Translator: Nguyetmai
Bắc Kỳ, bên ngoài thành Sát Ác Mộng Yểm.
Tiểu đội Thần Thoại do Cổ Ngữ dẫn dắt đang chậm rãi đến gần nơi này.
Xung quanh thành Sát Ác Mộng Yểm không thể nghi ngờ là khu vực bị Sát Ác tàn sát điên cuồng nhất trong giai đoạn hiện giờ. Để không thu hút sự chú ý của Sát Ác, lần này Cổ Ngữ vẫn chưa dẫn theo tất cả chiến lực của công hội mà chỉ dẫn mấy chục người tinh nhuệ nhất.
Sau khi đến gần thành Ác Mộng, đám người Cổ Ngữ cũng phát hiện ra cây cột thi khí như khói báo động phóng lên trời kia. Trên đỉnh cột thi khí không ngừng có bóng dáng màu đen đang rơi xuống khắp nơi.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi quay đầu trừng Hồ Hạch.
Hồ Hạch thì cười xấu hổ, vươn tay lắc lắc Tôn Khởi đang cắn trên cánh tay trái của mình, hơn nữa tự dưng lại cắn mạnh hơn.
"Thằng chơi xác, đi kiểu gì bây giờ?" Đến trước cổng thành, Cổ Ngữ quay đầu hỏi Hồ Hạch.
"Khụ khụ, bố trí trước cửa thành rất huyền ảo, chính là Thi Độc Đại Trận, bước vào thì thi độc sẽ nhập thể, khó mà sống sót, cho nên chúng ta nhất định phải dùng thủ đoạn đặc biệt."
Nghe vậy, Cổ Ngữ cảm thấy thằng cha này đúng là có cách rồi.
"Cho nên, chúng ta phải chui vào từ chỗ đó!" Nói rồi, Hồ Hạch chỉ vào cái hang trên tường thành bên cạnh mà lần trước anh ta đào.
Mọi người: "…"
"Đơn giản thế thôi sao?" Cổ Ngữ ngạc nhiên.
"Ừ." Hồ Hạch gật đầu.
"Chém đi, đưa hắn về!" Mạch máu trên trán Cổ Ngữ gồ lên.
Cấp dưới trong công hội thấy vậy, đều cầm đại đao đến gần Hồ Hạch.
"Chờ đã, đừng mà đại ca, bên trong nhiều nguy hiểm lắm, cạm bẫy dày đặc, nếu không có tôi thì mấy người chắc chắn sẽ không đi sâu vào được đâu!"
"Thật sự có bẫy sao?"
"Đúng rồi, có nhiều bẫy lắm, nguy cơ có ở khắp nơi!" Hồ Hạch nghiêm túc nói.
"Được rồi, mày dẫn đường đi!"
Sau đó, đám người công hội Thần Thoại và Hồ Hạch đều chui vào trong thành thông qua cái hang đó.
Đi vào thành, mọi người trong công hội Thần Thoại mới khiếp sợ phát hiện ra rằng thi khí tràn ngập khắp thành Ác Mộng, trải một lớp thật dày trên mặt đất cao tới tận đầu gối, tầm mắt cũng bị cản trở bởi thi khí loãng đang chậm rãi hạ xuống từ trên trời, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi khoảng năm mét mà thôi. Tiếng gào thét của Sát Ác ở nơi xa vang vọng tới tận nơi này.
"Đại ca, tôi tìm Hạn Bạt cho ông thì ông có thể thả tôi ra được không?" Lúc này, Hồ Hạch quay đầu lại hỏi.
"Tìm đến đã rồi hẵng nói!" Cổ Ngữ trừng anh ta.
Hồ Hạch thở dài, lấy một túi bột mịn ra đưa cho Cổ Ngữ.
"Đại ca, đây là bột tán thi, tôi chế tạo ra từ một phần của đầu Sát Na đấy. Mọi người bôi cái này lên thì Sát Ác sẽ không phát hiện được đâu."
"Đúng rồi, đừng dùng nhiều quá, tôi chỉ có tí xíu đó thôi." Hồ Hạch đau lòng nói.
Nghe vậy, Cổ Ngữ nhận lấy "bột tán thi" rồi đổ ra, bôi một ít lên người mình, sau đó đưa cho người bên cạnh.
[Buff "Bột tán thi", thời hạn 30 phút!]
"Có chút mưu mẹo đó. Trong hiện thực ông cũng làm nghề trộm mộ đúng không? Hơn nữa còn là trộm mộ gia truyền nữa, không thì sao sáng tạo ra chức nghiệp này được." Cổ Ngữ tò mò hỏi.
Hồ Hạch chỉ cười hì hì, nhưng không đáp lời.
Dựa theo sách cổ ghi chép, dòng dõi luyện xác của họ còn ác hơn cả trộm mộ cơ, đào mồ tổ tiên nhà người ta là chuyện như cơm bữa. Thậm chí lúc chiến đấu với thế lực đối địch thì đều sẽ lén lút chạy tới mồ mả tổ tiên của họ để đào tổ tiên nhà họ ra luyện chế thành thi linh, sau đó lại triển khai đánh nhau chính diện với họ.
Tuy rằng Hồ Hạch chưa từng thấy cảnh điều khiển tổ tiên đánh con cháu, nhưng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy phê rồi.
Sau khi mấy chục người đều bôi bột tán thi xong, trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Hồ Hạch, Cổ Ngữ ném bột tán thi vào không gian cá nhân của mình.
"Đại ca, đó là của tôi…" Hồ Hạch đau lòng nói.
"Tôi biết. Nhưng không phải là sợ ông chạy mất sao? Chờ làm xong đương nhiên sẽ trả lại cho ông rồi. Chẳng lẽ ông không tin tôi sao?"
"Tôi tin!" Hồ Hạch nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, đám người Cổ Ngữ bắt đầu di chuyển đến khu vực trung tâm thành Ác Mộng theo hướng mà Hồ Hạch chỉ dẫn.
Dựa vào tác dụng của bột tán thi, đám người Cổ Ngữ đi một đường, tuy rằng gặp rất nhiều Sát Ác, nhưng bọn Sát Ác này ngửi thấy mùi trên người họ thì đều né thật xa, vẫn chưa ra tay với họ.
"Sao bột tán thi lại có tác dụng này vậy?" Mặc Lăng Thiên đi đằng sau Cổ Ngữ không nhịn được tò mò hỏi.
"Bột tán thi này được mài ra từ một phần trên đầu Sát Na, tôi bỏ thêm ít linh tài tìm được rồi bắt chước khí tức của Sát Ác. Sau khi bôi nó lên người, bọn Sát Ác không có đầu óc này sẽ coi chúng ta như Sát Ác, hơn nữa còn thuộc cấp bậc cao nên đương nhiên sẽ không ra tay với chúng ta rồi."
Mặc Lăng Thiên nghe vậy thì gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hồ Hạch lại trở nên là lạ. Dù sao thì có người bình thường nào lại đi nghiên cứu thứ đó đâu.
Sau khi đến khu vực trung tâm thành Ác Mộng, trái tim Hồ Hạch đập thình thịch. Điều anh ta sợ nhất hiện giờ chính là không thấy Hạn Bạt đâu cả.
Thật ra lần này anh ta dẫn Cổ Ngữ đến đây cũng là có ý đồ.
Cái mà Cổ Ngữ muốn là giết chết Hạn Bạt, còn anh ta thì muốn thi thể của Hạn Bạt, mục đích của hai người có thể nói là hoàn toàn không xung đột chút nào.
Nếu mình thật sự có được thi thể của Hạn Bạt thì cho dù có bị giết về thành, Hồ Hạch cũng sẵn lòng.
Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, chính là sau khi có được thi thể Hạn Bạt rồi lại về thành chuyên tâm nghiên cứu để luyện thi thể Hạn Bạt thành thi linh.
Thật sự đến lúc đó thì anh ta muốn ra khu an toàn lúc nào thì ra, cho dù trồng cây chuối đi ra cũng không ai có thể ngăn cản anh ta.
Đẩy lớp sương mù dày đặc ra, chiếc quan tài máu quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hồ Hạch cẩn thận tiến lên, khẩn trương thò đầu nhìn vào bên trong.
Nhưng khi thấy cảnh tượng bên trong, Hồ Hạch không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong quan tài máu, người anh em Tiểu Sát đã từng "thề non hẹn biển" với anh ta đang nằm ở đó với vẻ mặt an tường.
Lúc này, đám người Cổ Ngữ cũng đi tới thò đầu nhìn vào trong, thấy Tiểu Sát nằm trong quan tài, sắc mặt Cổ Ngữ càng ngày càng tệ hại.
"Đại ca, anh đừng sốt ruột!" Hồ Hạch đã cảm nhận được sát khí. Anh ta vội ôm lấy đầu Tiểu Sát, bắt đầu lắc thật mạnh.
Cảm nhận được sức mạnh đến từ bên ngoài, Tiểu Sát mở đôi mắt ngái ngủ ra, ngơ ngác nhìn Hồ Hạch.
"Người anh em tốt của tôi!" Ánh mắt Tiểu Sát dần dần có thần thái.
Nếu không phải không đánh lại gã thì lúc này Hồ Hạch rất muốn quần nhau với gã một trận. Người anh em trong miệng gã sao mà rẻ tiền thế!
"Người anh em Tiểu Sát, Hạn Bạt đâu? Hạn Bạt đâu rồi?"
Nghe vậy, Tiểu Sát chậm rãi ngồi dậy, để lộ một cái lỗ thủng bên dưới quan tài. Chỉ thấy Hạn Bạt bị nhét ở trong đó, lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn họ với vẻ phẫn nộ.
Mọi người: "…"
Lấy Hạn Bạt làm nệm lót mông hả?
Trong đầu mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, đó là cái thằng tên Tiểu Sát này thật là vô tư!
"Người anh em Tiểu Sát, mau lôi Hạn Bạt ra! Bọn tôi đang cần dùng gấp!" Hồ Hạch nói với ánh mắt sáng ngời.
"Không được! Không được!" Tiểu Sát vội lắc đầu.
"Tại sao?"
"Bây giờ tôi đang coi thân thể của Hạn Bạt là cái nút để bịt nguồn âm linh lại. Tuy rằng không thể ngăn cản thi khí tràn ra, nhưng ít nhất vẫn có thể có chút hiệu quả. Nếu rút hắn ta ra thì phong ấn sẽ vỡ nát hoàn toàn mất."
Mọi người: "Hạn Bạt? Cái nút?" (Dấu chấm hỏi trên đầu thằng da đen)
"Ông không sợ hắn ta hấp thụ thi khí để hồi phục hả?" Hồ Hạch không nhịn được hỏi.
"Không sợ! Không phải vẫn còn có tôi sao? Hạn Bạt hút bao nhiêu thi khí thì tôi sẽ hút bấy nhiêu từ hắn ta, bảo đảm sẽ không cho hắn ta hồi phục đâu!" Nói rồi Tiểu Sát xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình.
"Không thể thương lượng sao?" Hồ Hạch rất không cam lòng.
Tiểu Sát lại lắc đầu.
Thấy vậy, Cổ Ngữ bèn nháy mắt với đằng sau, thành viên công hội lập tức hiểu được, sau đó bắt đầu bao vây quanh quan tài.