Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi không thể ngờ rằng có một ngày chính mình sẽ rơi vào tình huống này, xương cốt cả người vỡ vụn còn những người tôi tin tưởng thì đều đứng bên cạnh giương mắt nhìn mà không ai chịu giúp, Trường Sinh thì bị Đại Hồng nhốt trong mặt nạ không thể thoát ra.

Sự chua xót trong đó thật đúng là không thể diễn tả hết bằng lời.

Lúc đám sư công đến tôi còn muốn hỏi vì sao thằng nhãi con Tiểu Bạch không tới, bởi vì với tính cách bốc đồng của nó thì ngoại trừ Vương Uyển Nhu không ai có thể trấn áp nó, nếu nó muốn thì có khi sẽ lén lút đi theo. Nhưng lần này Tiểu Bạch lại thành thật như vậy hóa ra là vì những người này đã âm thầm động tay động chân.

Còn cả Nguyên Thần Tịch nữa, giám đốc Đinh trả thi thể của Nguyên Phó cho anh ta chắc là để giữ chân không cho người đến đây.

Hóa ra từ lúc tôi và Trường Sinh tới thôn thần thì bọn họ đã bố trí xong hết mọi thứ.

Không đúng!

Có lẽ là sớm hơn, khi bọn họ biết quái vật đầu người mình rắn nhìn thấy tôi thì đã chuẩn bị sẵn cho việc hi sinh tôi.

Vì vậy thay vì già mồm cầu xin bọn họ thì chẳng thà tôi chấp nhận số phận, hỏi xem bọn họ định làm thế nào.

Có lẽ đúng như lời giám đốc Đinh nói, tôi vốn không nên được sinh ra, đáng lẽ tôi phải chết theo mẹ mình!

Nếu thế thì sư phụ đã không chết và Trường Sinh cũng sẽ chẳng tồn tại, mọi người ở thôn thần cũng không chết vì tôi, một nửa thôn dân dưới chân núi Côn Lôn sẽ không biến mất.


Sau đó sẽ không có những sự kiện khác xảy ra.

Sư công cũng bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi. Ông già luôn vui vẻ cười hỉ hả và thờ ơ với mọi thứ này cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tôi và ông ấy nhìn nhau, ông ấy là người trước đây tôi chưa từng nghe qua, chỉ từ khi Viên Uy trả lại sư phụ thứ gọi là di vật của ông ấy thì tôi mới biết có một người sư công tồn tại. Lúc mới gặp nhau tôi cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với ông ấy, nhưng bây giờ nói không có tình cảm thì quá dối lòng.

Chúng tôi cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy, cuối cùng ông ấy dời mắt đi trước, liếc sang sư thúc rồi nói: “Ta đã phá vỡ phù văn và phù văn trên bức tường của nhà họ Lư.”

“Sao lại phá vỡ thế?” Tôi không ngờ trong lúc mình và Trường Sinh tới thôn thần để tìm người hỏi về cách giải phù văn thì đám người sư công ở nhà đã giải được.

Bọn họ vẫn luôn chơi đùa với chúng tôi hay sao?

“Là Tiểu Bạch.” Sắc mặt sư công có vẻ trắng bệch, ông ấy chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi rồi nói: “Con biết vì sao ta không dám để cho con ở bên cạnh phù văn quá lâu không? Phù văn và phù văn kia thật ra vốn là một bộ, kết hợp tất cả những thứ này lại sẽ giải thích tất cả. Kiến Mộc, quan tài đá, Tụ Âm châu, mặt nạ, thôn thần và cả tấm vải đỏ con vẫn luôn dùng đều liên quan đến Si Vưu và cửa vào Linh giới.”

“Nó là gì thế?” Cơ thể tôi lại bắt đầu đau đớn, tôi vội vàng vẫy tay với lão Miêu, dù gì thì tôi cũng sắp chết rồi, sao không làm việc gì khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Lão Miêu thở dài rồi bỏ thứ gì đó vào trong tẩu thuốc, đưa đến bên miệng tôi và nói: “Cô hút ít đi một chút, cô và Trường Sinh liên kết với nhau bởi Tác Hồn dẫn, cô hút cũng tương đương với nó hút.”

Tôi khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, nói cách khác tình huống hiện tại của tôi Trường Sinh cũng biết nên tôi không cần quá lo lắng.


Sư công thấy tôi hút thuốc lá thì chậm rãi nói: “Những chuyện này đều dính dáng đến con, là sư công của con, ta sẽ nói rõ ràng hết để con được ra đi thanh thản. Con phải hiểu rằng không phải chúng ta nhẫn tâm ra tay mà do việc con tiếp tục sống có hậu quả quá lớn.”

“Ừm!” Tôi phả một ngụm khói ra, khẽ gật đầu với ông ấy.

Bà Đinh còn run rẩy hơn cả tôi, bà ấy kéo tôi dựa vào vai mình rồi nói với cô nàng mập: “Mang nước lại đây cho Dương Dương uống một chút đi.”

Cô nàng mập vội vàng móc bình nước ra, đưa tới bên miệng tôi, giọng nói nghe như khóc: “Xin lỗi Trương Dương.”

“Không sao đâu.” Tôi cứ uống một ngụm nước thì lại phun ra bốn năm ngụm máu nên dứt khoát không uống nữa.

Giám đốc Đinh vỗ vỗ sư công ra hiệu cho ông ấy mở lời, lúc này sư công mới nói: “Tiểu Bạch là em ruột của con nhưng con cũng biết cậu bé khác mình.”

Tôi khẽ gật đầu, lại là Tiểu Bạch. Nhưng nhìn cái cách Tiểu Bạch nuốt linh thể khá giống với A Lạc lấy linh thể làm thức ăn, do nó là nam nên mới không thể nhận ra tướng mạo.

“Con là nữ giới nên được thừa hưởng thiên phú Thần tộc mẫu hệ của mẹ mình, còn cậu bé chẳng qua chỉ là phụ phẩm, hoặc là người sinh ra để hầu hạ con.” Sư công nhìn tôi, có chút buồn cười nói: “Tiểu Hắc Tử đáng lẽ nên dạy cho con biết tất cả các nền văn minh trên thế giới ban đầu đều là xã hội mẫu hệ, hiện nay rất nhiều loài động vật vẫn giữ đặc tính mẫu hệ thống trị. Cho nên người kế thừa Thần tộc của bọn con vẫn phải là nữ giới, đó là lý do tại sao cả con và mẹ mình đều mang giới tính nữ.”

Tôi không ngờ rằng sư công sẽ lải nhải về những chuyện này nhưng tôi cũng hiểu đây mới là gốc rễ vấn đề.


“Tuy nói như vậy nhưng Tiểu Bạch có khi còn mạnh hơn con. Là người thừa kế trong xã hội mẫu hệ, con không cần làm gì hết ngoại trừ việc sinh ra thế hệ kế tiếp, mọi chuyện khác đều do cậu bé xử lý thay, cho nên cậu bé mới nhận ra những ký hiệu kia.” Sư công từ nãy đến giờ vẫn luôn lộ vẻ ngạc nhiên, ông ấy nhìn tôi nói: “Sau khi con và Trường Sinh đi rồi, ta và lão Miêu tỉnh lại. Nghĩ đến việc hai con đi mà không mang theo phù đồ kia nên bọn ta lấy ra xem thử, kết quả Tiểu bạch xoay vài vòng đã phá giải được.”

“Thế bức phù đồ ấy nói cái gì?” Tôi chỉ cần biết chúng có ý nghĩa gì là được rồi, có lẽ tôi chết đi còn Tiểu Bạch vẫn sống cũng là một loại may mắn.

Trước đây tôi vẫn cho rằng Tiểu Bạch đáng thương hơn mình, không ngờ cuối cùng vẫn là mình dính bi kịch.

Sư công mím môi thật chặt, quay người nhìn dòng nước nhợt nhạt gợn sóng của sông Âm và nói: “Bức phù đồ kết hợp với phù văn là một vài dòng chữ Miêu cổ, giải thích toàn bộ sự tình. Lão Miêu từng nghiên cứu qua chữ Miêu cổ nên chúng ta đã giải mã nó rất nhanh. Chúng nói… chúng nói…”

“Thôi, ông cứ ấp a ấp úng thế, để tôi nói cho.” Lão Miêu đưa chiếu tẩu hút thuốc trong tay cho bà Đinh, ra hiệu cho bà ấy đút cho tôi hút rồi mới nói: “Những dòng chữ đó nói rằng Si Vưu thật ra do thân thể của Bàn Cổ biến thành, cùng một loại người với Nữ Oa và Phục Hy nên có đầu người mình rắn, chẳng qua hắn bị ma tính khống chế nên phải có thần tính kiềm chế lại. Ban đầu cũng không có chuyện gì xảy ra nếu như hắn không định phá vỡ sự cân bằng giữa Linh giới, Thiên giới và Nhân gian. Hoàng Đế không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc mượn thiên binh từ Linh giới và Thiên giới để giết hắn.”

“Nhưng thân thể của hắn được truyền thừa từ vị đại thần thượng cổ Bàn Cổ nên không thể tiêu tán, cuối cùng họ chỉ có thể nghiền hắn thành tro bụi rồi dùng máu của hài đồng trấn áp. Nhưng những kẻ làm điều đó biết mình đã tạo nghiệp chướng nặng nề nên đã nhờ người của Miêu tộc chạm khắc một chiếc quan tài đá để chứa xác của Si Vưu đồng thời bỏ những vật này lại.” Lão Miêu nói đến đây thì lườm cô nàng mập rồi hơi tức giận tiếp lời: “Ta không ngờ người Miêu ngay từ khi chưa có sự phân biệt giữa người Miêu và người Hán đã không thể đánh lại được người Hán các ngươi.”

“Nói tiếp đi.” Cục trưởng lùn vỗ vỗ lão Miêu, chỉ vào tôi rồi nói: “Thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa.”

Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện ra đôi chân mình đang dần vặn vẹo, hai bàn chân tự chà xát vào nhau, da chân bắt đầu bong ra để lộ lớp thịt màu hồng bên trong.

“Đây là?” Lão Miêu thấy thế thì quýnh lên, vội vàng nhìn sư công hỏi: “Lão bất tử, con bé sao thế?”

“Trở về bản tính tự nhiên.” Sư công dường như không hề ngạc nhiên, chỉ nặng nề nói: “Có lẽ con bé không nói sai, xương cốt toàn thân của con bé đã bị con quái vật đầu người mình rắn siết gãy, ả ta muốn ép Thần Ma nhị tính của nhóc Dương hiện ra. Đợi thêm lát nữa con bé sẽ mọc đuôi rắn đấy, lão nói nhanh lên.”

Tôi liếc nhìn đôi chân đã chết lặng của mình, không ngờ quái vật đầu người mình rắn lại nói đúng, tôi thật sự mọc ra đuôi rắn.


“À.” Lão Miêu nhìn tôi bằng ánh mắt lóe sáng, nói tiếp: “Nó còn nói khi còn sống Si Vưu đã mấy lần muốn mượn Kiến Mộc để ra vào hai giới Thiên, Linh, sau khi chết đi linh thể của hắn không thể tiêu tan nên lại càng muốn thông qua Kiến Mộc lén lút lẻn vào Linh giới. Vì vậy cuối cùng Hoàng Đế không còn cách nào khác là phải chém đứt Kiến Mộc. Nhưng không ngờ trước đó Si Vưu đã đưa một bộ phận người trong tộc vào Linh giới và giấu linh hồn của mình trong một đoạn Kiến Mộc.”

Nói đến đây, tôi khẽ gật đầu, chuyện bên trong Kiến Mộc có linh hồn tôi đã nghe quái vật đầu người mình rắn nói, vả lại khi ở đỉnh Côn Lôn việc Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch bị một tiếng hét của Kiến Mộc làm cho choáng váng đã chứng minh bên trong Kiến Mộc là hồn của Si Vưu nên nó mới có thể điều khiển Si Vưu chi cốt trong cơ thể bọn họ.

“Để áp chế Si Vưu, tổ tiên Thần tộc đã tạo ra Tụ Âm châu rồi tách hồn phách của Si Vưu bên trong Kiến Mộc ra, khiến cho linh thể của hắn không còn đầy đủ.” Lão Miêu nói đến đây thì liếc nhìn tôi: “May mà lần này Ngụy Yến đã trở về, nếu không ngay cả cô ấy cũng không trốn thoát được.”

“Thế chiếc mặt nạ đâu rồi?” Tôi nhìn thoáng qua chiếc mặt nạ trong tay Đại Hồng, nghĩ mãi mà không rõ chuyện này là sao nữa.

Nhưng lão Miêu lắc đầu nói: “Có khả năng mặt nạ lúc đó là một loại vũ khí, người ghi chép lại cho rằng mọi người đều biết rõ nên không nhắc đến nữa.”

“Đoạn cuối cùng nói rằng nếu dùng máu của con cháu Si Vưu để dung hợp Si Vưu chi cốt, sau đó lại đem máu của Si Vưu hợp nhất với linh thể của Si Vưu thì Si Vưu sẽ sống lại và cánh cửa nối giữa Linh giới và nhân gian cũng sẽ mở ra, đến lúc đó con cháu Si Vưu sẽ tới đây báo thù.”

“Chỉ thế thôi sao?” Tôi nghe trong bối rối, chẳng lẽ những người từ thời thượng cổ viết đơn giản đến vậy ư?

Họ nói về sự khởi đầu vấn đề rồi lại trình bày kết quả, nhưng tình huống hiện tại phức tạp hơn nhiều mà?

“Trong người con hiện tại là máu Thần tộc, nhưng con lại được thụ thai trong quan tài đá của Si Vưu theo phương pháp hồi sinh Si Vưu. Điều đáng sợ hơn nữa là phần lớn Si Vưu chi cốt đều nằm trong cơ thể con, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa theo phương pháp đã bàn bạc kỹ mà hy sinh con, bảo toàn tính mạng mọi người.” Sư công đột nhiên tiếp lời, nhìn tôi mà nói: “Nhóc Dương, chắc con cũng biết tầm quan trọng của việc này. Lúc mới giải được phù đồ chúng ta cũng chỉ coi đây là trò đùa, dù sao thì trái đất cũng tròn, Trung Quốc không phải là quốc gia duy nhất trên thế giới, cuộc chiến Miêu Hán hay Si Vưu và Hoàng Đế đều chỉ là thần thoại, thế nhưng…”

“Thế nhưng cả một thôn dưới núi Côn Lôn đã biến mất Trương Dương à!” Cục trưởng lùn thấy cảm xúc của sư công bất ổn thì vỗ vỗ ông ấy, tiếp lời: “Lúc này cánh cửa Linh giới đã bắt đầu mở ra, thế giới này chuẩn bị xuất hiện hỗn loạn, một số người và vật sẽ bị hút vào đó. Con người chúng ta so với những người tu hành trong Linh giới mà nói thì chỉ như con sâu con kiến mặc cho bọn họ giày xéo.”

“Chẳng phải Đại Hồng cũng từ Linh giới đến à? Sao cô ấy không xâm lược chúng ta?” Tôi cười lạnh nhìn Đại Hồng đang đứng bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận