Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn


Giang Hoa Đình lườm giám đốc ngân hàng nhìn như vô cùng hiền lành kia nói: “Thật sự muốn bói sao?”Giám đốc ngân hàng gật đầu: “bói.

”Giang Hoa Đình nói: “Vận sự nghiệp của ông, kết thúc rồi.

”Giám đốc ngân hàng: “! ”Mấy cảnh sát, chàng trai trẻ: “! ”Thế này gọi là xem bói hả? Không, xem tướng? Hình như chỉ nhìn liếc giám đốc ngân hàng một lúc thôi?Không! Không đúng! Vừa mới mở miệng đã nguyền rủa người ta là thế nào? Mấy tên lừa đảo bày sạp bói toán tính mệnh ở bên ngoài chẳng phải là mới bắt đầu đều nói mấy lời khéo léo không thiết thực sao, người này chỉ có trên trời ở đây làm gì có, sau đó lại tới một câu chẳng qua phải làm gì để chuyển hướng sao? Bây giờ tính thế này là thế nào? Đi ngược với con đường cũ sao?Giám đốc ngân hàng dù sao cũng là giám đốc ngân hàng, đã từng gặp qua đủ loại người cũng gặp được nhiều cảnh tượng lớn.


Chút “Nguyền rủa” nhỏ bé này ông ấy cũng không để trong lòng, người nguyền rủa ông nhiều lắm, giống như kiểu Giang Hoa Đình thật sự không tính là gì.

“Tại sao lại nói như vậy? Chàng trai trẻ có thể giải thích không?”Giang Hoa Đình nhìn thoáng qua mấy chú cảnh sát đang bày vẻ mặt cậu thử nói hưu nói vượn nữa xem, nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể cho tôi ba đồng tiền xu không?”Giám đốc ngân hàng nhíu mày: “Tiền xu?”Chàng trai trẻ nói: “Tôi có, ba xu đủ không?”Giang Hoa Đình gật đầu: “Ừm, đủ rồi.

” Ngẫm nghĩ rồi nhịn không được hỏi: “Tại sao phải đưa cho tôi?”Chàng trai trẻ kia cười nhạo: “Tôi muốn xem thử cậu tiếp tục nói hưu nói vượn, xem thử cậu làm sao để lừa tiếp!” Đủ các kiểu ngụy biện giải thích nói bản thân không phải là phạm nhân cậu ta thấy nhiều rồi (Trên tivi) nhưng dùng kiểu phương thức lừa gạt xem tướng thế này để giúp bản thân trốn thoát, thì lần đầu tiên cậu ta thấy.

Giang Hoa Đình cũng không rảnh để ý tâm tình hóng chuyện của chàng trai trẻ kia, mặc kệ những người khác nhận lấy ba đồng xu sau đó ném lên trên!Tất cả mọi người: “! ”Thao tác làm màu gì đây?Ba đồng xu rơi xuống đất Giang Hoa Đình nhớ kỹ phương hướng đại khái sau đó liền nhặt mấy đồng xu lên, sau đó lặp lại động tác giống như thế năm lần.

Thanh niên: “! Chơi chán chưa?”Giang Hoa Đình gật đầu: “Được rồi, cảm ơn.

” Dứt lời liền trả ba đồng tiền xu cho chàng trai trẻ.

Khóe môi của chàng trai trẻ co rút nhìn ba đồng xu trong tay Giang Đình Hoa nói: “Không cần trả cho tôi, tặng cậu đó.


”Giang Hoa Đình ồ một tiếng, như lẽ đương nhiên thu ba đồng xu vào trong túi áo, có tiền lẻ ngồi xe buýt rồi!Những người khác: “! ”Trong ánh mắt của giám đốc ngân hàng lóe lên một tia sáng, đi lên trước một bước: “Chàng trai, lúc nãy cậu đang bói toán sao?”Giang Hoa Đình không phủ nhận, chàng trai trẻ kia cười nhạo: “Dùng ba đồng xu? Cậu đùa với tôi đó à? Mấy kẻ lừa đảo bên ngoài chẳng phải đều đồng tiền hoặc là xăm trúc sao? Tưởng tôi chưa thấy qua hả?!”Giang Hoa Đình híp mắt nói: “Cậu cũng nói là mấy kẻ lừa đảo khắp nơi rồi, thủ pháp đó sao có thể so sánh với tôi được chứ?”Chàng trai trẻ: “Đúng vậy, người ta là lừa đảo khắp nơi, cậu là thần côn!”Giang Hoa Đình: “! ”Mấy chú cảnh sát cảm thấy bọn họ vẫn nên dắt chàng trai bị nghi là phạm tội đang tuyên truyền mê tín dị đoan này về giáo dục cải tạo!Giang Hoa Đình bất đắc dĩ: “Thực ra đồng xu và đồng tiền không khác gì cả đều là tiền.

”Chàng trai trẻ đột nhiên im lặng hình như! cũng thật sự là như thế.

“Vậy cậu ném ba đồng xu lên mặt đất lại được tính là thế nào?”Giang Hoa Đình vô cùng nghiêm chỉnh: “Quẻ trong tâm tôi.

”Tất cả mọi người: “! ”Giám đốc ngân hàng nói: “Xem ra nhóc đạo trưởng tinh thông lục hào bát quái ha.


”Giang Hoa Dình nói: “Tôi không phải là đạo trưởng, tôi là bác sĩ.

”Tất cả mọi người kinh hãi khiếp sợ, bác sĩ? Bác sĩ trẻ như vậy sao?! Bác sĩ biết bói toán? Thật sự cảm thấy lo lắng cho bệnh nhân của cậu ta á! Mấy chú cảnh sát càng kiên định với ý định bắt Giang Hoa Đình về cải tạo.

Bấy giờ Giang Hoa Đình mới nghiêm túc nói: “Tôi đã tính được manh mối của vụ án này rồi, mọi người muốn nghe không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận