Translator: Nguyetmai
Bắc Kỳ, Minh Phủ, khu an toàn.
Đám người vây quanh chi chít ở gần điểm hồi sinh, lẳng lặng chờ đợi vị u ác tính nào đó hiện thân.
Sau ba giờ chờ đợi dài đằng đẵng, điểm hồi sinh rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng mà mọi người mong đợi đã lâu.
Hồ Hạch mới vào game đã thấy đám người chơi tụ tập trước mắt. Anh ta không khỏi sửng sốt, nở nụ cười xấu hổ rồi nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, thân hình lại biến mất.
Mọi người: "…"
"Đậu phộng, cái thằng u ác tính này lại chạy rồi! Không cho chúng ta mắng mấy câu hả giận à?"
"Khốn khiếp, vừa rồi tao còn muốn bảo nó giao đầu Sát Na ra đây. Giờ chạy mất rồi, chờ nãy giờ mất công vô ích à?"
"Tao cũng không tin thằng nhóc này không online. Nào, đã đến lúc PK sức chịu đựng rồi!"
…
Thế là những người chơi bắt đầu canh chừng ở điểm hồi sinh. Trong lúc này, bóng dáng Hồ Hạch đã xuất hiện mấy lần, nhưng mỗi lần thấy mọi người còn chưa giải tán thì Hồ Hạch đều quyết đoán thoát game.
Sau khi so đấu sức chịu đựng như thế gần nửa ngày, Hồ Hạch lại xuất hiện một lần nữa. Lần này anh ta không thoát game nữa mà uể oải nhìn mọi người.
"Các bác không thấy chán hay sao mà cứ ở đó mãi vậy?"
Nghe vậy, có người lấy bàn cờ tự chế ra bắt đầu chơi cờ, có người lấy bộ đồ pha trà ra bắt đầu uống trà, có người bắt đầu tụ tập đánh bài, đủ các loại đạo cụ giải trí, không hề có ý muốn rời đi chút nào.
Hồ Hạch không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng mắng đê ma ma, còn có thể chơi kiểu đó nữa hả? Đây là thật sự không định cho mình chạy ra khỏi khu an toàn sao?
Xem ra chỉ có thể chờ đến khi thời gian online của họ hết thì mới có thể lén lút chuồn ra ngoài được, Hồ Hạch buồn bã nghĩ.
Lúc này, lại có một đám người đi tới từ xa.
"Các anh em, thay ca. Ai đi làm nhiệm vụ thì làm, ai đi săn bắn thì săn đi."
Đám người vây quanh điểm hồi sinh nghe vậy, đều thu dọn đồ đạc đứng dậy rồi lũ lượt rời đi. Còn đám người mới đến kia thì lại vây quanh điểm hồi sinh.
Hồ Hạch: "…"
"Hết hy vọng đi. Bây giờ các công hội lớn đều đã bàn bạc xong rồi, chế độ thay ca, 24 giờ không nghỉ. Đã sẵn sàng để bỏ game chưa?"
Công hội Thần Thoại Cổ Ngữ tiến lên mấy bước, đi vào điểm hồi sinh vỗ vai Hồ Hạch nói.
"Sướng không?" Tôn Khởi bên chân Cổ Ngữ nhe răng nói.
"Mấy người làm thế là không đạo đức!" Hồ Hạch bi phẫn.
"Đạo đức á?" Cổ Ngữ nghe vậy thì sửng sốt. Sao nghe thằng đào mộ nói lời này lại có vẻ kỳ cục thế nào ấy.
"Lúc mày ăn trộm đầu Sát Na rồi thay bằng đầu gỗ sao không nghĩ tới đạo đức hả?" Tôn Khởi bên cạnh Cổ Ngữ cắn răng nói.
Hồ Hạch khoát tay, ngồi xuống ở điểm hồi sinh với vẻ tôi rất đau buồn, không muốn nói chuyện nữa. Anh ta cứ thế mong chờ nhìn đám người Cổ Ngữ, dường như muốn làm họ cảm động bằng lòng thành của mình.
"Đúng rồi, thằng cha đào mộ, rốt cuộc ông đào bảo bối nào mà lại gây họa lớn thế?" Cổ Ngữ vừa chơi cờ với Tôn Khởi vừa tò mò hỏi.
Câu hỏi này khiến Hồ Hạch nhớ tới Hạn Bạt suýt nữa thì rơi vào tay mình, không nhịn được thở dài một tiếng.
"Tôi suýt nữa thì đào được Hạn Bạt rồi, cũng suýt nữa thì vô địch nhất cái server này. Nếu tôi mà có được Hạn Bạt thì tôi sợ bố con thằng nào! Có chỗ nào là tôi không thể hoành hành! Chỉ thiếu có tí xíu đó thôi!" Nói rồi Hồ Hạch giơ ngón trỏ với ngón cái lên bày ra một khoảng cách rất ngắn.
"Hạn Bạt!" Nghe vậy, Cổ Ngữ lập tức tỉnh táo.
Phải biết rằng, "Sứ Đồ Của Ác Thần" của anh ta là chức nghiệp truyền thừa lợi hại nhất server. Nhưng điểm gạt người nhất của chức nghiệp này chính là không có hệ thống nâng cấp, nếu không được nâng cấp trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ bị kẻ đến sau vượt qua.
Mà Hạn Bạt chính là điểm mấu chốt trong việc nâng cấp chức nghiệp của anh ta, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất của anh ta hiện giờ.
"Hạn Bạt ở đâu?" Cổ Ngữ vội hỏi.
"Ở thành Sát Ác Mộng Yểm đó. Khi đó hắn ta đang hấp thụ lực lượng trên phong ấn để hồi phục, tôi tốn rất nhiều sức lực mới đào hắn ta ra ngoài được, ai dè cái phong ấn không chắc chắn đó lại nát bấy. Nhắc lại là tức à!" Nhớ lại chuyện cũ, Hồ Hạch không khỏi tức giận nói.
"Sao ông vào được nơi đó vậy?" Cổ Ngữ ngạc nhiên.
Trước đó anh ta từng dẫn người khác đến đó mấy lần, nhưng đều bị Thi Độc Đại Trận ở cổng thành ngáng đường, còn chưa vào được thì đã bị diệt sạch rồi.
"Ông cũng từng đến đó hả?" Hồ Hạch ngạc nhiên.
"Nói mau! Làm sao để vào đó?" Cổ Ngữ vội hỏi.
Nghe vậy, dường như Hồ Hạch nghĩ tới điều gì đó, thế là anh ta cười hì hì: "Chuyện vào thành ấy cũng phải có kiểu cách. Ông không thuộc dòng dõi Người Luyện Xác bọn tôi nên đương nhiên là không biết ứng xử, muốn vào đó là vô vàn khó khăn. Nhưng ông có thể dẫn theo tôi, tôi có thể giúp ông đi vào!"
Lời nói của Hồ Hạch khiến Cổ Ngữ rất là lấn cấn.
Vất vả lắm mới biết cách có thể vào thành Ác Mộng, nhưng có vẻ như chỉ mình thằng cha u ác tính này mới biết cách đó, khiến anh ta không biết phải làm sao cho phải nhẽ.
"Người anh em, nếu ông muốn vào thì nhất định phải dựa vào tôi đấy. Ông suy nghĩ cho kĩ đi! Tôi đã thấy khát vọng trong mắt ông rồi!" Biết có hy vọng nên Hồ Hạch lập tức cười híp mắt.
"Đại ca, không thể thả thằng cha này được! Không thì công hội chúng ta xong đời luôn á!" Có vẻ như phát hiện Cổ Ngữ đã xúc động nên Tôn Khởi vội khuyên nhủ.
Cổ Ngữ đương nhiên là biết hậu quả. Việc thay phiên canh gác bây giờ cũng là quyết định sau khi các công hội lớn đã bàn bạc với nhau, nếu tự tiện thả Hồ Hạch ra thì có nghĩa là phá hỏng quy củ, chắc chắn sẽ bị vây công.
Nhưng vất vả lắm mới có hy vọng nâng cấp chức nghiệp, anh ta cũng không muốn cứ thế bỏ qua.
Cổ Ngữ suy nghĩ trong chốc lát rồi tạo group chat voice mới, kéo các hội trưởng như Trần Tử Vũ, Ngô Quốc Nhất, Lục Trảm, Lưu Sách vân vân… Vào kênh giọng nói này.
Cổ Ngữ: Các anh em, thương lượng chuyện này cái!
Diệp Tuyết Nhi: Gì á?
Trần Tử Vũ: Đang giết Hung Linh, lát nữa nói chuyện nhé người anh em!
Lưu Sách: Cùng hỏi, sao thế?
…
Thấy hội trưởng của các công hội lớn đều đã vào group.
Cổ Ngữ: Các anh em, bàn chuyện này cái, tôi có thể mượn "U ác tính" một lát được không? Tôi hứa hắn sẽ không chạy trốn đâu!
Diệp Tuyết Nhi: Không được!!!
Lưu Sách: Không được +1
Ngô Quốc Nhất: Không được +2
Trần Tử Vũ: Không được +3
…
Thấy trả lời toàn là không được, Cổ Ngữ cảm thấy nhức đầu.
Nhưng cứ thế bỏ qua cơ hội nâng cấp chức nghiệp, anh ta cũng rất không cam lòng. Thế là anh ta suy nghĩ rồi lại lên tiếng giải thích, đồng thời nói rõ về độ khó của việc nâng cấp chức nghiệp, nếu không có Hồ Hạch thì mình không thể nâng cấp thành công được.
Thấy thái độ chân thành của Cổ Ngữ, các hội trưởng cũng thoáng do dự.
Rèn sắt khi còn nóng, tiếp đó Cổ Ngữ lại hứa hẹn một ít ích lợi, đồng thời bảo đảm nhất định sẽ đưa "U ác tính" về khu an toàn, mọi người thế mới miễn cưỡng đồng ý cho anh ta mượn Hồ Hạch trong một khoảng thời gian.
Được mấy công hội lớn đồng ý, Cổ Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó dời mắt về phía Hồ Hạch: "Đi thôi, dẫn tôi đến thành Ác Mộng. Nhưng để chắc chắn rằng ông sẽ không chạy trốn hoặc thoát game giữa đường, ông nhất định phải luôn giữ trạng thái chiến đấu mỗi thời mỗi khắc."
Nghe thấy Cổ Ngữ nói vậy, Hồ Hạch không khỏi vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ thằng ngốc mới không trốn nhé.
Nhưng khi nghe Cổ Ngữ nói nhất định phải giữ trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào để đề phòng mình thoát game, anh ta lập tức ngây người.
"Làm thế nào để luôn giữ trạng thái chiến đấu?"
"Đơn giản lắm, cứ để cún cắn ông trên suốt chặng đường là được!"
Hồ Hạch: "…"
Tôn Khởi: "…"