Tôi Là Trùm Sau Màn

Translator: Nguyetmai

Nhìn các cậu bé của Băng Tuyết tộc lại nhào vào nhau rồi giơ nắm đấm đánh nhau, Tiểu Mặc và bé Bưởi đều sững sờ.

"Có vẻ như dân cư ở đây đều khá là dũng mãnh đấy nhỉ." Tiểu Mặc ngạc nhiên nói.

Nghe vậy, bé Bưởi phản xạ gật đầu.

Nhưng nếu đã gặp Băng Tuyết tộc rồi thì họ không có ý định rời đi nữa, chuẩn bị chờ bọn trẻ chiến đấu xong rồi hỏi thăm xem thử có thể tìm thấy tin tức về bộ tộc Nguyền Rủa hay không.

Kết quả trận đánh hội động này kéo dài khoảng hơn nửa giờ. Nếu không phải có dược tề giúp đỡ thì có lẽ bọn Tiểu Mặc sẽ không thể chịu nổi trong cơn gió lạnh này.

Đánh nhau xong, đám trẻ lại xuất hiện trước mặt hai người.

"Tộc nhân đến từ bên ngoài, để ta dẫn các ngươi đi gặp Băng trưởng lão. Hãy đi theo bọn ta nào." Cậu bé cao to cầm đầu nói.

"Bốp!" Lúc này, một người giơ chân lên đạp cho cậu bé đó ngã xuống đất.

"Ta cảm thấy nên dẫn họ đi gặp Tuyết trưởng lão thì tốt hơn..."

Nó còn chưa dứt lời thì đã bị một đứa trẻ khác đè xuống đất, bắt đầu đấm vào mặt.

"Băng trưởng lão! Băng trưởng lão!"

Lúc này, cậu bé đứng đằng sau kéo lấy đứa trẻ đang đánh người, bắt đầu đánh vào đầu nó.

"Tuyết trưởng lão! Tuyết trưởng lão!"

Tiểu Mặc: "…"

Bé Bưởi: "…"

Hỗn chiến lại bắt đầu bùng nổ.

Cảnh tượng không vừa ý là nhào vào đánh nhau này khiến Tiểu Mặc và bé Bưởi sợ ngây người.

Tuy rằng các cậu bé Băng Tuyết tộc này không có năng lực thao túng nguyên tố, nhưng chỉ dựa vào năng lực thân xác thôi đã mạnh tới mức đáng sợ rồi. Tiếng đấm đá "bịch bịch" vang lên cảm giác hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn chút nào, là thật sự muốn mạng của đối phương.

Lại đánh nhau khoảng nửa giờ, chờ tới khi chúng cảm thấy đã đánh đủ thì mới bắt đầu dừng tay rồi lại đi tới trước mặt bọn Tiểu Mặc.

Lần này, họ còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Mặc đã chủ động nói: "Các vị anh em đồng tộc, bọn tôi đi gặp Băng trưởng lão trước rồi lại gặp Tuyết trưởng lão nhé?"

Tiểu Mặc sợ nếu mình không nói thế thì đám trẻ Băng Tuyết tộc này sẽ lại đánh nhau thêm ván nữa vì vấn đề này.

"Thế được rồi." Có mấy đứa trẻ trông có vẻ thất vọng.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của họ, hai người bắt đầu tiếp tục đi sâu vào Vực Sâu Lạnh Giá.

Nhưng càng đi sâu vào bên trong thì nhiệt độ càng giảm mạnh. Khi thấy lâu đài băng tuyết nguy nga ở nơi xa, bọn Tiểu Mặc cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Suốt quãng đường, họ hoàn toàn không dám ngừng dùng thuốc. Không thì lượng máu sẽ rơi tạch tạch, không chịu được một phút thì họ đã về lại chỗ cũ rồi.

Đến cổng thành Băng Tuyết, cậu bé cầm đầu vung tay lên, cổng thành bỗng bắt đầu vặn vẹo, không gian xung quanh rung lên như gợn sóng, tòa lâu đài băng tuyết ở đằng trước như một bức tranh bị xé rách, cuối cùng xuất hiện trước mặt bọn Tiểu Mặc là một thôn xóm được xây bằng tảng băng.

Điều này khiến hai người rất ngạc nhiên. Thì ra tòa lâu đài nguy nga ở bên ngoài chỉ là ngụy trang, thôn xóm ở bên trong mới là chân thật. Nhưng trời tuyết bao la thế này, rốt cuộc họ ngụy trang cho ai xem?

Sau đó dưới sự dẫn dắt của các cậu bé, hai người đến trước một tòa nhà băng. Cậu bé cầm đầu giơ chân đá vào cửa nhà, đồng thời còn kêu lên: "Băng trưởng lão, có nhà không?"

"Rầm!" Vụn băng văng tung tóe, cánh cửa lập tức vỡ toang.

Trong phòng, hai ông lão tóc trắng chậm rãi quay lại nhìn về phía cửa.

"Í? Tuyết trưởng lão cũng ở đây à? Vốn còn định lát nữa sẽ đi đạp cửa nhà ngươi nữa kìa!" Cậu bé cầm đầu gãi đầu, vẻ mặt thật thà.

Ông lão tóc trắng tên là Tuyết trưởng lão cười phá lên, quay sang nhìn Băng trưởng lão.

"Đánh không?"

"Tất nhiên là phải đánh rồi!"

Dứt lời, Băng trưởng lão lập tức nhảy lên, giơ cậu bé cầm đầu đó lên rồi bắt đầu đánh cho một trận tơi bời khiến nó kêu oai oái.

Sau trận đánh hung tàn đó, cậu bé bị ném ra ngoài, nằm trên mặt đất hấp hối.

Mấy đứa trẻ khác thấy thế, lập tức sợ hãi lùi lại một bước.

"Người tộc khác à? Các ngươi vào đây bằng cách nào?" Băng trưởng lão dời mắt về phía Tiểu Mặc và bé Bưởi.

Đã được chứng kiến sự đáng sợ của Băng trưởng lão nên hai người Tiểu Mặc vội chỉ tay về phía đám trẻ kia.

"Ta đánh chết các ngươi bây giờ! Các ngươi là lợn hả? Sao lại dám mang người tộc khác vào đây?" Nói rồi Băng trưởng lão giơ tay ngưng tụ ra một cây băng trượng.

Đám trẻ thấy vậy thì lập tức xoay người vắt chân lên cổ chạy. Băng trưởng lão cứ thế đuổi theo sau, cầm băng trượng đánh cho tụi nó kêu trời kêu đất.

"Băng trưởng lão, họ là tộc nhân, không phải tộc khác. Họ nói thế mà!" Đám trẻ Băng Tuyết tộc vừa chạy vừa giải thích.

"Họ nói thế thì các ngươi tin thế hả? Đám ngâu xi các ngươi, họ trông khác hẳn chúng ta mà cũng không thấy à?" Nói rồi, Băng trưởng lão càng đánh mạnh hơn.

Sau khi đánh cho cả đám trẻ đều nằm hấp hối trên mặt đất, Băng trưởng lão mới thu tay lại, sau đó cất bước về phía bọn Tiểu Mặc.

Thấy cảnh này, Tiểu Mặc và bé Bưởi đã sợ ngây người, không nhịn được lùi lại một bước.

"Người tộc khác, đây chính là cấm địa của Băng Tuyết tộc. Nếu các ngươi được bọn nhỏ dẫn tới thì lần này ta không truy cứu tội dám xông vào cấm địa của các ngươi. Mau đi đi!"

Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Tiểu Mặc vẫn nói.

"Băng trưởng lão, chúng tôi đến đây để tìm ông."

"Tìm ta? Tìm ta làm gì?" Băng trưởng lão ngạc nhiên.

"Thật ra chúng tôi muốn tìm được hậu duệ của bộ tộc Nguyền Rủa năm xưa đã trốn vào Vực Sâu Lạnh Giá. Băng trưởng lão có biết bây giờ họ đang ở đâu không?"

"Bộ tộc Nguyền Rủa ư? Hình như ta hơi có ấn tượng đó." Băng trưởng lão vuốt râu, bắt đầu nhớ lại.

"À! Ta nhớ ra rồi! Hình như họ đang ở chỗ đó!" Băng trưởng lão mỉm cười.

Nghe vậy, Tiểu Mặc và bé Bưởi cũng lộ vẻ vui sướng.

"Nếu các ngươi đã đến đây rồi thì ở lại thêm chốc lát cũng chẳng sao. Đi theo ta nào."

Thấy Băng trưởng lão thấu tình đạt lý như thế, Tiểu Mặc và bé Bưởi không khỏi kích động, cảm thấy tuy rằng dân cư của Băng Tuyết tộc rất là hung hãn, nhưng thực tế vẫn rất hiền hòa đấy nhỉ.

Thế là hai người bắt đầu đi ra sau thôn băng tuyết theo sự dẫn dắt của Tuyết trưởng lão.

Sau khi đi đến vách núi đằng sau thôn xóm, Tuyết trưởng lão chỉ vào từng pho tượng được khắc trên vách núi băng.

"Chắc hẳn là họ rồi."

Tiểu Mặc và bé Bưởi ngẩng đầu nhìn, lập tức phát hiện bên trong từng pho tượng băng này lại đều có sinh vật còn sống. Dưới sự phân tích của thần khí, bảng số liệu cũng xuất hiện trên mấy pho tượng mà Tuyết trưởng lão chỉ vào.

[Chú Sinh (Trưởng lão của bộ tộc Nguyền Rủa)]

Nguyên nhân tử vong: Bước vào cấm địa Băng Tuyết tộc, bị đóng băng vĩnh viễn trên vách núi băng tuyết.

[Chú Càn (Trưởng lão của bộ tộc Nguyền Rủa)]

Nguyên nhân tử vong: Bước vào cấm địa Băng Tuyết tộc, bị đóng băng vĩnh viễn trên vách núi băng tuyết.

[Chú Kim (Tộc nhân của bộ tộc Nguyền Rủa)]

Nguyên nhân tử vong: Bước vào cấm địa Băng Tuyết tộc, bị đóng băng vĩnh viễn trên vách núi băng tuyết.



Vừa rồi bọn Tiểu Mặc còn cảm thấy Băng Tuyết tộc rất hiền hòa, nhưng sau khi thấy nguyên nhân tử vong thì đều trợn tròn mắt.

Càng khiến họ cảm thấy khó chịu là bộ tộc Nguyền Rủa đã chết hết rồi. Thế thì Bàn Nhược Xá Sinh của họ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chỉ có thể đến Địa Ngục sao?

Hai người lập tức uể oải.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trên đầu họ.

"Lão Băng, lão Tuyết, ai cho các ngươi dẫn người ngoài tới đây hả?"

Băng trưởng lão và Tuyết trưởng lão nghe vậy thì biến sắc.

"Lão đại, ngươi nghe bọn ta giải thích đã! Không liên quan gì tới bọn ta hết!"

"Ta không nghe! Ta không nghe!"

Một bóng người màu trắng rơi xuống từ trên đỉnh vách núi băng tuyết, sau khi hạ xuống đất thì lập tức quơ tay lên, hút Băng trưởng lão và Tuyết trưởng lão vào trong tay mình, sau đó nâng tay nện lên đầu họ.

"Các ngươi dám dẫn người ngoài vào đây này! Các ngươi không hiểu chuyện này! Các ngươi dám không nghe lời này! Luật lệ mà đường đường tộc trưởng ta đây quy định lại bị bỏ qua như thế à?"

Nhìn hai trưởng lão vừa rồi còn rất hung hăng giờ lại ôm đầu bị đánh, Tiểu Mặc và bé Bưởi đã triệt để cạn lời với Băng Tuyết tộc này rồi.

Thật sự là quá hung hãn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui