Mấy người Đế Tân chạy mãi chạy mãi, chạy vào trong một khách sạn duy nhất mở cửa, lúc này mới dừng lại.
Ngộ Không là người cuối cùng bước vào, bảy người đứng trước cửa thở dốc một hồi mới đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, không khí xung quanh dường như đông đặc lại.
Bảy người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, thấy có mười mấy người cả nam lẫn nữ giống như bị người ta cố định lại vậy, họ mở to mắt nhìn chằm chằm vào đám người Đế Tân.
Ngộ Không bước lên giơ tay chỉ về phía trước lớn tiếng hét: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy lão Tôn ta à!"
Đế Tân lúc này mới phát hiện đám người họ hình như đã bước vào một nơi rất khủng khiếp.
Nhìn đôi nam nữ bên trái kia, người đàn ông tai to mặt lớn, quần áo người phụ nữ đang cởi, tay của người đàn ông còn đang đặt trên hông của người phụ nữ, mà vẻ mặt người phụ nữ cũng xấu hổ thẹn thùng mang theo cảnh xuân vô hạn.
Lại nhìn mấy người đàn ông ngơ ngốc trước mặt Ngộ Không, bên người họ đều có phụ nữ đứng cạnh, từng người đều mặc đồ lộ liễu diễm lệ, nói rõ đây là một nơi thế nào.
Bảy người Đế Tân nhìn nhau, khách sạn mà bản thân chọn có chết cũng phải tiếp tục! Lần đầu tiên đám người họ lại ăn ý như vậy.
Tiếng hét lớn này của Ngộ Không giống như bấm vào nút phát sóng, trong khách sạn lập tức ồn ào.
"Đây là tình hình gì, sao lại có phụ nữ vào đây?" Một người đàn ông chau mày nói.
"Chắc không phải là vị kia nhà mấy người đến bắt người chứ.
" Lại một người phụ nữ vui sướng khi người gặp họa.
Bị người phụ nữ nói như vậy mấy gã đàn ông này cũng thật sự có chút hoảng sợ, cẩn thận quan sát đám người Đế Tân, thấy không có 'hổ cái' nhà mình thì lại yên tâm xem kịch hay.
Bà chủ ở lầu hai của khách sạn nghe thấy tin tức chạy đến, cứ nghĩ là vị kia đến gây chuyện.
Thế nhưng nhìn thấy đám bảy người phụ nữ của Đế Tân, cho rằng bọn họ là đến bắt người sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình, bà lắc hông đi đến trước mặt đám người Đế Tân.
Liếc mắt nhìn, cười giễu cợt nói: "Ôi chao, mấy vị phu nhân đây làm gì vậy, chỗ này của chúng tôi không phải là nơi phụ nữ có thể đến đâu, mời mấy vị phu nhân trở về đi.
"
Tuy nghe không hiểu lời nói của bà chủ nhưng nhìn biểu cảm của bà, đám người Đế Tân biết là muốn bảo bọn họ rời đi, nhưng chiếc bụng của họ đã kêu ục ục rồi, chỗ này lại chỉ có duy nhất tiệm này mở cửa, họ không rời đi được.
"Bà chủ, có gì ăn không?" Kinh Kha bước lên trước hung dữ hỏi.
"Hả? Cái gì, phu nhân cô nói gì?" Bà chủ vừa hỏi vừa nhìn biểu cảm hung dữ của Kinh Kha cho rằng là gây chuyện thật bèn âm thầm ra ám hiệu cho mấy thuộc hạ ở trong góc.
Nhưng cho dù có âm thầm hơn nữa cũng không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của Ngộ Không.
Biết đối phương cũng nghe không hiểu bọn họ nói gì, Ngộ Không quay đầu nói với đám người Đế Tân: "Người phụ nữ này hình như đi tìm tay chân rồi.
"
"Sao phải sợ bà ta! Cô đã đói lắm rồi, cùng lắm thì giành giật vậy!" Đế Tân nhướng mày hung hăng nói, rồi lại cúi đầu nhìn Đát Kỷ trong lòng: "Nếu như chồng bà bị đói, xem Cô có đập nát cái tiệm nhỏ này của ả không!"
"Đúng đó, đúng đó, chúng ta đến ăn cơm nghiêm chỉnh, chúng ta có tiền đó, không ai có thể từ chối sự mê hoặc của tiền cả.
" Phạm Đoàn Đoàn cười gian xảo nói.
Trong khi mấy người họ nói chuyện chỉ thấy đám nam nữ vây quanh đều tránh hết sang một bên, Đế Tân ngẩng đầu nhìn, thấy từ trong góc có tám người đàn ông mặt mày đen thui khí thế hừng hừng đang bao vây họ lại.
"Chậc chậc chậc, đây là muốn đánh nhau à?" Tuy Đế Tân hỏi vậy nhưng hưng phấn trong giọng nói lại không thể che giấu.
Cô cũng rất lâu rồi không hoạt động gân cốt, đến thật đúng lúc, đánh đã rồi lại ăn no một bữa, đó mới gọi là sung sướng!
Bà chủ thấy tay chân của mình đến rồi thì khí thế vô cùng, thấy đám người Đế Tân thì thà thì thầm những lời mà bà nghe không hiểu, chỉ cho rằng họ đang bày mưu tính kế.
Đang nghĩ để tay chân ném mấy người phụ nữ này ra ngoài thì thấy một bóng dáng còn nhanh hơn, chỉ vài bước đã xông đến trước mặt một người trong đám thuộc hạ của bà, sau đó liền bắt đầu đánh nhau rồi.
.
Bà chủ: Trời ạ, hình như có chỗ nào không đúng!.