Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn


Sáng sớm, mặt trời chỉ vừa mới nhú lên, chim chóc đã bắt đầu ra sức khoe giọng hát của chúng nó, đánh thức cả khu rừng.

Ánh mặt trời ấm áp và ôn hòa chiếu rọi lên trên núi Thái Đà tựa như bàn tay của người mẹ hiền từ nhẹ nhàng vuốt ve từng ngọn cỏ cành cây, mỗi người mỗi vật của núi Thái Đà.

Bầu không khí trên núi vô cùng trong lành bởi vì mặt trời vừa mới nhô lên, trong không khí vẫn còn ngửi được chút hơi nước, trên cây cỏ vẫn còn giữ lại rất nhiều giọt sương long lanh ướt át.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, lúc năm giờ rạng sáng trời gần như đã sáng tỏ rồi, người dân sinh sống trên núi Thái Đà đã thức dậy đi làm từ lâu rồi, bởi vì sau mười một giờ thời tiết sẽ rất nóng bức, rất dễ bị cảm nắng cho nên bọn họ phải thức dậy sớm làm cho xong các việc đồng áng.

Mấy công việc tốn sức tuy vất vả chút làm cho mấy nông dân trên núi đổ mồ hôi đầm đìa nhưng từ trên gương mặt của họ vẫn có thể thấy được nụ cười xán lạn như thường.

Ở đây có lẽ sẽ có chút ghen ghét chút so sánh nhưng đa số vẫn có tấm lòng tương đối chất phác, bọn họ dựa vào núi mà sinh, dựa vào núi để sống, cuộc sống tuy hơi vất vả không nhiều màu sắc bằng ở trên thành phố nhưng cũng đơn giản hạnh phúc.

Một chàng trai có dáng vẻ thiếu niên đang đeo một cái ba lô nhỏ cũ kỹ, tung tăng nhảy nhót đi về hướng xuống núi, tóc của cậu so với mấy nông dân đang làm việc đồng áng trên núi thì dài hơn chút.

Không biết có phải là do chất tóc không mà lọn tóc của cậu vừa dài chút là hơi xoăn lại, nhìn qua có cảm giác xõa tung đáng yêu.


Trên miệng của chàng trai còn đang ngân nga í a khúc hát không rõ âm điệu, đôi mắt sáng ngời cong cong vừa nhìn là biết tâm trạng của cậu rất tốt.

“Ái chà, đây chẳng phải là nhóc Hoa sao, thế này là muốn đi đâu đây? Vui vẻ tới vậy? Lại chuẩn bị đi gây tai vạ cho nhà nào đây?” Một ông bác đang làm việc ở sườn núi nhiệt tình hét.

Hết cách bọn họ muốn chăm chú làm việc cũng không được, thực sự là giọng hát của chàng trai! quá mức hấp dẫn người khác làm cho bọn họ không thể nói mấy câu để cho chàng trai trả lời, để cho miệng của cậu ta không rảnh để ca hát!Nghe được câu hỏi của ông bác quả nhiên chàng trai không ngân nga hát nữa, nhưng bước chân của cậu vẫn không hề dừng lại, không chút lơ mơ mà tiếp tục đi xuống núi.

Chàng trai trẻ cười tủm tỉm: “Bác Đại Cường, bắt đầu từ hôm nay con không gây tai vạ cho mọi người nữa, bởi vì hôm nay con phải xuống núi rồi!”Một tiếng loảng xoảng vang lên, có thứ gì đó rớt xuống đất, tập trung nhìn thế mà lại là cái cuốc của bác Đại Cường!Bác Đại Cường cũng không rảnh để ý cái cuốc tuột khỏi tay chỉ cần không đập trúng chân ông ấy thì mọi chuyện đều OK!Bác Đại Cường trợn đôi mắt to bằng chuông đồng khó mà tưởng tượng nổi nhìn về phía chàng trai: “Con phải xuống núi sao?!”Bởi vì là sáng sớm tuy mấy nông dân trên núi đã làm việc tới mức nóng hừng hực rồi nhưng vẫn khá là yên tĩnh, bác Đại Cường bỗng dưng cất cao giọng vang vọng lặp lại không ngừng trong hang núi, làm cho mấy người vốn không chú ý tới bên này lắm đều tập trung chú ý về phía này.

Sau khi nhìn rõ người nói chuyện với bác Đại Cường là ai thì tất cả mọi người đều không đoái hoài gì tới công việc nữa, nháo nhào bỏ dụng cụ trên tay xuống, ngăn cản bước chân của chàng trai!Trong nhóm người này, lớn tuổi thì có mấy người tầm tuổi bác Đại Cường khoảng chừng năm mươi tuổi, nhỏ thì chỉ mới mười hai tuổi, đều là vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi nhìn về phía chàng trai.

“Anh Hoa xuống núi có phải là sẽ không quay lại nữa không?” nhóc Tuấn mười hai tuổi nhỏ nhất hỏi.

Chàng trai cười nói: “Sao có thể chứ, anh rảnh sẽ quay về, chỗ này là nhà của anh mà!”Nhóc Tuấn cau mày tức giận nói: “Anh nói dối, năm ngoái anh Lâm Tử cũng nói như thế đó! Nhưng anh ấy chưa quay lại lần nào cả!”“Anh Lâm Tử của em là anh Lâm Tử của em, anh là anh, sao có thể giống nhau?”“Sao lại không giống?! Chẳng phải đều là đàn ông sao!” Nhóc Tuấn nói năng lý lẽ hùng hồn!Trong chớp mắt chàng trai bị nói cho nghẹn, hơi lúng túng vuốt mũi, điểm này thì lại không thể phủ nhận.

“Mà lời hứa của đàn ông giống như bắn pháo vậy, bắn đi là xong vốn chẳng thể tin được, còn vô cùng không đáng tin!” Nhóc Tuấn lắc lắc đầu đạo lý rõ ràng.


Chàng trai: “! Nhóc Tuấn, bớt xem mấy bộ phim não tàn đi.

”Nhóc Tuấn nghiêng đầu: “Nếu không phải là thật sự có loại người như thế sao có thể quay thành phim được?”Chàng trai: “! Em đừng quên em cũng có vòi đó.

”Nhóc Tuấn nhíu mày: “Vậy em không cần nữa.

”Chàng trai khiếp sợ! Cậu còn chưa kịp giáo dục tư tưởng quá mức của ranh con này đã lập tức có một ‘Búa tạ’ đập lên trên đầu nhóc Tuấn!“Oắt con! Con dám nói lại câu này nữa mẹ con sẽ tự đè mất cái vòi giúp con!” Mẹ nhóc Tuấn hung hăng dạy dỗ con trai một trận rồi mới lộ vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chàng trai.

“Nhóc Hoa à, có phù hộ thân chưa?”Chàng trai lập tức vỗ balo sau lưng nói: “Tất nhiên có mang! Đồ tốt như vậy sao có thể thiếu được chứ?!”Mẹ nhóc Tuấn thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.

”Không chỉ bà những người khác cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chàng trai cười hì hì nói: “Mẹ nhóc Tuấn, bác Đại Cường, mọi người yên tâm, con chắc chắn sẽ ổn cả!”Bác Đại Cường trợn mắt nhìn chàng trai: “Ai lo lắng cho con chứ! Tôi lo lắng cho mấy người đi quá gần con! Hễ là người ở bên cạnh con thì quả thực như bị thần xui xẻo quấn thân! Đi đường bằng mà cũng đột nhiên nhảy ra một cái hố sâu, bị chôn sống luôn!”Chàng trai: “! ” Có thể thân thiện chút không?Mẹ nhóc Tuấn cũng gật đầu nói: “Đúng đó, nhóc Hoa một mình con xui xẻo thì thôi đi đừng có truyền vận xui cho người khác nha! Dù sao thì người bên ngoài cũng không có sức chịu đựng như bọn ta!”Chàng trai: “! ”Nhóc Tuấn không hiểu nói: “Mẹ, lúc con lên núi chơi với anh Hoa cũng không xảy ra chuyện xui xẻo gì mà!”Mẹ nhóc Tuấn trợn mắt nhìn con trai mình nói: “Đó là bởi vì anh ấy hút hết vận xui trên người con rồi! Lúc người ta xui xẻo thì chỉ có xui xẻo hơn chứ không có xui xẻo nhất! Con tự ngẫm lại xem lúc con một mình xui xẻo có phải là anh Hoa của con còn thảm hơn?”Nhóc Tuấn lập tức nhớ lại quá trình lúc ở chung với chàng trai hình như! thật sự có chuyện như thế.


Nó còn tưởng là do anh Hoa chia bớt vận xui của nó rồi! Hóa ra là nó bị liên lụy nên mới xui xẻo!Ngẫm kỹ lại thì vô cùng khiếp sợ, nhóc Tuấn lập tức lạch bạch chạy cách xa mười mét tránh xa anh Hoa mà bình thường nhóc thích chơi chung nhất!Chàng trai: “! ”Bác Đại Cường vỗ vai chàng trai nói lời thấm thía: “Nhóc Hoa à, các mối quan hệ xã hội của con làm chúng ta lo lắng vô cùng đó, người bên ngoài không dễ ở chung như bọn ta đâu.

Thế này đi, bác Đại Cường cho con một đề nghị sau này con thấy ai vừa mắt chút muốn tiến xa hơn với đối phương thì cho người ta một cái phù hộ thân! Thế này thì vận xui của con sẽ không truyền lên người của người ta nữa!”Khóe miệng của chàng trai co rút, làm thế này có chắc là không bị người ta coi là bị bệnh thần kinh không? Không, là bị coi thành kẻ lừa đảo trong giang hồ, thần côn!Không có việc gì lại cho người ta phù hộ thân trước, người ta sẽ cho rằng cậu là người truyền bá mê tín dị đoan, sau đó liền vinh quang bị chú cảnh sát dắt đi! Chuyện không có lợi cho bản thân, cậu mới không thèm làm!Bác Đại Cường cũng không biết chàng trai đang chê cách của bản thân, ông bỗng đi tới gần chàng trai chớp chớp mắt nói: “Tất nhiên, nếu như con không vừa mắt ai thì phù hộ thân không cần phải tặng, ông trời sẽ tự động giúp con xử lý người con không thích!”Chàng trai: “! ” Đã nói là dân miền núi chất phác đâu?Mấy nông dân miền núi tuy nói gần nói xa đều ghét bỏ vận xui trên người chàng trai nhưng trong mắt của họ lại lóe qua vẻ xoắn xuýt và không nỡ, chàng trai nghe một đống lời làm sao dùng vận xui của cậu để hố người khác, cuối cùng đều bị chàng trai lấy lý do mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu rồi mới có thể thoát thân.

Rời khỏi vòng vây nhiệt tình của mấy nông dân miền núi, chàng trai thở ra một hơi sửa sang lại quần áo bị kéo hơi nhăn sau đó lại ước lượng cân nặng của cái ba lô nặng hơn trước rất nhiều.

Chàng trai lộ ra nụ cười xán lạn tựa như muốn chói mùa mắt người ta!Chàng trai bước nhanh về phía trạm xe buýt cũ kỹ duy nhất ở núi Thái Đà!“Cuối cùng cũng có thể xuống núi!”Giang Hoa Đình cậu sắp xuất thế rồi!Mấy nông dân miền núi đưa mắt nhìn chàng trai trẻ rời đi không biết ai lại bật cười trước sau đó là không thể ngừng được.

“Nhóc con này đi rồi cũng thật sự có chút không nỡ.

” Bác Đại Cường chua xót nói.

“Đúng vậy, lúc oắt con này vừa mới tới còn chưa được nửa tuổi, gầy giống như một con chuột con vậy! Người sinh ra có dáng vẻ đó lại lớn thành dáng vẻ này, thật sự là tạo nghiệt mà! ” Mẹ nhóc Tuấn cảm thán nói.

“Tạo nghiệt gì! Nhóc Hoa tới núi Thái Hoa là may mắn của nó!” Bác Đại Cường nói.

Mấy người khác gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.


”Giang Hoa Đình tới núi Thái Đà là may mắn của cậu cũng là may mắn của đám nông dân bọn họ.

“Lần này nhóc Hoa xuống núi! không biết ai sẽ may mắn đến thế có thể quen được nhóc cứu tinh này đây”.

Đúng vậy, nhóc cứu tinh.

Gánh hết vận xui của người khác, trả lại may mắn cho người ta còn không phải là nhóc cứu tinh sao?Tất cả mọi người đều im lặng, cuối cùng vẫn có người nhịn không được nói: “Ông quên là nhóc cứu tinh này cũng là một tai tinh sao?”Bác Đại Cường bị Giang Hoa Đình trong lúc không để ý hố hết mấy lần: “! ” Hình như thật sự là thế.

“Được rồi! Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, mặc kệ nó đi gây tai vạ cho ai! Nhóc Hoa có chừng mực!” Bác Đại Cường vung tay quay về ruộng của mình, cầm cuốc lên tiếp tục làm việc.

Mấy người khác thấy thế cũng không nói gì nữa nhao nhao quay về đồng ruộng của bản thân làm việc.

Bọn họ biết người không nỡ Giang Hoa Đình nhất vẫn là bác Đại Cường, bác Đại Cường không có con cái chỉ cùng bạn giờ sống nương tựa lẫn nhau, Giang Hoa Đình từ lâu đã được bác Đại Cường xem như con của mình.

Chỉ là con cái lớn rồi cuối cùng cũng phải bay đi thôi.

Tác giả lảm nhảm:Các bạn đáng yêu trong lúc xem cũng cử động ngón tay nhấn vào lưu nhé-thơm thơm nà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận