Tôi Là Nữ Trụ Vương


"233, phiền anh cầm con dao cho chắc, tuyệt đối không được run tay!"
Đổng Phú Quý tỏ vẻ hiện tại bản thân đang trong tình trạng hoảng sợ cực độ, mẹ nó quá kích thích.

Đát Kỷ cũng lười nói nhảm với cô ta, thấy Đế Tân đi đóng cửa đã trở về, lập tức nói với Đổng Phú Quý: "Diêm Vương muốn mạng của cô, cô trốn không thoát!"
"Cái gì Diêm Vương với không Diêm Vương, mấy người mẹ nó rốt cuộc là ai, là ai sai mấy người đến giết tôi? Người đó trả bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi còn không được sao?" Vẻ mặt Đổng Phú Quý đưa đám nói.

Đế Tân thấy bộ dạng không hiểu rõ tình hình của cô ta, cười lạnh nói: "Cô không biết hai mươi năm nay là bản thân cô trộm được sao? Linh hồn của cô còn có một nửa đang ở đầu cầu Nại Hà chờ cô, cô không quay về, cô ta sẽ không đầu thai được, cho nên, vì một nửa kia của cô, cô chịu đựng một chút đi.

"
"Chém một đao thôi, rất nhanh!"
Đổng Phú Quý ngây ngốc, cảm nhận con dao trên cổ càng ngày càng gần, vội vàng lên tiếng kêu dừng: "Chờ một chút! Có thể cho tôi làm một con quỷ rõ ràng mọi việc được không?"
Đát Kỷ nhìn về phía Đế Tân, Đế Tân gật đầu một cái, lúc này anh mới thả lỏng con dao.

"Được rồi, cô hỏi đi.

" Đế Tân chống nạnh, không kiên nhẫn nói.


Đổng Phú Quý vừa mới trải qua ranh giới sống chết, hít sâu vài cái, lúc này mới nuốt nước bọt hỏi: "Mấy người nói một nửa linh hồn kia của tôi là chuyện thế nào? Còn nữa hai người rốt cuộc là ai?"
Đổng Phú Quý bắt đầu hoài nghi bản thân đụng vào hai kẻ bệnh tâm thần, không phải bệnh tâm thần ai lại có thể bịa ra một lý do giết người thái quá như vậy!
"Haha.

" Đế Tân cười lạnh hai tiếng, hỏi: "Có phải cô cho rằng bản thân đang xuyên qua đúng hay không?"
"What?" Đổng Phú Quý lập tức trừng lớn mắt: "Mấy người lại có thể biết việc xuyên không?"
Việc xuyên không trọng sinh này là bí mật lớn nhất của cô ta, ngay cả Thúy Thúy mà cô ta thích nhất, cô ta cũng chưa kể, hai người này lại có thể biết được, xem ra quả nhiên không phải người thường.

Đế Tân cười nhạo nét mặt giật mình kia của cô ta một chút, lại nói: "Hiện tại cô chỉ là một nửa linh hồn, thời gian nửa cuộc đời của Đổng Phú Quý đều là do cô trộm được, cô đã phải chết từ sớm.

Đúng rồi, tôi là Trụ Vương Đế Tân, người cầm dao kia là người chồng yêu quý của tôi Đát Kỷ, xong rồi, hiện tại những gì cô muốn biết đều đã biết, có thể chết được rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, Đế Tân tặng một nụ hôn gió cho Đát Kỷ, Đát Kỷ bất đắc dĩ, sau khi chu môi lên hôn lại với cô, giơ tay cầm dao, một dao chém xuống!
"Răng rắc!"
Ủa? Âm thanh hình như không đúng!
Đát Kỷ cúi đầu nhìn, liền thấy dao phay trong tay mình lại cắm sâu vào bàn gỗ bên cạnh, sức lực của anh quá lớn, tay kéo mạnh, bàn gỗ lập tức vỡ ra làm hai.


"Bà xã, Đổng Phú Quý chạy!" Sau khi phản ứng lại đây, Đát Kỷ nhanh chóng nhắc nhở vợ mình.

Đổng Phú Quý lăn trên đất nhặt về cái mạng, vừa nghe thấy anh nói chuyện, theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy bàn gỗ bị chém ra làm hai kia, sợ đến mức ôm cổ bò dậy lập tức bỏ chạy.

Nhưng Đế Tân đã phòng bị, đứng chặn cửa, vươn tay cầm một cục gạch đập thẳng lên trán Đổng Phú Quý.

"Bang!"
"Mấy người.

.

"
Khi Đổng Phú Quý tắt thở, suy nghĩ cuối cùng của cô ta không phải cảm thấy luyến tiếc, mà là đang suy nghĩ, bị gạch đập chết vẫn tốt hơn so với bị chém chết, ít nhất cô ta vẫn có thể được toàn thây.

Hai vợ chồng Đế Tân trơ mắt nhìn linh hồn của Đổng Phú Quý bay ra.

Di động chết máy, không có cách nào liên hệ được với Hắc Vô Thường số 1, hai người quyết định dẫn theo tàn hồn của Đổng Phú Quý đang khóc đến rối tinh rối mù, sử dụng lệnh bài xuyên không của Đào Bảo, đưa thẳng về Địa phủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận