Editor: Nguyetmai
Trong khoảng thời gian này, thiên tai xảy ra thường xuyên. Quỷ Vương Phân Thủy bị Uyên Hư giao nhiệm vụ điều tra việc này nên rất là sầu não.
Ngoài việc biết phong ấn bị kẻ khác phá hỏng ra thì hắn ta hoàn toàn không thể điều tra ra manh mối hữu ích nào cả nên không thể báo cáo kết quả công việc với Uyên Hư.
Thế là Quỷ Vương Phân Thủy dứt khoát không tìm kiếm nữa mà chọn cách ôm cây đợi thỏ để chờ kẻ chuyên đào phong ấn tự chui đầu vào lưới.
Khu vực ban đầu mà hắn ta chọn là cung điện Thương Hư Phủ Quân cũ.
Bởi vì dưới lòng đất của cung điện phủ quân này có một nhà tù phong ấn Bóng Tối Khôn Cùng, bên trong giam giữ rất nhiều tù nhân thuộc các thế lực đối địch, trước kia do Thương Hư đích thân tọa trấn canh giữ.
Chẳng qua chờ suốt mấy ngày mà hắn ta lại chẳng thấy bóng dáng Hồ Hạch đâu cả.
Lúc này, hắn ta bỗng nhớ ra nếu nói tới phong ấn đáng sợ nhất đại vực Thương Hư thì nhất định là khu vực hoa viên Chết Chóc.
Nghe nói trong khu vực này có chôn giấu thân thể của Tà Ma Thần.
Đương nhiên hắn ta không biết truyền thuyết này có phải là thật hay không, thậm chí không thể khảo cứu việc Tà Ma Thần đã chết hay chưa.
Nếu tất cả đều là sự thật, hơn nữa thân thể của Tà Ma Thần mà bị đào ra thì sẽ gây ra thiên tai đáng sợ cỡ nào? Hắn ta chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn người rồi.
Nghĩ đến đây, hắn ta bèn nhanh chóng chạy tới hoa viên Chết Chóc, kết quả rất trùng hợp gặp được Hồ Hạch đang đào phong ấn.
Cuối cùng cũng tìm thấy chính chủ. Đôi mắt Phân Thủy lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng vẫn chưa trực tiếp ra tay giết chết Hồ Hạch mà bắt anh ta lại, chuẩn bị mang về để báo cáo kết quả công việc.
Nhưng đúng lúc này, Phân Thủy bỗng phát hiện hình như có thứ gì đó trong cái hang vừa đào ra.
Ngoài thi linh Sát Na ra, một tấm bia mộ màu đen khổng lồ đập vào mắt hắn ta.
Hắn ta không hiểu chữ của thần linh cổ xưa, song dấu bàn tay màu đen bên trên tấm bia lại khiến hắn ta khiếp sợ.
Đây là hơi thở của thần linh!
Quỷ Vương Phân Thủy quay đầu nhìn Hồ Hạch đang giãy giụa, trái tim khẽ run lên.
Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Có khi nào bên dưới thật sự là Tà Ma Thần đang ngủ say không?
Lúc này, Quỷ Vương Phân Thủy cực kỳ muốn bóp chết Hồ Hạch.
Trong truyền thuyết, Tà Ma Thần vốn dĩ khát máu, hoa viên Chết Chóc của hắn ta có nhiều thực vật ma hóa như thế hoàn toàn là vì vùng đất này đã được Tà Ma Thần tưới bằng tinh huyết của các loại sinh vật, tràn đầy ma tính.
Bây giờ không ai có thể khảo chứng độ chân thật của những truyền thuyết này, song Xa Bỉ Thi tộc mới xuất hiện gần đây đã chứng minh cho truyền thuyết Tà Ma Thần thật sự từng hạ lời nguyền diệt hồn.
Nếu thật sự đào Tà Ma Thần ra thì Uyên Hư, Tà Vương hay các loại thiên tai chẳng là cái thá gì cả. Ngay cả vị trí phủ quân cũng đừng tranh nữa, lo mà chạy trốn đi cho nhanh. Phân Thủy thầm nghĩ vậy.
"Bốp!"
Quỷ Vương Phân Thủy nghĩ mà thấy sợ, lập tức tát cho Hồ Hạch một phát. Anh ta không kịp đề phòng bị tát ngửa đầu ra sau.
"Đậu xanh, thằng chim, sao mày lại đánh người…"
"Bốp!"
"Mày giỏi lắm! Hãy đợi đấy! Chờ tao luyện hóa Hạn Bạt xong rồi sẽ nhổ sạch…"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
…
Sau khi trút giận xong, Phân Thủy vẫy cánh lấp lại cái hố rất có thể là nơi phong ấn, sau đó xách Hồ Hạch giương cánh bay đi.
Lúc này Hồ Hạch đã bị đánh cho máu mũi chảy ròng ròng, không dám nói thách nữa, vẻ mặt đờ đẫn.
Phòng livestream:
Shin Cậu Bé Bút Chì: Đê ma ma! Đại ma vương, món nợ này cứ ghi lại trước đã, bọn này sẽ điều tra xem phần mộ tổ tiên của nó ở đâu giúp ông. Nó dám đánh ông thì ông đào mộ mười tám đời, chưa đủ, đào mộ một trăm đời nhà nó. (Cười ha ha)
Tuyết Lê Mạnh Nhất: Tiếc ghê, hình như sắp lấy được thứ gì rồi, ai dè lại bị Quỷ Vương thuộc hạ của Uyên Hư bắt lại. Đau lòng đại ma vương nửa giây. (Cười ha ha)
Cậu Bé Dưa Hấu: Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh, ma vương vừa đi không trở lại. (Cười ha ha)
Tín Điều Của Sát Thủ: Thấy đại ma vương bị bắt thì rất tiếc, nhưng không hiểu sao lại thấy thinh thích ấy. Mình đâu có thù sâu hận nặng gì đâu ha. (Cười ha ha)
Một Con Chó Săn: Nhìn kìa! Đại ma vương đang bay! Sợi tơ đỏ như máu chảy xuống dưới kia là cái gì? Tò mò ghê. (Cười ha ha)
Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Một Con Chó Săn: Nhìn kìa, đây không phải là con cún sao? Cười sờ đầu chó ba phát. (Cười ha ha)
…
Thấy Hồ Hạch đào phong ấn thất bại, những người chơi vẫn chưa cảm thấy tiếc nuối mà đều muốn nhìn xem rốt cuộc Hồ Hạch sẽ bị trừng trị như thế nào.
Thậm chí đã có người chơi trong phòng livestream bắt đầu cá cược, đặt ra mấy sự lựa chọn có tỷ lệ khác nhau để cho những người chơi khác đặt kèo.
Thấy cảnh này, Hồ Hạch bỗng cảm thấy thật xót xa.
Niềm vui của tụi bay đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác đấy! Tụi bay có còn là con người nữa không vậy?
Gió mạnh gào thét bên tai, máu mũi bị gió thổi thành giọt máu đập vào mặt, trong lòng Hồ Hạch tràn đầy cay đắng.
Khoảng chừng một giờ sau, Quỷ Vương Phân Thủy mới bay chậm lại, bắt đầu hạ cánh.
Lúc này, địa danh mới hiện lên trên bản đồ.
[Mộ Quỷ Long]
Quỷ Vương Phân Thủy bỗng bay thấp xuống, lướt đi trên tầng trời thấp, sau đó chợt thả tay ra, khiến Hồ Hạch rơi tự do cái bịch.
Phân Thủy vẫy cánh giữ thăng bằng, chạm đất một cách vững vàng, sau đó nói với Uyên Hư đang khoanh chân ngồi trên mặt đất ở đằng trước.
"Thưa ngô vương, chính là kẻ này đang phá hủy phong ấn!"
Nghe vậy, Hồ Hạch nhe răng trợn mắt bò lên từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn thì lại phát hiện không ngờ là người quen cũ.
"Trước đó ta đã đoán có lẽ là ngươi, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của ta. Hãy nói cho ta biết, ngươi làm thế vì mục đích gì?"
Thấy là Hồ Hạch, Uyên Hư cũng không bất ngờ cho lắm. Suy cho cùng thì hắn ta cũng được Hồ Hạch đào ra mà.
Chẳng qua hắn ta không hiểu tại sao Hồ Hạch lại làm thế, hoàn toàn là những việc tốn sức mà chẳng được gì. Rất nhiều phong ấn trong đại vực Thương Hư đều tràn đầy nguy hiểm, sơ sẩy một cái là mất mạng như chơi.
Nhưng tính ra thì Hồ Hạch cũng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, nên Uyên Hư không trực tiếp sưu hồn mà hỏi bằng miệng.
"Tôi… Tôi nói tôi chỉ đào cho vui thôi, ông tin hông?" Hồ Hạch nói lí nhí.
"Xem ra ngươi có bí mật!" Uyên Hư giơ tay kéo Hồ Hạch về phía mình.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, hãy nói thật đi. Chỉ cần ta cảm thấy lời nói của ngươi có bất cứ điểm nào không chân thật thì ta sẽ đích thân sưu hồn để tìm hiểu!" Uyên Hư thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hồ Hạch giận quá.
Nhìn mặt tao đi, mày thấy tao sợ mày không? Nói thật nhé, số lần tử vong của ông đây nói kiểu gì cũng thuộc hàng top trong game này, chẳng lẽ còn sợ mày chắc?
"Tôi đào cho dzui thôi, không tin thì tự sưu hồn đi!" Hồ Hạch vỗ đùi. Nếu biết mình không thể sống sót rời khỏi đây thì không cần phải bất chấp gì nữa hết.
Uyên Hư chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Hồ Hạch trong chốc lát, hai hàng lông mày dần cau lại.
"Ta phát hiện ngươi hoàn toàn không sợ ta chút nào!"
"Gì nữa? Đều có một cái đầu hai cánh tay hai cặp giò như nhau cả, ông có cánh hay sao mà tôi phải sợ ông?" Khí thế của Hồ Hạch không thua kém chút nào.
Nhưng mà Quỷ Vương Phân Thủy đứng bên cạnh nghe vậy, lại không nhịn được trừng Hồ Hạch một cái.
Ông mày có cánh đấy nhé!
"Nếu ngươi đã không sợ chết thì có sợ cô đơn không?" Nhìn Hồ Hạch đã bất chấp tất cả, sắc mặt Uyên Hư dần lạnh lẽo.
"Ý ông là sao?" Hồ Hạch kinh ngạc.
"Phong ấn vĩnh viễn. Không phải ngươi thích đào phong ấn sao? Vậy thì ta sẽ phong ấn ngươi để ngươi bị bóng tối giày vò!"
Không chờ Hồ Hạch đáp lời, Uyên Hư đã quay sang nhìn Quỷ Vương Phân Thủy.
"Phân Thủy, dẫn hắn tới Bóng Tối Khôn Cùng phong ấn lại. Một nghìn năm sau lại dẫn hắn tới đây!"
Nghe vậy, Phân Thủy không khỏi cười dữ tợn, sau đó túm lấy Hồ Hạch, vỗ cánh nhanh chóng bay tới chỗ cung điện của phủ quân cũ.
Trong thế giới âm phủ này, thống khổ nhất chưa bao giờ là cái chết, mà là phong ấn vô tận.
Cho dù là thần linh cũng sẽ nổi điên vì nỗi thống khổ vì bị dằn vặt một mình suốt bao nhiêu năm tháng trôi qua.
Mà trong đại vực Thương Hư này, có một khu vực dùng để giam cầm phong ấn, đó chính là ngục giam dưới lòng đất ở chỗ cung điện phủ quân cũ.
Sau khi Thương Hư trở thành phủ quân mấy vạn năm, hắn ta đã đích thân xây dựng nơi phong ấn này, mục đích là để trấn áp tất cả những thế lực dám đối kháng với hắn ta.
Trong ngục giam này, linh hồn sẽ có cảm thụ về thời gian khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Bên ngoài trôi qua một giờ, trong Bóng Tối Khôn Cùng là một nghìn năm.
Hơn nữa bên trong không có bất cứ thức ăn hay linh khí gì, thậm chí không thể làm phép. Lực lượng của thân thể cũng sẽ bị phong ấn, ngay cả chết cũng trở thành khát vọng xa vời. Nơi đó là vùng đất đen tối thật sự.
Cũng chính vì sự tồn tại của nơi phong ấn này là địa vị của Thương Hư vô cùng kiên cố trong quá trình chấp chính, không kẻ nào dám làm phản. Bởi vì không ai muốn sống hết quãng đời còn lại trong bóng tối. Đó là tra tấn còn thống khổ hơn cả cái chết.