Tôi Là Nữ Quan Tài

Tôi ngây người nhìn nữ quỷ trong rương một lúc lâu, hai mắt suýt nữa rơi ra ngoài, nhưng cô ta vẫn che miệng cười “Hì! Hì!” như cũ.

“Trương Dương! Mau lên, lấy cái tráp ngọc đi!” Hắc Xà Cổ trong tay Trường Sinh bị Nguyên Thần Tịch kẹp chặt lấy, tay cố hết sức mà kéo ra ngoài, lúc này cậu ấy còn nhớ gọi tôi.

Nhìn thoáng qua cái tráp ngọc đen, đúng lúc nó đang nằm trên bàn cạnh cái rương.

Trong lòng thầm mắng Nguyên Thần Tịch cũng quá không phúc hậu, đặt cái tráp còn đặt ở chỗ tốt như vậy, đây là có ý không muốn để tôi lấy được mà.

Lại chớp mắt một cái, tôi nhận ra ba lô của tôi cũng bị ném ở cửa ngay sau khi vào nhà, tôi cùng nữ quỷ kia hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, cô ta còn nhàn rỗi đạp chân hai cái lên cái rương, còn tôi thì gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tôi không thể so được với Trường Sinh, cả người đầy bản lĩnh như vậy. Vài năm trước sư phụ là định dạy tôi luyện nội công rồi, nhưng Tiếu Mỹ Lan lại trồng một cây cổ thụ, cuối cùng ngay cả ngoại công tôi cũng chưa luyện được, những thứ có thể dựa vào đều nằm tất cả trong cái ba lô kia.

“Hì! Hì!” Nữ quỷ kia đặt nhẹ ngón lên miệng, sau đó phát ra tiếng cười từ cái miệng rộng đỏ au.

Nhìn thấy cô ta đang để tay trên thành rương, tôi nhân cơ hội duỗi tay về phía cổ cô ta, gỡ chuỗi Phật châu mà Tịnh Trần đưa cho từ trên cổ xuống, ném thẳng vào người nữ quỷ.

Chân nhanh chóng chạy về phía chiếc ba lô ở cửa, sau khi cầm được nó trên tay, tôi mới cảm thấy an tâm phần nào.

Vừa nhảy ra ngoài, tôi nghe thấy nữ quỷ kia đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, không thèm quay đầu lại, tôi lập tức lấy ra một tấm Dẫn Lôi phù từ trong ba lô, ném thẳng đến nơi đang phát ra tiếng thét.

“A……!” Nữ quỷ kia lại gào lên như bị cắt tiết vậy.

Tôi đeo ba lô trước ngực, xoay người lại, phát hiện ra cái rương kia đã rỗng tuếch, nữ quỷ cả người bê bết máu kia chẳng biết đã đi đâu.

“Trương Dương!” Âm thanh nhỏ bé yếu ớt của Trường Sinh đột nhiên vang lên.

Tôi quay đầu lại thì thấy, hai tay của Trường Sinh gần như đã bị hút vào trong cánh tay Nguyên Thần Tịch, hắc tuyến toàn thân cũng đang nhập thành một thể cùng Nguyên Thần Tịch.

“!” Tôi vội vàng lấy một tấm Định Hồn phù ra dán lên trên trán Nguyên Thần Tịch.

“Hì! Hì!” Nguyên Thần Tịch lập tức xoay đôi mắt cá chết trắng dã kia qua, ngơ ngác nhìn tôi rồi cười khẽ.

Cái dáng vẻ đảo mắt, nhếch khẽ khóe miệng kia, đúng thật là giống y bản sao của nữ quỷ kia.

Điều này làm lòng tôi nảy sinh ra ác cảm mãnh liệt, tôi ném hai tấm Dẫn Lôi phù về phía Nguyên Thần Tịch, hét lớn với Trường Sinh một tiếng: “Đi mau!”

Trường Sinh bạo phát kinh văn màu đen đang kéo linh hồn, cậu vừa bỏ tay ra thì Hắc Xà Cổ đã thoát ra khỏi cơ thể cậu ấy.

“Bùm! Bùm!” Sấm sét lập tức từ trên trần nhà đánh thẳng lên người Nguyên Thần Tịch.

Hắc Xà Cổ đang nửa nhập vào người anh ta cũng bị sấm sét đánh mạnh xuống sàn nhà cũ kĩ, cả căn phòng đều rung chuyển.

“Sao rồi?” Trường Sinh lấy ra mấy con người giấy, thổi một cái, những người giấy đó đều bay về phía Nguyên Thần Tịch, rồi lên tiếng hỏi tôi.

Tôi lấy cái tráp ngọc đen về tay mình, gật đầu với cậu, hai mắt vẫn dán chặt vào Nguyên Thần Tịch như cũ.

Nhưng sau khi trận sấm sét qua đi, Nguyên Thần Tịch lại mặt đầy lãnh khốc nhìn bọn tôi, mà Hắc Xà Cổ kia lại hoàn toàn biến mất.

Anh ta nhíu chặt mày nhìn chúng tôi và hỏi: “Vừa rồi hai người đã làm gì tôi?”

“Anh?” Tôi cẩn thận né cái rương kia ra, nghiêm túc đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một hồi, xác định trên người anh ta không có âm khí thì mới yên tâm.

Đang muốn nói rõ mọi chuyện cho anh ta, Trường Sinh vẫy tay với tôi, chỉ vào cái rương kia rồi hỏi: “Cái rương này có phải đã rất nhiều tuổi rồi đúng không?”

Nguyên Thần Tịch không hiểu chuyện gì mà gật đầu, rất không kiên nhẫn nói: “Cái rương này vẫn luôn dùng để chứa bài vị, chắc hẳn cũng không ít tuổi rồi?”

Nghe đến đây, tôi lạnh cả người, từ khi Nguyên Thần Tịch lấy cái rương này ra, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Nguyên gia này đặc biệt làm cái rương này để đựng bài vị tổ tiên, không ngờ rằng Nguyên gia đã nghèo đến nông nỗi này rồi? Dùng một cái rương chứa thi thể của người phụ nữ đã hãm hại họ đến tận bây giờ để chứa bài vị của mình?

Hay là vẫn còn có cách giải thích nào khác?

“Nếu những thứ này đều không có vấn đề lớn gì, chúng ta vẫn là về nhà xem một chút đi! Nếu không cô xem thử xem có cách nào trực tiếp châm cứu trị bệnh cho ông nội tôi trước không!” Nguyên Thần Tịch lau mặt, nhìn ấn ký màu đen trong tay một chút, nhưng lại không hỏi nhiều.

Tôi nháy mắt ra hiệu với Trường Sinh, nữ quỷ kia lúc nãy đã đi ra, khó tránh vẫn còn ở trên người Nguyên Thần Tịch hoặc là ở trong cái rương này.

Hơn nữa nữ quỷ kia thật sự rất kỳ quái, nhìn có vẻ rất thích máu, chuyên tìm người để trêu đùa.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Nguyên Thần Tịch thấy tôi không có ý kiến gì, đột nhiên tiến lên kéo tay tôi và nói.

Tôi sợ tới mức cuống quít lùi hai bước về phía sau, chân lập tức đá trúng cái rương gỗ, tôi vội quay người về phía Trường Sinh, hướng về phía Nguyên Thần Tịch xua tay nói: “Anh đừng lại“Làm sao vậy?” Nguyên Thần Tịch mặt đầy vẻ khó hiểu, cho rằng tôi muốn đổi ý, trầm mắt nói: “Việc này liên quan đến sự tồn vong của Nguyên gia chúng ta, mạng tôi cũng do cô nắm giữ rồi, bây giờ cô lại muốn đổi ý sao?”

Tôi vội xua tay lần nữa, thật sự dáng vẻ hiện tại của anh ta khiến tôi không thể yên tâm được, đối với nữ quỷ kia tôi và Trường Sinh vậy nhưng không hề cảm nhận được.

Trên đường đi tôi và cậu ấy đều có chạm qua cái rương kia, hai người đều không cảm giác được sự tồn tại của nữ quỷ, nhưng bây giờ thi thể của cô ta thật sự thông qua miệng của cái rương này, từ Nguyên gia đến nhà tôi!

Tôi đột nhiên nghĩ đến, sau này có khả năng khi tôi mở bất kỳ cái rương nào trong nhà, bên trong sẽ có một người phụ nữ khoả th@n lại còn dính đầy máu bò ra, lòng tôi lại rét run lên.

Vội hướng Trường Sinh và nháy mắt ra hiệu, giơ ngón tay chỉ vào Nguyên Thần Tịch.

“Các người rốt cuộc muốn thế nào?” Nguyên Thần Tịch vẻ mặt khẩn trương, đen mặt nhìn tôi đang ôm cái tráp, trầm giọng nói: “Trước tiên cô trả vảy rồng lại cho tôi đã!”

“Không được!” Trường Sinh vội đè tay tôi lại, nhìn tôi lắc đầu, chỉ vào Nguyên Thần Tịch nói: “Anh không cảm thấy thân thể mình có điểm nào không ổn sao?”

Nguyên Thần Tịch tăng Trường Sinh như thế, trên mặt đột nhiên hiện lên nét tàn khốc và nói: “Các người muốn có vảy rồng sao?”

“Chúng tôi không cần cái thứ đồ quỷ quái này của nhà các anh!” Tôi ném cái tráp trong tay thật mạnh lên bàn, nói với Nguyên Thần Tịch: “Hắc Xà Cổ của Trường Sinh bây giờ đang ở trong cơ thể anh đó!”

“Cô nói cái gì?” Nguyên Thần Tịch cũng biến sắc mặt, xoay người dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh gật gật đầu, miệng đột nhiên nói một loạt Miêu ngữ, vừa đưa tay lên liền có hắc tuyến bay ra, đáp lên tay của Nguyên Thần Tịch.

“Xì! Xì!” Hắc Xà Cổ đột nhiên từ cơ thể của Nguyên Thần Tịch lóe ra, nhưng hai đầu lại thống khổ nhìn Trường Sinh, dường như có ý khẩn cầu cậu ấy.

Tôi thấy Hắc Xà Cổ như vậy, đột nhiên có dự cảm không tốt, muốn nói Trường Sinh mau thu tay lại.

Lời đến bên miệng liền thấy Hắc Xà Cổ đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt hai mắt nó trở nên giống như đèn lồ ng màu đỏ, liền thẳng tắp b ắn ra từ trong cơ thể Nguyên Thần Tịch, gắt gao quấn lấy Trường Sinh, giơ hai cái miệng rộng như bồn máu định táp lấy đầu của Trường Sinh.

“Đi đi!” Trường Sinh vội rút tay về, lùi lại một bước, gọi hai người giấy trở về gắt gao giữ chặt đầu rắn.

“Trường Sinh!” Tôi vội vàng tiến lên một bước, ném hai tấm Dẫn Lôi phù lên người con rắn.

Rắn sợ sấm sét là lẽ tự nhiên, trước kia đến Âm Long còn e ngại Dẫn Lôi phù của tôi, chỉ là sau này tiếp xúc nhiều mới thích ứng dần.

“Hì! Hì!” Tiếng sấm còn chưa kịp vang lên, hai mắt Nguyên Thần Tịch lại hoá trắng dã, bàn tay trong nháy mắt hóa thành móng vuốt sắc nhọn hướng về phía tôi và chộp tới.

“Cút đi!” Tôi đang cố vẽ Dẫn Lôi phù, lại nghe thấy tiếng cười của anh ta, tinh thần tạm thời không thể tập trung được, dứt khoát niệm Đại Lực Kim Cương chú, rồi đá mạnh một phát vào ngực Nguyên Thần Tịch.

“Bùm! Bùm!”

Vài đợt sấm sét liên tiếp xuất hiện, nhưng Hắc Xà Cổ kia chỉ co giật vài cái, rồi nó lại quấn Trường Sinh càng chặt hơn.

“Hì! Hì!”

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào khác, Nguyên Thần Tịch đã chậm rãi cười và vươn móng vuốt về phía tôi.

Tạm thời không quan tâm đ ến Trường Sinh, Hắc Xà Cổ kia vốn dĩ cùng cậu ấy sinh ra là một thể, nên có lẽ sẽ không nuốt trọn toàn bộ, nếu nó muốn cắn rồi nuốt đi nữa thì tôi đây cũng không có biện pháp gì, chính bản thân tôi còn đang khó bảo toàn đây!

Tôi vội vàng lấy từ balo ra Khổn Tiên thằng, kéo căng hai đầu dây và trói chặt Nguyên Thần Tịch, sau đó lại kéo sợi dây và trực tiếp cột thẳng hai đầu dây vào cái chân bàn.

Tay phải kết ấn, tay trái vươn nhanh vào ba lô rồi lấy ra hồ lô trúcmàu đỏ, dùng răng cắn nắp bình, nhanh chóng niệm chú, không quan tâm lượng nhiều hay ít mà trực tiếp đổ lên đ ỉnh đầu Nguyên Thần Tịch.

“Aaa!”

Nguyên Thần Tịch đột nhiên mở miệng và hét một tiếng hết sức chói tai, đến mức gần như sắp nhìn thấy được chỗ sâu nhất trong cổ họng của anh ta.

Tôi thấy khoảng cách giữa Nguyên Thần Tịch và Trường Sinh chỉ rất ngắn, lập tức lấy ra một tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù ở trong túi, dán lên trán anh ta.

“Bùm!”

Sét đánh mạnh đến mức làm thủng một lỗ lớn trên trần nhà, bao phủ toàn bộ cơ thể Nguyên Thần Tịch vào trong phạm vi tia sét.

“Xì!”Hắc Xà Cổ bị sấm sét đánh trúng, cả thân thể run lên, rồi chậm rãi từ trên người Trường Sinh tụt xuống.

Trường Sinh chạy nhanh từ trong thân rắn ra ngoài, kéo tôi lùi vào trong góc.

Dẫn Lôi Thiên Cương phù phát ra tiếng sấm không ngừng, tôi thấy cái rương gỗ còn đang ở bên cạnh bàn, bèn vùng ra khỏi tay Trường Sinh, hai bước chạy tới, đá một phát vào cái rương, nó liền bị đá bay tới bên Nguyên Thần Tịch.

Không được lãng phí bùa chú, sư phụ luyện một tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù cũng không dễ dàng gì, lại còn thường xuyên bị tôi lãng phí, bây giờ có thể lợi dụng việc nhỏ này để tiết kiệm một chút cũng không tồi.

Một lát sau, sấm sét dừng lại, cơ thể của Nguyên Thần Tịch bị sét đánh đen thui, ngã xuống mặt đất.

Tôi nháy mắt ra hiệu với Trường Sinh, cậu lập tức gọi những người giấy đã trốn xuống dưới bàn ra ngoài, đi kiểm tra trạng thái của Nguyên Thần Tịch.

Những người giấy đó ban đầu có gương mặt trắng, bây giờ còn cố gắng chuyển cả người sang màu trắng, lớp giấy trên người chúng đều đang run lên và kêu lạch cạch.

“Đi đi!” Trường Sinh thổi vào người giấy một hơi, lớn tiếng hô.

Người giấy không còn cách nào khác, chỉ đành kéo thêm một người giấy khác, chậm rãi đi về phía Nguyên Thần Tịch.

Tôi lo lắng kéo tay Trường Sinh, trong lòng hy vọng nữ quỷ kia đã bị nổ banh rồi, nếu không đối đầu với con quỷ có oán khí tích tụ mấy trăm năm nặng như vậy, bọn ta thật sự không có hy vọng gì.

Người giấy dùng sức chọc hai cái, Nguyên Thần Tịch không có phản ứng gì, quay đầu nhìn chúng tôi, lại to gan đá anh ta thêm một cái nữa, vẫn không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm kéo Nguyên Thần Tịch qua chỗ bọn tôi.

Tôi vội vàng chạy tới bên cạnh cái rương đã bị đánh nát, nhặt chuỗi Phật châu ở dưới đất lên, vừa rồi nhất thời nhanh tay quá, chỉ lo tung chiêu, sau khi ném Phật châu ra ngoài cũng mãi không nhặt.

“Từ sau đừng ném thứ này nữa!” Trường Sinh có chút trách cứ mà nhìn tôi một cái, tiến lên sờ Hắc Xà Cổ đã ngã xuống đất không dậy nổi nói: “Cái có thể khống chế rắn đen chắc hẳn vảy rồng, nhưng Nguyên Thần Tịch anh ta cũng không có ý muốn khống chế rắn đen, vậy thì nữ quỷ kia khống chế nó cũng vô dụng mà?”

Thấy Trường Sinh dường như có chút bực bội, vội duỗi tay đẩy đẩy con rắn đang ngất xỉu trên mặt đất, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không thì thử lấy vảy rồng xem, có lẽ ánh sáng từ mảnh vảy loé lên, Hắc Xà Cổ này chắc chắn sẽ tỉnh lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui