Editor: Nguyetmai
Sau khi thấy Vương Đại Mãng vẫn chưa bị tổn thương nặng nề, bảy quốc chủ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nguy cơ tan vỡ quan hệ liên minh coi như tạm thời được giải quyết.
Nhưng trong lòng bảy quốc chủ vẫn còn thấp thỏm. Họ biết tính cách của đám liên quân này, nói là ngang bướng cũng không quá quắt chút nào.
Sau trận chiến với đảo Lang Gia, có bao nhiêu thế lực cường đại đến làm thân với họ, nhưng họ lại không hề nể mặt chút nào.
Thái độ của bảy quốc chủ đối với thế lực này rất là phức tạp.
Có mong chờ, có sợ hãi, tóm lại không bao giờ muốn rạn nứt với họ chút nào.
Hơn nữa từ trong yến hội có thể thấy, địa vị của Vương Đại Mãng rõ ràng không phải là tầm thường.
Cho nên bây giờ họ đang suy nghĩ phải làm thế nào để đền tội với anh ta.
Vương Đại Mãng đương nhiên không biết suy nghĩ của bảy quốc chủ, cho nên vẻ mặt rất ngơ ngác.
Dù sao thì trong mắt Vương Đại Mãng, sau khi yến hội kết thúc, hai phe thế lực bắt đầu coi như là đối thủ của nhau. Nhưng trông thái độ bây giờ rõ ràng là không đúng lắm.
Chẳng lẽ Hải Vương không nói cho họ biết lai lịch của người chơi sao? Vương Đại Mãng không khỏi nảy sinh suy nghĩ này.
"Vị tiểu huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, chúng ta là liên quân với nhau, ta nhất định sẽ đền tội cho ngươi!" Lúc này Thiên Côn nói.
Trong mắt Thiên Côn, chuyện này có liên quan tới hắn ta nhiều nhất. Nếu mình không thể đền tội thì mấy vị quốc chủ khác nhất định sẽ không tha cho mình. Cho nên hắn ta đang suy nghĩ làm cách nào để áp chế chuyện này, đồng thời cho Vương Đại Mãng một lời giải thích hài lòng.
Sau đó Thiên Côn quay lại, nhìn cô con gái thứ hai của mình đang hoảng sợ cầm trường thương màu tím với vẻ mặt tái mét.
"Thiên Hân, sao ngươi dám ra tay với khách quý của chúng ta hả?"
Thiên Hân đã ý thức được tình huống không ổn nên lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nhìn Thiên Côn.
"Phụ thân, con không biết chuyện này. Con chỉ làm theo những gì mà tộc quy cho phép thôi chứ có làm sai cái gì đâu."
"Đừng giải thích nữa! Ngươi suýt nữa lỡ tay giết chết khách quý chính là đã phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ! Nhưng ngươi là con gái của ta nên ta sẽ cho ngươi được chết một cách vinh quang!"
Nhìn ánh mặt lạnh lùng của Thiên Côn, Thiên Hân không khỏi run lên, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ả biết, nếu Thiên Côn đã nói những lời này thì mình nhất định sẽ không thể sống sót được nữa.
Còn tình thân ư? Tình cảm của bộ tộc Thiên Vũ bọn họ dành cho con cái gần như bằng không. Bởi vì chẳng có bộ tộc nào tranh giành quyền lực bằng cách cho con cái mình tự giết lẫn nhau cả.
Gương mặt Thiên Hân lộ vẻ thê lương, bàn tay cầm trường thương run rẩy.
Ả muốn trốn, nhưng có bảy quốc chủ ở đây, ả biết mình hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Thiên Hân chậm rãi giơ trường thương màu tím lên, nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt căm thù, sau đó trường thương biến thành tia sáng màu tím lướt qua cổ mình, thân hình lập tức ngã xuống đất.
Nhìn con gái thứ hai đã gục ngã trên mặt đất, cho dù đã chết nhưng ánh mắt vẫn đầy căm thù, vẻ mặt Thiên Côn không hề thay đổi chút nào, mà chỉ quay đầu mong chờ nhìn Vương Đại Mãng.
"Sao ông độc ác dữ vậy!" Nhìn Thiên Hân tự sát không hề do dự, Vương Đại Mãng giật nảy cả mình.
Thật sự là cha con sao?
Một người bảo chết, một người khác chết không hề do dự?
Tam quan của Vương Đại Mãng bị đảo điên ngay tức khắc.
Anh ta bỗng nhớ ngày mình còn nhỏ, khi đó anh ta rất thích chơi game, thích e-Sport, thành tích học tập luôn rất tệ. Mẹ anh ta tức quá nên đập mũ thực tế ảo của anh ta, còn cầm chổi muốn đánh anh ta.
Vương Đại Mãng thấy mũ thực tế ảo bị đập hỏng, nhất thời động kinh, cũng cầm chổi lên đại chiến ba trăm hiệp với mẹ của anh ta.
Nếu dựa theo gia quy của vị quốc chủ Thiên Côn này thì có lẽ mình đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Vương Đại Mãng rùng mình nghĩ vậy.
"Quý khách, nhị nữ nhi mạo phạm quý khách, bây giờ nó đã tự sát rồi, ngươi có hài lòng không?"
Nhìn nụ cười trên mặt Thiên Côn, Vương Đại Mãng thật muốn đấm cho một phát.
Ông có còn là người nữa không vậy?
Nhưng lúc này, anh ta nhìn về phía Thiên Lan đã trắng bệch mặt.
Thiên Côn đương nhiên cũng phát hiện ái mộ trong mắt Vương Đại Mãng, không khỏi vui vẻ.
"Quý khách, Thiên Lan chính là tiểu nữ của tại hạ. Chuyện lần này đúng là lỗi của ta, để đền tội, hay là ta tặng tiểu nữ cho ngươi làm tỳ nữ?"
Nghe vậy, Vương Đại Mãng trợn tròn mắt. Đê ma ma, ông còn là người nữa không vậy? Thế này thì… kích thích quá rồi!
Lúc này anh ta vẫn còn đang mở livestream. Những người chơi chứng kiến cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Shin Cậu Bé Bút Chì: Trâu bò! Bình tĩnh bảo một đứa con gái tự sát, một đứa con gái khác tặng cho người ta làm tỳ nữ. Sao ông cha này không lên trời luôn đi nhể?
Cậu Bé Dưa Hấu: Trước kia tôi từng gặp một chủng tộc thiểu năng trên đảo Thực Thôn, khi ấy đã cảm thấy tam quan bị đảo điên rồi. Lần này còn trâu bò hơn nữa. Ăn gì con cúng?
Tín Điều Của Sát Thủ: Giậm chân vỗ ngực! Chúng ta đều rời đi hết rồi, biết thế ở lại đó để họ tặng tôi mấy cô cho rồi.
Nghèo Khó Khiến Tao Thành Rác Rưởi: Bây giờ quay lại còn kịp hông? (Cười ha ha)
Tử Vong Như Gió: Tui muốn xem thử người anh em Đại Mãng sẽ lựa chọn thế nào. Nếu là tôi thì nhất định sẽ đồng ý. (Cười ha ha)
…
Tuy rằng rất muốn quát lớn Thiên Côn để thể hiện chính nghĩa, song khi nhìn lướt qua Thiên Lan, Vương Đại Mãng lại chần chờ.
Đây rõ ràng là một đại mỹ nhân, nếu nói "không cần" thì đúng là dối trá.
"Phụ thân, con đồng ý!"
Vương Đại Mãng còn chưa nói gì thì Thiên Lan lại giành trước.
Nghe vậy, Thiên Côn không khỏi mỉm cười.
"Ha ha, tốt! Tốt lắm! Vậy thì sau này ngươi chính là tỳ nữ của vị quý khách này."
Còn chưa chờ Vương Đại Mãng đồng ý thì Thiên Côn đã quyết định thay anh ta.
Thấy Vương Đại Mãng kinh ngạc, Thiên Côn vẫn cười tươi roi rói: "Nếu tiểu nữ đã thuộc quyền sở hữu của quý khách thì ngươi hãy dẫn nó đi đi. Còn hai nhi tử của ta, nếu chúng đã dám mạo phạm quý khách thì ta sẽ xử phạt chúng sau khi trở về."
Nói rồi, Thiên Côn quay đầu trừng hai đứa con trai đang run rẩy quỳ trên mặt đất: "Trở về theo ta!"
Sau khi hai đứa con trai đứng lên, Thiên Côn lại nói với Vương Đại Mãng: "Quý khách, chúng ta còn có việc cần bẩm báo với quốc chủ, xin được rời đi trước vậy."
Thiên Côn lại cúi chào cung kính với Vương Đại Mãng, sau đó túm hai đứa con trai bay đi với các vị quốc chủ khác trong vẻ mặt ngơ ngác của anh ta.
"Đi thôi!" Thiên Lan trừng Vương Đại Mãng một phát rồi nói.
Thấy Thiên Lan thật sự chịu đi theo mình, Vương Đại Mãng lập tức cảm thấy trái tim tan chảy, vội gật đầu rồi dẫn Thiên Lan ra bờ biển, triệu hồi thuyền ma trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
Sau khi hai người lên thuyền, Vương Đại Mãng đã bắt đầu ảo tưởng về ngôi nhà và những đứa trẻ trong tương lai.
Sau nửa giờ lênh đênh trên biển, bầu không khí trên thuyền có vẻ rất gượng gạo. Hai người đều không nói chuyện.
"Hình như phụ thân rất sợ ngươi. Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?" Lúc này, Thiên Lan cất lời hỏi.
"Thân phận của tôi à? Thành viên của quân Bắc Kỳ!" Nếu đã quyết định dẫn Thiên Lan về rồi thì Vương Đại Mãng sẽ nói rõ ràng.
"Bắc Kỳ? Lãnh địa của phủ quân ở hải vực Vọng Hư kia hả?" Thiên Lan kinh ngạc hỏi.
Thấy Vương Đại Mãng gật đầu, nàng có vẻ rất khó hiểu.
"Dù cho ngươi là con cái của Vua Bắc Kỳ thì phụ thân cũng không đến mức đối xử với ngươi như thế mới đúng. Chẳng lẽ còn có lý do khác?"
"Chắc là liên quan tới Hải Vương. Dù sao thì chúng tôi cũng là bạn bè lâu năm của Hải Vương mà."
Nghe thấy có liên quan tới Hải Vương, Thiên Lan kinh ngạc: "Thì ra ngươi là khách quý của Hải Vương!"
Nhắc tới hai chữ khách quý, vẻ mặt của Vương Đại Mãng rất phấn khích: "Đừng thấy quan hệ giữa chúng tôi với Hải Vương không tồi mà hiểu lầm. Thật ra sớm muộn gì hai phe cũng phải choảng nhau thôi!"
Thấy Thiên Lan kinh ngạc, Vương Đại Mãng dứt khoát kể cho nàng nghe về chiến tích huy hoàng của quân Bắc Kỳ bọn họ trong trận chiến với Hải Vương.
Nghe Vương Đại Mãng nói liến thoắng rằng họ đã bắt nạt Hải Vương như thế nào.
Nào là cướp đoạt báu vật của Hải Vương mấy lần, ức hiếp thành viên quân Hải Vương của gã ta, cuối cùng còn tiêu diệt cả quân đội, sau đó lại hành hạ quân đoàn Chết Chóc của gã ta cho tới chết vân vân… Thiên Lan mở to mắt, suýt nữa tưởng rằng Vương Đại Mãng đang kể chuyện cổ tích nữa cơ.
Dù sao nàng cũng biết Hải Vương mạnh cỡ nào.
Nhưng mà từ thái độ của phụ thân có thể thấy được, có lẽ lời kể của Vương Đại Mãng đều là sự thật.
Thiên Lan cảm thấy mình bị sợ hãi rồi, đầu óc rối bời, rõ ràng là không thể tiếp thụ sự thật rằng đằng sau một tên ngốc như Vương Đại Mãng lại có một thế lực khổng lồ đến thế.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Thiên Lan bỗng ngẩng đầu, lấy một loại quả màu lam từ trong túi bên eo ra đưa cho Vương Đại Mãng.
"Hiện giờ chúng ta đã rời khỏi đảo Tân Mạt, ta cho ngươi Kết Tinh Của Biển Khơi như đã hứa. Sau này chúng ta không ai nợ ai nữa!"
Thiên Lan ném Kết Tinh Của Biển Khơi cho Vương Đại Mãng rồi đứng dậy, bước tới chỗ khoang thuyền.
Thấy vậy, Vương Đại Mãng cúi đầu nhìn Kết Tinh Của Biển Khơi trong tay, sau đó vội chạy theo ra ngoài, lại thấy Thiên Lan đã nhảy xuống nước rồi.
Một làn sóng màu trắng hiện lên rồi nhanh chóng di chuyển ra xa, chỉ trong tích tắc đã biến mất khỏi tầm mắt.
???
Đã bảo là tỳ nữ mà giờ đâu rồi? Cứ thế chạy mất luôn à?
Đê ma ma, lòng tin giữa người với người đâu rồi? Vừa nãy cô còn đồng ý cơ mà!
Thiên Lan lại không diễn theo cốt truyện khiến Vương Đại Mãng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị tổn thương.
Quả nhiên kịch bản trong phim truyền hình đều là lừa đảo!
Còn tưởng có thể bắt đầu tình yêu ảo lòi… Vương Đại Mãng ỉu xìu ngồi trên boong tàu, ôm Kết Tinh Của Biển Khơi ngơ ngác nhìn theo hướng Thiên Lan rời đi.
…
Đảo Tân Mạt, trong vương cung Mutter.
Nghe đám người Thiên Côn kể lại, vẻ mặt Hải Vương càng ngày càng phấn khích.
"Khoan đã! Ngươi bảo là ngươi bắt nhị nữ nhi của mình tự sát tạ tội, sau đó tặng tiểu nữ nhi cho hắn làm tỳ nữ hả?"
"Đúng thế, thưa quốc chủ. Hành động vì việc nước quên tình thân này đương nhiên là để bảo đảm hữu nghị giữa hai phe thế lực. Còn hai tên nhi tử của ta thì ta cũng sẽ trừng phạt chúng thật nặng để đền tội với liên quân." Trông Thiên Côn có vẻ rất đắc ý với hành vi của mình.
Nghe vậy, Hải Vương suýt nữa thì bật cười, giơ ngón cái lên với Thiên Côn: "Trâu bò!"
"Quốc chủ, trâu bò nghĩa là gì?" Thiên Côn kinh ngạc.
Hải Vương đương nhiên sẽ không giải thích đây là ngôn ngữ học được từ những người chơi. Gã ta nói:
"Các ngươi có biết chúng là thế lực nào không?"
Nghe vậy, đám người Thiên Côn đều lộ vẻ tò mò. Tuy rằng đã từng tiếp xúc với bên đó, nhưng tới giờ họ vẫn chưa biết rốt cuộc liên quân là thế lực ở đâu.
"Chúng chính là quân Bắc Kỳ, cũng chính là thế lực mà trước kia ta đã nói là nhất định phải tiêu diệt!"
"Chính chúng đã tiêu diệt quân Hải Vương của ta. Nếu không phải tại chúng thì bây giờ ta vẫn là bá chủ hải vực Vọng Hư. Cho nên chúng mới là kẻ thù lớn nhất cuộc đời của ta!" Cuối cùng, Hải Vương lại bổ sung thêm một câu để nhấn mạnh mối thù của mình với những người chơi cho họ biết.
"Hả?!"
Tiếng hít khí lạnh vang lên. Mấy vị quốc chủ bên dưới đều cảm thấy mình bị hù chết khiếp rồi.
Nói vậy, thế lực liên quân mà họ tốn biết bao tâm tư muốn lấy lòng, trên thực tế lại là kẻ thù lớn nhất trong tương lai của họ sao?
"Không… Không thể nào!" Đôi môi Thiên Côn run rẩy.
"Sau này các ngươi sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với chúng. Các ngươi sẽ hiểu ý ta!" Hải Vương lại lắc đầu nhìn thoáng qua Thiên Côn, sau đó xoay người bước vào hậu điện.
Nhìn Thiên Côn đã ngây ra như phỗng, đám người Sa Thủy cũng cảm thấy vô cùng phức tạp. Suy nghĩ một lát, họ đều giơ ngón cái lên với Thiên Côn.
"Trâu bò!"