt không thể khép lại nặng nề nhìn một tôi khác từ nơi xa mang theo tiếng cười khẽ từ từ bay lại đây, nếu không nhìn cái đuôi đang lắc lư phía sau tôi còn tưởng là mình đang soi gương.
Cho dù không muốn nhưng tôi vẫn không thay đổi được đuôi trắng đen đang đong đưa và ánh mắt quỷ dị của quái vật đầu người thân rắn đang từ từ bay về phía mình.
Quái vật quái vật đầu người thân rắn trước mắt vô cùng đắc ý, ả ta vừa khua tay một cái thì Trường Sinh, những linh thể lay động và gợn nước đang tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt liền biến mất ngay lập tức.
Cả thế giới bỗng tối sầm lại, trước mặt tôi chẳng còn gì ngoài khuôn mặt của mình.
Trong bóng tối tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài quái vật đầu người thân rắn
“A Lạc.” Quái vật quái vật đầu người thân rắn dựa gần tôi rồi mỉm cười ngọt ngào nói: “Cô biết không ổn từ khi nào? Không phải cô đã tin rằng đây là sức mạnh của hứa nguyện à, còn muốn tôi tới nữa? Là do La Trường Sinh lúc nãy không đủ thật nên cô mới đổi ý ư?”
Trước kia tôi đã nghĩ quái vật quái vật đầu người thân rắn có thể và định vị và theo dõi vị trí của tôi bất cứ lúc nào, ngay cả hành động và suy nghĩ trong lòng của tôi cũng vậy, cho nên dù hiện tại tôi không thể nói chuyện, tôi vẫn có thể cùng quái vật đầu người thân rắn câu thông.
Chẳng lẽ đây chính là mối liên hệ bí ẩn giữa những người trông giống nhau sao?
Vừa xuất hiện tôi đã cảm thấy không đúng rồi. Nếu thật là hứa nguyện thì ít nhất cũng phải nói lớn tiếng ra chứ?
Theo tôi nghĩ thì chỉ có thể có hai tình huống: Một là tôi là chúa tể thế giới, chẳng hạn như thượng đế nói rằng muốn có ánh sáng thì sẽ có ánh sáng, nói rằng nếu có đất thì sẽ có đất; hai là có có một thứ hiểu trong lòng tôi đang nghĩ gì giở trò.
Nhưng tôi tình nguyện tin cái thứ hai nên khi đó tôi đã đè những suy nghĩ sinh sôi dưới đáy lòng xuống dưới.
Sau đó linh thể phiêu động, Trường Sinh, quái vật đầu người thân rắn nghĩ một nửa lại không kêu nữa và bản thân là một thí nghiệm.
Trên thực tế, linh thể xuất hiện hoàn toàn giống như đúc trong giấc mơ của tôi, chỉ có Trường Sinh thì khác. Nếu Trường Sinh mà đến chắc chắn sẽ làm cho tôi tỉnh ngủ rồi gọi tôi dậy chứ không thể nào giống nam nữ chính sinh ly tử biệt trong phim ngôn tình vừa run vừa gào không ngừng được.
Cho nên người trước quá mắt tuy chân thật nhưng phía sau lại giở trò, đối lập như vậy thì tình huống như thế nào lập tức rõ ràng.
Tôi vẫn luôn chịu đựng không thèm nghĩ đến quái vật đầu người thân rắn để dụ ả ta tự ra, hơn nữa còn miễn cho tôi phải phí nước bọt.
Mà muốn nhìn thấy sư phụ là sự thật.
Hai lão già họ Đinh vốn cho là đáng tin cậy cũng trở nên như chưa từng quen biết. Còn sư thúc thế mà lại giúp đỡ bọn họ xuống tay sau lưng tôi, ngay cả lão Miêu và sư công, thế nhưng không một ai giúp tôi.
Chỉ có sư phụ…
“Ha! Ha!”
Quái vật đầu người thân rắn đột nhiên cười to, đồng tử trong mắt chợt lóe, không e dè dùng cặp con mắt 4 đồng tử nhìn chằm chằm tôi nói: “So với tưởng tượng của tôi thì cô càng thông minh và đa tình hơn nhiều, cảnh cô vừa nhìn thấy của sư phụ mình là thật đó. Bởi vì tôi biết linh thể của ông ta ở nơi nào.”
“Làm sao mà cô biết được?” Tôi lại nhịn không được mở miệng hỏi.
Nhưng ngay khi vừa mở miệng tôi đã hối hối hận, mục đích người này làm mấy chuyện này tôi vẫn chưa biết đâu.
Hao tổn tâm cơ để tôi gọi ả ta ra từ đáy lòng, cuối không trụ được mà tự mình chạy ra cho tôi cảm giác như tâm trí con hàng này mới khoảng 5-6 vậy.
“Không phải tôi mới 5-6 tuổi đâu.” Ý cười trên mặt quái vật đầu người thân rắn chợt lóe, đắc ý nói: “Giờ cô nghĩ không thông phải không? Chỉ có tôi mới có thể suy nghĩ cẩn thận thôi, từ khoảnh khắc nhìn thấy cô rời khỏi ao tôi đã biết mình muốn làm cái gì rồi, hóa ra mọi thứ lại đơn giản như vậy. Tội nghiệp tôi ở trong hồ ngây người hơn năm năm vì không nỡ xa vài dịch xác chết.”
“A Lạc, tôi nên cảm ơn cô thế nào đây? Thấy cô cho tôi nhiều lợi ích như vậy thì tôi có nên làm theo lời hắn nói biến cô và tôi thành một người không?” Quái vật đầu người thân rắn rất nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm rồi cười to nói: “Sau khi chúng ta hợp thành một thể, A Lạc sẽ là Trương Dương, Trương Dương là A Lạc, cô nói xem như vậy có tốt không?”
“A Lạc là ai!” Thấy quái vật đầu người thân rắn lại bắt đầu dở bệnh thần kinh, tôi đột nhiên hỏi trong lòng.
Sắc mặt quái vật đầu người thân rắn lập tức trầm xuống, hai mắt bốn đồng tử nặng nề nhìn tôi nói: “Tôi chính là A Lạc a! Cô cũng là A Lạc, thế giới này chính là A Lạc, cho nên chúng ta mới có thể ở chỗ này nghĩ gì muốn đó.”