Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Edit: Mai

Trình Cối không ngờ cậu nói với mình như vậy, tức giận đến mức không ra vẻ bề ngoài được nữa đứng lên nhìn Thẩm Chấp nổi giận đùng đùng nói: “Mày đang nói chuyện với ai đó, có phải mày cảm thấy địa vị bây giờ của mày ở nhà họ Thẩm rất vững chắc nên không thèm để tao vào mắt?”

Thẩm Chấp thản nhiên nhìn bà ta rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Bà đang khẩn trương chuyện gì?”

Thiếu niên 17 tuổi đầy lạnh nhạt trong đôi mắt đen nhánh kia chỉ có sự lạnh lùng, Trình Cối run lên giống như Thẩm Chấp hỏi câu mà bà ta sợ nhất vậy.

Bà khẩn trương chuyện gì chứ?

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt bỗng nhiên cảm thấy bà ta đã không còn là người lúc trước làm cho cậu phải kiếp sợ nữa. Thật ra cũng không phải từ nhỏ Thẩm Chấp đã mạnh mẽ như vậy, lúc cậu về nhà họ Thẩm mới chỉ mười tuổi mà thôi.

Khi đó tình huống Nguyên Sênh không tốt lắm, Thẩm Kỷ Minh lại tới ồn ào đòi con, cuối cùng vẫn do tự Thẩm Chấp đứng lên.

Cậu nói với Thẩm Kỷ Minh rằng chỉ cần đưa mẹ đi gặp bác sĩ, thu xếp cuộc sống ông bà ngoại ổn định thì cậu bằng lòng đi với Thẩm Kỷ Minh.

Cậu bé mới mười tuổi đã có chủ kiến, tất cả đều do cậu suy nghĩ và lựa chọn, ngược lại những người lớn cũng phải nghe theo.

Đối với nhà họ Nguyên mà nói thì khó khăn lớn nhất đó là không có tiền nhưng đây lại là chuyện không chút khó khăn nào với Thẩm Kỷ Minh. Ông ta chọn cho Nguyên Sênh bác sĩ khoa tâm thần tốt nhất rồi sắp xếp cho bà vào bệnh viện tốt nhất.

Ngay cả ông bà ngoại Thẩm Chấp cũng được vào ở ngôi nhà rộng lớn mà cả đời họ không dám mơ tới.

Nhưng mà ai cũng quên mất chuyện cậu chỉ mới mười tuổi, lần đầu tiên rời khỏi nơi quen thuộc để vào một gia đình có thái độ thù địch với mình.

Làm sao Trình Cối có thể đối xử tử tế với cậu được, mặc dù không ngược đãi cậu nhưng mà chỉ cần một ánh mắt lạnh như băng với lời nói đầy ác ý cũng đủ để đẩy một cậu bé mới mười tuổi vào sự không yên lòng.

Thế cho nên dần dần cậu dựng lên gai nhọn quanh mình từ từ hình thành tính cách như bây giờ.

Nhưng Thẩm Chấp phát hiện Trình Cối đã không còn đáng sợ nữa tương phản bà ta rất đáng thương.

Bởi vì so với cậu, bà ta mới là người sợ mất đi tất cả hơn, nếu như bà ta không phải bà Thẩm vậy bà ta cũng không là gì cả. Mấy năm nay công ty nhà họ Trình ngày càng sa sút, nếu không có nhà họ Thẩm mạnh mẽ duy trì thì sợ rằng đã sớm phá sản.

Bây giờ bất quá cũng chỉ kéo hơi tàn mà thôi.

Trình Cối oán hận nói: “Mày cho rằng bản thân mày đã ngồi vững vị trí cậu chủ nhà họ Thẩm sao, tao nói cho mày biết Thẩm Chấp, mẹ mày hơn 20 tuổi đã nổi điên mày cẩn thận coi chừng mày cũng giống cô ta.”

“Bà câm miệng.” Rốt cục Thẩm Chấp vẫn tức giận.

Cậu nhìn thẳng Trình Cối, lạnh lùng nói: “Bà phải hiểu rõ hơn tôi chuyện bà dùng cách gì để kết hôn với Thẩm Kỷ Minh mới đúng.”

“Mẹ tôi không có lỗi với các người, nếu sau này bà còn dám nói tới mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho bà.”

Giọng thiếu niên u ám như kim đâm vào đáy lòng Trình Cối.

“Mày, mày…”Trình Cối không ngờ đứa bé năm đó khi bước chân vào nhà họ Thẩm lúc nào cũng nhìn ánh mắt bà bây giờ đã mạnh mẽ như vậy, khiến bà không thể không khiếp sợ.

Vốn dĩ Thẩm Chấp không muốn về đây, nếu không phải bởi vì chuyện Trình Thâm hôm nay cậu cũng sẽ không tới.

Sau khi nói xong những lời này cậu xoay người đi ra cửa.

Chẳng qua lúc cậu mới tới cửa thì cửa đã bị đẩy ra, Thẩm Kỷ Minh đang tính đi vào bèn nhìn thấy cậu, trên mặt xuất hiện chút kinh ngạc: “A Chấp, sao con về thế?”

“Phiền ông kêu vợ mình sau này đừng tự tiện kêu tài xế tới trường tìm tôi.” Thẩm Chấp lạnh lùng nói.

Thẩm Kỷ Minh nhíu mày ngoảnh đầu nhìn Trình Cối đang trong phòng khách, bất đắc dĩ nói: “Dì cũng chỉ quan tâm con thôi.”

“Nguyên nhân gì thì ông hỏi bà ta sẽ tốt hơn đấy.” Thẩm Chấp cảm thấy câu này thật nực cười, nếu nói Trình Cối quan tâm cậu vậy chỉ quan tâm tới chuyện khi nào cậu chết thôi.

Thẩm Kỷ Minh nhìn Trình Cối, hỏi: “Bà lại làm gì thế?”

Trình Cối không ngờ Thẩm Kỷ Minh cũng hỏi tới mà lại còn thay Thẩm Chấp nói chuyện, cất cao giọng nói: “Tôi làm sao? Ông hỏi con trai ông xem nó đánh A Thâm thành bộ dáng gì rồi, tôi nói cho ông biết nếu cha mẹ A Thâm báo cảnh sát vậy nó chờ ăn cơm tù đi.”

Thẩm Kỷ Minh nghe thấy nhếch miệng cười khẩy, ông cũng hơi tức giận nói: “Thằng Trình Thâm kia có đức tính gì bà nghĩ rằng tôi không biết sao? Nếu không phải nó khiêu khích thì A Chấp sẽ đánh nó à?”

Mặc dù mấy năm nay Thẩm Kỷ Minh không hài lòng với biểu hiện của Thẩm Chấp nhưng đến cùng cũng là con trai mình.

Huống hồ ông cũng biết tính cách Trình Thâm, từ nhỏ đã thích gây phiền toái cho Thẩm Chấp. Trước đây có một lần Thẩm Kỷ Minh bắt gặp, mặc dù lần đó Thẩm Chấp đánh nó rất thảm. Bên ngoài Thẩm Kỷ Minh phê bình Thẩm Chấp nhưng trong lòng lại rất thống khoái.

Cho nên lần này mông ông lập tức nghiêng về một bên.

Trình Cối cũng bị lời ông ta nói chọc tức, nói thẳng: “Vốn dĩ tôi còn muốn khuyên anh tôi với chị dâu, dù sao cũng là con cái nhà mình đánh nhau. Nếu ông đã nói vậy thì tôi kêu họ đi báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý.”

Đối với lời uy hiếp này, ngay từ đầu Thẩm Kỷ Minh đã không đặt trong lòng.

Ông lườm Trình Cối một cái, nói: “Trình Cối, tôi khuyên bà nên thu lại chút tính toán đó đi. Nếu bà còn cố tình gây sự nữa vậy tôi cũng sẽ suy nghĩ lại dự án bờ biển kia.”

Bây giờ công ty nhà họ Trình phải tận lực chống đỡ, nhu cầu cấp bách có một hạng mục để làm dịu đi tình hình công ty. Vốn dĩ Thẩm Kỷ Minh cũng hiểu, dù sao cũng là bạn hợp tác thêm vào đó anh vợ mình cũng tương đối đáng tin nên có thể giúp thì giúp một chút.

Kết quả hôm nay Trình Cối lại dám lấy chuyện báo cảnh sát hù dọa ông ta.

Qủa nhiên sau khi nói câu này xong trong nháy mắt sắc mặt Trình Cối cứng ngắc nhìn chằm chằm Thẩm Kỷ Minh.

Thẩm Kỷ Minh cũng không muốn làm mối quan hệ giữa hai người bị bế tắc nên nói: “Bà kêu Trình Thâm yên phận một chút, đừng có lúc nào cũng gây sự với A Chấp.”

Từ sớm Thẩm Chấp đã không còn kiên nhẫn nghe hai người này tiếp tục nói chuyện tào lao nên đã mở cửa đi rồi.

Trình Cối nhìn cửa, cười lạnh: “Bây giờ ông bảo vệ nó như vậy nhưng hình như con trai ông cũng không nhận tình yêu của ông.”

“Vậy thì sao, dù sao nó cũng là con trai ruột tôi.” Thẩm Kỷ Minh vô tình nói.

Qủa nhiên những lời này làm đáy lòng Trình Cối đau xót, chuyện không có con là chuyện mà đời này Trình Cối không cách nào buông xuống được, cho dù hiện tại bà đã hơn 40 tuổi những vẫn không bỏ xuống được.

Thẩm Kỷ Minh nói những lời này cũng không phải để kích thích bà ta nhưng mà Trình Cối vẫn ngẩng đầu lên oán hận nhìn ông ta.

Bây giờ Thẩm Kỷ Minh mới phát hiện lời ông ta nói không thích hợp.

Ông ta có chút lúng túng nói: “Đứa nhỏ A Chấp này, đừng nhìn ngoài mặt lạnh lùng thật ra nếu bà đối xử thật lòng với nó…”

“Là con trai Nguyên Sênh, cho dù đời này tôi không có con thì tôi cũng không thể coi nó như con mình.” Trình Cối oán hận nói.

Thấy bà ta vẫn như vậy Thẩm Kỷ Minh cũng chỉ nhìn bà ta một cái: “Tùy bà.”

Nói xong, ông lên lầu đi vào phòng mình, từ lâu ông và Trình Cối đã chia phòng ngủ rồi.

Nhưng lúc ông đi tới cầu thang Trình Cối lại xoay người nhìn ông: “Sao, yêu tinh Thủy Cảnh Li kia không thỏa mãn được ông à? Sao lại bỏ được mà về đây.”

Thẩm Kỷ Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn Trình Cối, nét mặt như cười như không: “Trình Cối, bà làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”

“Thẩm Kỷ Minh, tôi có thể tha thứ chuyện ông có con riêng nhưng nếu ông vẫn cứ đánh vào mặt tôi, tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

Bây giờ không có người ngoài ở đây nên hai người cũng không cần phải giả bộ vợ chồng yêu thương nhau gì đó, nói hết những chuyện nên hay không nên nói ra.

Chu dù Trình Cối có nói với chính mình rằng lúc trước bà ta xen vào giữa Thẩm Kỷ Minh và Nguyên Sênh là không sai. Nhưng mà hiện tại cuộc hôn nhân này vẫn hung hăng đánh lên mặt bà ta.

Cho dù trước mặt người khác bà ta vẫn luôn là bà Thẩm vẻ vang giàu sang, sau lưng cũng không giấu được sự chua xót.

*

Thẩm chấp cũng không biết nội dung cãi nhau của bọn họ, sau khi cậu từ trong kia đi ra bèn bắt một chiếc xe ven đường về chỗ ở của mình.

Khi về tới nhà cậu vào phòng sách ném cặp sách mình xuống.

Bình thường phòng sách vẫn đóng cửa, lúc cậu mở đèn lên ánh sáng như dải ngân hà chiếu lên từng góc trong phòng sách, giá sách trên tường gần cửa sổ đầy các loại sách tham khảo.

Nếu như có người mở những cuốn sách tham khảo này ra sẽ phát hiện những cuốn sách này không phải sạch sẽ không ai động vào mà ngược lại đã được lật xem rất nhiều lần.

Từ nhỏ Thẩm Chấp đã thông minh hơn so với những đứa trẻ bình thường khác.

Hơn nữa trong lúc trẻ con hiếu động không chịu ngồi yên bản thân cậu lại có thể yên lặng ngồi một chỗ thật lâu. Sau khi đến trường, sự khác biệt này càng rõ ràng hơn.

Cho dù lúc tiểu học thành tích của bé gái phần lớn luôn cao hơn bé trai.

Nhưng mà cậu vẫn đứng nhất trong lớp, cho dù những đề thi Olympic toán cậu cũng có thể thoải mái giải.

Mãi đến khi gặp được Kỷ Nhiễm, cô là cô gái nhỏ thông minh nhất cậu gặp.

Vốn cậu cho rằng việc học không thể làm khó cậu, mãi đến khi cậu thấy đề sudoku do Kỷ Nhiễm làm. Mỗi cuối tuần cô đều ở cung thiếu nhi huấn luyện sudoku, trò chơi toán học mà cậu chưa từng tiếp xúc qua.

Thẩm Chấp ngồi ghế dựa gần bàn đọc sách, nhìn điện thoại trong tay vài phút, đến khi nó nhảy ra số điện thoại Kỷ Nhiễm. Còn chưa gọi nhưng khóe miệng cậu đã nhếch lên rồi, cho dù nghĩ đến cô thôi cũng đã cảm thấy thật vui vẻ.

Trong thế giới lạnh lùng này cô chính là mặt trời nhỏ ấm áp của cậu.

Lúc cậu gọi điện thoại qua Kỷ Nhiễm đang cúi đầu làm bài tập toán, mặc dù cô không thèm để ý đến chuyện mình làm học tra nhưng cô không thể chịu được chuyện Giang Nghệ xem thường.

Tới bây giờ Kỷ Nhiễm vẫn còn nhớ chuyện lần trước mình thi toán được 22 điểm bị Giang Nghệ cười nhạo.

Cái gọi là kẻ sỉ không thể chịu nhục, từ lần thi tháng trước đến nay cô luôn nghiêm túc chuẩn bị cho thi giữa kỳ.

Cuối tháng 11 là lúc thi giữa kỳ, thật ra cũng không còn mấy ngày nữa, hôm nay lúc đi học thầy dạy toán chỉ hận rèn sắt không thành thép, học sinh A8 đều như vậy, điểm trung bình môn toán lần này ngai vàng điểm thấp nhất vẫn sẽ thuộc về lớp A8.

Ngay tại lúc cô viết xong bài cuối cùng trên đề ôn tập điện thoại đang để trên bàn rung lên.

Cô nhìn qua, thấy tên hiện trên màn hình di động cô ngây người vài giây.

Cô cầm điện thoại lên, nhận, bên kia vang lên giọng nói: “Đang làm gì thế?”

Kỷ Nhiễm nói sự thật: “Làm đề ôn toán.”

Sau khi cô gái nhỏ nói xong lại cảm thấy mình im lặng như vậy thì có chút không lễ phép lắm nên cô hỏi: “Cậu đang làm gì?”

“Tớ cũng đang chuẩn bị làm bài tập ôn thi toán.” Thẩm Chấp nói rất nghiêm cẩn.

Kỷ Nhiễm hơi sửng sốt, đột nhiên nói: “Không phải bài tập toán cậu đều chép à?”

Ngụ ý, cậu còn có thể làm bài tập toán à?

Đương nhiên người nghe cũng hiểu, Thẩm Chấp bị cô cười nhạo nên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cậu nói: “Không tin à?”

Kỷ Nhiễm thuận miệng nói: “Không.”

Câu trả lời không chút tin tưởng, Thẩm Chấp nghe vậy, rõ là không tin.

Vì thế cậu cười khẽ: “Khi nào thi?”

Kỷ Nhiễm thở dài, nói thời gian, chuyện kỳ thi cuối kỳ này các thầy cô mỗi môn đều nói không biết bao nhiêu lần thế mà vị đại cả này còn có thể hỏi cô, có thể thấy được bình thường lúc đi học cậu chưa từng nghe.

Thẩm Chấp cũng không biết trong nội tâm cô đang châm chọc mình.

Cậu nói: “Có phải lần trước cậu nói chỉ cần tớ thi được hơn 700 điểm cậu sẽ làm bạn gái tớ không?”

Kỷ Nhiễm ngớ ra, cô có nói lời này à?

Cô cẩn thận nhớ lại rồi lập tức phủ nhận: “Tớ không có nói.”

“Cậu có nói.” Thẩm Chấp khẳng định lại.

Đầu Kỷ Nhiễm đong đưa như trống lắc, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ không nói.”

Ý của cô là, nếu cô có người trong lòng thì người kia chắc chắn giỏi hơn cô về mọi mặt chứ không phải nói chỉ cần cậu thi hơn 700 điểm chính mình sẽ làm bạn gái cậu.

Đột nhiên, Thẩm Chấp thấp giọng chậm chạp kêu một tiếng: “Kỷ Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm mím môi yên tĩnh chờ cậu nói.

Thật lâu sau bên kia mới chậm rãi truyền tới giọng nói của cậu.

“Tớ đang nghiêm túc đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui