Không đợi người đẹp áo đỏ trả lời, Giang Hoa Đình đã thò đầu nhìn ra đằng sau lưng anh, hít ngược một hơi!Bởi vì đồng nghiệp của người đẹp áo đỏ còn dắt theo một chuỗi người, mấy người đó đều bị còng tay lại, cúi đầu ủ rũ.
Giang Hoa Đình phát hiện trong đó có một người có tình trạng thảm hại vô cùng, không chỉ mặt mũi xanh tím bầm dập mà cả người toàn vết trầy xước, vô cùng thê thảm.
Tựa như chú ý tới ánh mắt của Giang Hoa Đình cũng nhớ tới thần bí của Giang Hoa Đình.
Một anh binh sĩ trong đó nói: “Vết thương trên người hắn ta không liên quan gì tới chúng tôi đâu đó! Không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ta hết sức xui xẻo.
Nếu muốn nói thật thì do hắn ta tự làm tự chịu, nếu như không phải hắn ta hoảng loạn chạy bừa thì cũng không tới mức ngã thành như thế.
Vẻ mặt của Giang Hoa Đình kỳ quái: “Ngã sao?”Anh binh sĩ kia nói: “Đúng vậy.
”Giang Hoa Đình nhìn xung quanh cũng tìm không ra ma nữ mặc đồ lam, đoán chắc thù lớn đã báo xong cho nên yên tâm tan biến rồi đi.
Giang Hoa Đình khẽ ho một tiếng, ra vẻ sâu xa khó đoán nói: “Tôi cảm thấy người này mọi người vẫn cần phải điều tra sâu hơn một chút, nói không chừng trong tay còn có mạng người đó.
”Anh binh sĩ kia nhìn thoáng qua phía người đẹp áo đỏ, có được một ánh mắt ngầm đồng ý của đối phương.
Anh binh sĩ gật đầu, anh ta nhìn Giang Hoa Đình một lúc cuối cùng vẫn nhịn không được: “Sao cậu biết?”Giang Hoa Đình dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi: “Thiên cơ không thể tiết lộ.
”Nhóm binh sĩ: “! ”Trong chớp mắt hình ảnh vĩ đại vừa mới cứu người đã sụp đổ trong lòng các anh binh sĩ!Tên này quả thực là một Thần côn! Nói không chừng còn là đồng bọn của mấy người này!Nhóm binh sĩ còn đang lặng lẽ nghĩ xem có cần sẵn tiện bắt luôn chàng trai đáng yêu này về không, giọng nói lạnh lẽo của người đẹp áo đỏ đã truyền tới: “Rút.
”Nhóm binh sĩ lập tức đứng nghiêm: “Vâng!!”Nhóm binh sĩ lần lượt đưa từng người bị bắt lên xe quân dụng, đang chuẩn bị đi lên.
Giang Hoa Đình nói: “Tôi thì sao?”Anh binh sĩ sửng sốt một lúc: “Hả?”Giang Hoa Đình nói như lẽ đương nhiên: “Tôi muốn đi nhờ xe!”Mặt của anh binh sĩ đen thui: “Đây là xe quân dụng, cậu không thể lên!”Giang Hoa Đình chỉ mấy người bị nhốt ở thùng xe, nói: “Vậy tôi ngồi chung với bọn họ ha?”Anh binh sĩ: “! ”Lúc này người đẹp áo đỏ đi tới: “Cậu muốn đi đâu?”Giang Hoa Đình chớp chớp mắt: “U Hoa Đình.
”Người đẹp áo đỏ hơi cau mày còn chưa nói gì, anh binh sĩ kia đã nói: “Chẳng lẽ cậu không biết dùng điện thoại tra hả?”Giang Hoa Đình nói năng lý lẽ hùng hồn: “Tôi không có điện thoại mà!”Anh binh sĩ trợn to mắt, ánh mắt đó tựa như đang nhìn một món đồ cổ, dạo này thế mà còn có người không có điện thoại nữa hả?Chẳng qua! “Cho dù cậu không có điện thoại, chúng tôi vẫn không thể chở cậu.
” Bọn họ lại không phải là cảnh sát! Bọn họ cũng có nguyên tắc đó!Giang Hoa Đình nghiêng đầu: “Chẳng lẽ các anh không có tôn chỉ lấy việc phục vụ nhân dân làm đầu sao?”Anh binh sĩ lập tức ưỡn ngực: “Tất nhiên là có rồi!” Câu hỏi này không thể tùy tiện phủ nhận!“Chẳng lẽ tôi không phải là nhân dân sao?” Giang Hoa Đình chỉ bản thân.
“! Phải.
”“Vậy bây giờ tôi gặp khó khăn rồi, không gọi được xe cũng lạc đường, các anh không nên giúp đỡ sao?”Anh binh sĩ nhíu mày, hình như đúng là như thế thật.
Ngay lúc Giang Hoa Đình được nước lấn tới, thành công làm cho thuộc hạ của mình dao động thì người đẹp áo đỏ nói: “Ung Hoa Đình ở ngay trung tâm của thành phố Giang, cậu bắt chuyến xe 836 là có thể tới được.
”Giang Hoa Đình nói: “Nhưng mà tôi chờ không được xe á.
” Với vận xui của cậu đoán chừng chờ tới tối cũng chờ không được xe.
Vẻ mặt của người đẹp áo đỏ không chút thay đổi tiện tay chỉ: “Xe tới rồi.
”Giang Hoa Đình nhìn sang quả thực là xe tuyến 836 trên đó còn có ba chữ Ung Hoa Đình to đùng, giống như ba cái tát to bự hung hăng tát lên mặt câu ba cái!Giang Hoa Đình kỳ quái liếc nhìn người đẹp áo đỏ: “Vận may của anh tốt quá à!”Anh binh sĩ trợn to mắt: “Sao cậu biết?!”Người đẹp áo đỏ lạnh lùng dùng mắt khoét anh binh sĩ, anh binh sĩ lập tức cúi đầu mím chặt môi.
“Còn không lên xe nữa là xe sẽ chạy mất.
” Người đẹp áo đỏ lạnh lùng nhắc nhở.
Giang Hoa Đình không nỡ, liếc nhìn về phía chiếc xe quân đội chuyên dụng màu xanh lá cuối cùng cũng vẫn lên xe buýt.
Quá keo kiệt! Rõ ràng cậu cũng có giúp đỡ mà!Anh binh sĩ nhìn gương mặt búp bê của Giang Hoa Đình tựa như mất sức sống cúi đầu ủ rũ: “Đội trưởng Thu, chúng ta có phải là quá! ” Hai chữ lạnh lùng còn chưa kịp nói ra, người đẹp áo đỏ đã nói: “Quá gì? Vô tình? Lạnh lùng?”“Dù sao thì chàng trai kia cũng tính là có giúp đỡ mà.
”Người đẹp áo đỏ lạnh nhạt liếc nhìn anh binh sĩ: “Cậu tin sao?”“Không tin!”Người đẹp áo đỏ lạnh lùng hừ khẽ, động tác lưu loát lên xe.
Trong lòng anh binh sĩ vô cùng rối rắm, nếu như đội trưởng Thu không tin sao lại đổi phương hướng chứ?Anh binh sĩ cúi đầu buồn bã lên xe, xe mới chạy cách chỗ cũ không bao lâu, bốn tiếng bùm bùm bùm bùm, xe xóc nảy mạnh mấy lần! Sau đó vô cùng nguy hiểm mà dừng lại.
“Báo cáo đội trưởng Thu, toàn bộ bánh xe đều nổ lốp rồi!”Tất cả mọi người đều kinh hoảng khiếp sợ nhìn người đẹp áo đỏ, may mắn đã nói đâu rồi?Đừng nói là từ lúc từ chối chàng trai trẻ tuổi kia tất cả may mắn đều chấm dứt rồi nha?!***Giang Hoa Đình ngồi xe buýt gần như đi dạo quanh một vòng cả thành phố Giang mới tới được Ung Hoa Đình, lúc xuống xe, đầu óc cậu lâng lâng, cậu cảm thấy khoảng thời gian này chắc cậu sẽ không ngồi xe buýt nữa đâu.
Ung Hoa Đình là một khu dân cư , trên nóc tòa nhà có viết ba chữ to chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn thấy được.
Giang Hoa Đình ngẩng đầu thấy sinh khí đậm đặc xông thẳng lên trời thì không ngừng gật đầu.
Cậu ngay trong ánh mắt lom lom như hổ đói của chú bảo vệ quẹt thẻ đi vào trong khu dân cư tiếp đó liền đi về một hướng.
Giang Hoa Đình vừa đi vừa gật đầu, không tệ, phong thủy ở đây vô cùng tốt, nhân khí cũng đủ có thể thấy bên nhà đầu tư quả thực dụng tâm.
Giang Hoa Đình đi tới dưới một tòa nhà trong đó, nhìn số ‘4’ to đùng ở đó: “Ừm, là chỗ này rồi.
”Giang Hoa Đình móc ra thẻ thông hành, đưa ra mở cửa rồi lưu loát lách mình tiến vào trong tòa nhà.
Bên trong đang đứng rất nhiều người tuy thang máy có hai cái nhưng người quá nhiều, một lần không thể lên hết được.
Giang Hoa Đình nhìn cũng không nhìn cái thang máy kia, trực tiếp từ thang bộ bên cạnh đi lên, động tác đó làm cho người ta chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua bên cạnh!Chỉ chốc lát Giang Hoa Đình đã bò tới lầu bốn, chỉ thấy mặt cậu không đỏ cũng không thở gấp, trong miệng còn lẩm bẩm mấy chữ: “404,404! À, tìm thấy rồi.
”Sau đó một loạt tiếng va chạm lạch cạch của chìa khóa.
Tiếp đó, Giang Hoa Đình tìm được cửa của nhà mình vừa mới mở cửa ra, đằng sau liền truyền tới một loạt tiếng bước chân có quy luật.
Giang Hoa Đình muốn tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm nên quay đầu lại, bóng người cao to trong nháy mắt chiếu vào trong mắt! Đôi mắt đó bỗng phát sáng, khóe mắt cong cong.
“Hi, người đẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi.
”Doãn Thu- đội trưởng Thu trong miệng mấy anh binh sĩ, vẻ mặt anh không chút thay đổi nhìn về phía chàng trai đáng yêu hai tiếng trước vừa mới gặp, lông mày hơi cau lại ở một góc độ không thể phát hiện, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Giang Hoa Đình nói: “Biết trước chúng ta là hàng xóm thì làm thế nào tôi cũng phải về chung với anh! Các anh trên đường! vẫn ổn chứ?”Doãn Thu nhớ tới chiếc xe bỗng dưng nổ hết bốn cái lốp, cuối cùng không thể không gọi xe dự phòng tới, ánh mắt lạnh buốt rơi trên người Giang Hoa Đình: “Vẫn ổn.
”Giang Hoa Đình: “! ” Người này tuyệt đối có bản lĩnh đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt!“Ha, thật không?”“Ừ.
”“! ”.