Editor: Nguyetmai
Thấy Hao Thiên ho ra máu liên tục, mẹ Phong Linh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bây giờ Hao Thiên trông như sắp chết rồi. Nhưng đám người Trần Tử Vũ lại vô cùng nghiêm túc nói không sao cả, tỏ vẻ chỉ cần còn thở thì về nhà, mẹ già của Hao Thiên sẽ cứu được hắn ta thôi.
Tổ huấn của bộ tộc Mộc Dã Ca bọn họ chính là lương y như mẹ hiền, nhất định phải dốc hết sức vì bệnh nhân. Chỉ cần có thể làm được thì nhất định phải dồn hết sức để cứu chữa.
Nhưng mà…
Nhìn thịt khô đặt trên bàn, mẹ của Phong Linh nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu ngay tắp lự: "Vậy thì ta giao hắn cho các ngươi."
"Yên tâm đi, đừng nhìn người anh em của tôi ho ra máu ác chiến thế, thực tế lại sống dai lắm. Cho dù dì có đâm hắn thêm hai nhát thì hắn cũng chẳng chết được đâu." Vương Đại Mãng vỗ lên người Hao Thiên đã hấp hối nói.
"Đúng rồi, mẫu thân, con còn có một việc muốn thương lượng với ngài." Lúc này Phong Linh cất lời.
"Nói đi. Con cũng đã trưởng thành rồi, nên tự quyết định chuyện của mình, đừng hỏi ta mãi thế." Mẹ Phong Linh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, xoa đầu cô nói.
"Mẹ, con muốn ra biển với họ. Họ sẽ dẫn con đi ăn thật nhiều loại thịt ngon!" Phong Linh ôm lấy eo mẹ rồi vùi đầu vào ngực mẹ nói.
"Không được! Con còn nhỏ, sao có thể ra biển được chứ! Bên ngoài tràn đầy nguy hiểm, con còn nhớ những gì mẫu thân đã từng nói với con không? Bộ tộc của chúng ta có thể sinh tồn đến bây giờ đều nhờ vào việc ẩn cư trên đảo Mặt Trời Lặn sống qua ngày. Đã từng có rất nhiều người của thế hệ trước có cùng suy nghĩ như con, đã ra biển để kiếm được nhiều thức ăn hơn. Song trong một lần ra biển nọ, chúng ta suýt nữa thì chết đuối cả bộ tộc. Cho nên mẫu thân không đồng ý cho con ra biển đâu."
"Mẫu thân!"
Phong Linh vừa làm nũng vừa cọ vào ngực mẹ mình khiến Trần Tử Vũ và Vương Đại Mãng đứng nhìn bên cạnh đều chịu không nổi, lập tức dời mắt đi. Còn Tuyết Lê thì cúi đầu nhìn ngực mình, lại quay đầu nhìn ngực của mẹ Phong Linh, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ.
"Mẫu thân sẽ không đồng ý đâu. Ta chỉ có một đứa con gái là con, ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn con gặp nguy…"
Lúc này, mẹ Phong Linh khẽ khịt mũi, đưa mắt nhìn Trần Tử Vũ. Chỉ thấy Trần Tử Vũ lấy từng miếng thịt khô ra khỏi không gian, thậm chí còn có cá nướng mà bà thích nhất nữa.
"A…"
"Phong Linh, nếu ra biển thì con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải học được cách chạy trốn. Nếu ở bên ngoài sống không nổi nữa thì hãy trở về bên cạnh mẹ."
Phong Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy khóe miệng mẹ mình chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt, ánh mắt căn bản là không tập trung trên người cô.
"Dì cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Phong Linh, sẽ không bao giờ khiến cô ấy bị tổn thương đâu. Số thịt này là quà mà chúng tôi tặng dì, mong dì nhận lấy." Trần Tử Vũ chỉ vào đống thịt đặt trên mặt đất nói.
Thấy nhiều thịt như thế, mẹ Phong Linh vội gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Phong Linh.
"Linh Nhi, con đã trưởng thành rồi, hãy đi xem xét thế giới rộng lớn muôn màu bên ngoài đi! Cố lên! Mẹ ở đây chờ con về."
Phong Linh nhìn mẹ, lại nhìn đống thịt khô, bỗng có cảm giác như mình bị bán vậy.
Nhưng cô đã quyết tâm rồi nên vẫn gật đầu: "Mẫu thân, chờ con xem hết thế giới bên ngoài rồi sẽ trở về. Đến lúc đó con sẽ mang theo số thịt cả đời ăn không hết về cho mẹ!"
Mẹ Phong Linh nghe vậy, ánh mắt chợt hiện lên chút đau thương, nhưng bà vẫn cười gật đầu: "Mẹ chờ con trở về."
Trần Tử Vũ vốn định dụ cả bộ tộc Mộc Dã Ca, nhưng bây giờ họ lại bỏ qua ý định này. Bởi vì họ đã dồn hết sự chú ý lên người Hao Thiên, dự định xử lý Hao Thiên xong rồi mới làm cho cả bộ tộc Mộc Dã Ca chuyển tới Minh Phủ.
Sau khi xác nhận với mẹ Phong Linh là sẽ dẫn Phong Linh đi, ánh mắt mấy người lập tức dời đến chỗ Hao Thiên.
"Người anh em, về nhà với anh để gặp mẹ già của chú nào." Vương Đại Mãng nói rồi bước tới ôm Hao Thiên lên, khiêng hắn ta trên vai.
"Ư ư ư!"
Hao Thiên rên rỉ bằng giọng đau buồn. Thế này thì khó chịu quá sức rồi đó, ông đây thà rằng chết trong tay Hải Vương chứ không muốn chết trong tay lũ lừa đảo chúng mày đâu!
"Bốp!"
Vương Đại Mãng tét mông Hao Thiên một cái.
"Người anh em à, anh biết chú kích động muốn về nhà, nhưng đừng kích động quá mức mà bị thương, đừng run rẩy nữa."
Bốn người cứ thế khiêng Hao Thiên lên rồi đi xuống dưới gốc cây.
Trên đường đi, Phong Linh không nhịn được bắt đầu rơi lệ, thỉnh thoảng lại quay đầu vẫy tay tạm biệt mẹ mình. Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, ngoài sự tò mò và nỗi khát vọng đối với thế giới bên ngoài ra, trong lòng cô còn ấp ủ sự luyến tiếc đối với cố hương mà mình đã sống suốt mấy chục năm qua.
Sau khi đám người Phong Linh biến mất trong tầm mắt, mẹ Phong Linh thở dài.
"Tổ tiên à, quyết định này thật sự đúng đắn sao?"
Đây là cô con gái duy nhất của bà, là báu vật quý giá nhất trong tay bà, dăm ba miếng thịt sao có thể đổi chác được. Bà vốn không đồng ý với quyết định ra khơi của Phong Linh, bởi vì bà biết con gái mình ngây thơ cỡ nào. Một cô gái trẻ không hiểu sự đời như cô bé hoàn toàn không thể lường trước được nỗi hiểm ác của thế giới bên ngoài.
Nhưng khi tán gẫu với Trần Tử Vũ thì giọng nói của Cổ Thụ Yên Lặng - linh hồn bảo vệ hòn đảo Mặt Trời Lặn này lại vang lên trong đầu bà, nói với bà rằng hãy để Phong Linh đi đi. Đây là cơ hội quật khởi của Mộc Dã Ca tộc bọn họ.
"Phong Ca, có biết tại sao ta lại bảo ngươi thả Phong Linh rời đi không?" Giọng nói già nua vang lên trong đầu Phong Ca.
"Cho dù Phong Ca không biết lý do, nhưng cũng hiểu được rằng quyết định của tổ tiên chắc chắn là vì suy nghĩ cho tương lai của bộ tộc chúng ta." Phong Ca nói với không khí.
"Khi họ đến gần ta, ta đã cảm nhận được linh hồn đặc biệt của họ. Lúc ấy ta đã dùng quẻ tử để tra xét thử xem, sau đó ta đã thấy hy vọng trên người họ. Đó là hy vọng thực sự. Ta không biết tại sao bọn họ nhỏ yếu như vậy mà lại có tương lai vàng óng, nhưng ta biết rằng tương lai họ sẽ không hề bình phàm. Mà khi Phong Linh đứng chung với họ, trên người cô bé cũng xuất hiện hy vọng vàng óng, cho nên mọi điều đều là vì bộ tộc chúng ta. Mong rằng ngươi có thể thông cảm cho ta."
Nghe thấy tổ tiên giải thích, Phong Ca không khỏi kinh ngạc.
Sao bà không biết quẻ tử là gì chứ! Đây là lực lượng nhìn lén một chút thiên cơ mà tổ tiên đã lĩnh ngộ được khi tiến vào trạng thái gần chết, chờ ngày cây khô gặp mùa xuân đến để đột phá cảnh giới. Tổ tiên cũng chỉ có tổng cộng là ba luồng hơi thở quẻ tử mà thôi. Không ngờ một luồng lại dùng với những người đến từ bên ngoài đó.
Phong Ca gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: "Ta đã hiểu, thưa tổ tiên."
Lại nhìn về phía Phong Linh rời đi, ánh mắt Phong Ca bỗng hiện lên vẻ phấn khởi, sau đó xoay người đi vào trong nhà:
"Thịt! Thịt! Thịt, thịt ăn mãi không hết!"
Cổ Thụ Yên Lặng: "…"
…
Sau khi khóc lóc tạm biết các tộc nhân ở ven đường, cuối cùng đám người Trần Tử Vũ cũng bò xuống cổ thụ.
Thấy xác ướp mà Vương Đại Mãng khiêng trên vai, thành viên công hội đều rất khó hiểu. Nhưng sau khi phân tích xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Họ đều từng tham dự vào trận chiến cướp đoạt trên đảo Hao Thiên, sao có thể không quen thuộc với Boss lớn cấp Quỷ Tướng này được chứ.
"Đại ca, đây là…"
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của các thành viên trong công hội, Vương Đại Mãng đắc ý vỗ mông Hao Thiên.
"Đây là người anh em Hao Thiên của chúng ta. Lần này chúng ta dẫn hắn về nhà để gặp mẹ già của hắn."
Nghe vậy, các thành viên công hội không khỏi xấu hổ, nhưng ngay sau đó đều sáng mắt ra. Một con Boss cấp Quỷ Tướng trị giá bao nhiêu, sao họ không biết được chứ! Họ cảm thấy lần này mình phát đạt thật rồi!
Còn Hao Thiên thì lại bắt đầu ho ra máu. Hắn ta cảm thấy mình còn chưa bị giết chết thì đã chết vì tức giận rồi. Bọn lừa đảo này thật là càng ngày càng quá đáng. Đồng thời trong lòng hắn ta thầm quyết tâm, nếu có cơ hội hồi phục khỏe mạnh thì hắn ta nhất định phải báo mối thù này.