Editor: Nguyetmai
Nhiệm vụ chính tuyến tiếp tục đưa ra, bắt đầu chinh phạt đại vực Cửu Diệu, những người chơi Bắc Kỳ đều vô cùng phấn khởi.
Điều này đại biểu cho thử thách mới, đồng thời cũng đại biểu cho nhiều cơ duyên và tài nguyên hơn.
Những người chơi nhanh chóng lập nhóm, chuẩn bị đến Cửu Diệu tra xét xem thử hoàn cảnh bên kia ra sao.
Nhưng đúng lúc này, khách không mời lại đến nơi.
Trước cửa thành Minh Phủ, mỗi một sứ giả Cửu Diệu đều ngồi trên lưng một con Hỗn Địa Long chín đầu. Trên mũ mỗi người đều viết một chữ của âm phủ.
Lần lượt là Tinh, Nguyệt, Nhật, Thần, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đại biểu cho tám lãnh chúa và phủ quân cầm quyền của đại vực Cửu Diệu.
Sự xuất hiện của họ nhất thời gợi ra sự chú ý của những người chơi. Vố số người chơi ra thành để vây xem.
"Những người bạn Minh Phủ, chúng ta đến từ đại vực Cửu Diệu, là Cửu Diệu Sứ dưới trướng Cửu Diệu Phủ Quân, đến đây tìm lãnh chúa của các ngươi để bàn bạc đại sự!"
Sau khi những người chơi dùng phân tích quét xem tin tức của sứ giả Cửu Diệu, vẻ mặt của họ đều rất quái dị.
Trong mắt người chơi, mấy tên này không phải đến đây tìm chết sao? Bọn này đang định xử lý tụi mày nè, thế mà tụi mày lại tự dâng mỡ lên tận miệng.
Những người chơi cũng không nói nhảm. Chín sứ giả này đều là Quỷ Tướng, đương nhiên không muốn thả cho chúng chạy trốn. Họ lập tức bao vây xung quanh, chuẩn bị biến chúng thành tài nguyên.
"Các anh em, đừng xúc động, xem thử mục đích của chúng là gì trước đã!" Lúc này, giọng nói của Lưu Sách vang lên trong kênh khu vực.
Những người chơi vẫn nể mặt Lưu Sách nên đều dừng bước.
"Cửu Diệu Sứ, hãy nói mục đích các ngươi đến đây là gì!" Lưu Sách chen qua đám đông, xuất hiện trước mặt Cửu Diệu sứ giả quát hỏi.
"Ngươi chính là lãnh chúa nơi này?" Sứ giả đội mũ viết chữ Tinh hỏi.
Lưu Sách nhìn người chơi xung quanh, trong lòng xấu hổ. Nói thật, gã thật sự không thể đại biểu cho những người chơi. Bây giờ họ chưa ra tay là vì nể mặt gã, chứ gã còn không dám nhận danh hiệu lãnh chúa này đâu.
"Đừng nhây, hỏi xem hắn ta muốn làm gì đã, lãnh chúa gì thì cứ nhận đại đi!"
"Đúng, đừng nhây, hỏi rõ ràng xem chúng muốn làm gì trước đã!"
…
Nghe thấy mấy hội trưởng khác đều phát ngôn trong kênh giọng nói, Lưu Sách thầm gật đầu, sau đó cất lời: "Ta chính là lãnh chúa Minh Phủ, các ngươi có việc gì?"
Sứ giả Tinh Diệu nghe vậy thì gật đầu, sau đó ném một thứ như quyển trục cho Lưu Sách.
Lưu Sách nhận lấy nó, nhìn thoáng qua dòng chữ "Tinh Diệu Phủ Quân chiếu viết" trên quyển trục, sau đó khó hiểu nhìn sứ giả Tinh Diệu.
"Mở ra mà xem. Nếu ngươi nguyện ý, đại vực Cửu Diệu chúng ta hứa sẽ cho ngươi vị trí dưới một người, trên vạn người ở Bắc Kỳ!"
Những người chơi xung quanh nghe vậy, suýt nữa cười bể bụng.
Đúng là thiên tai không ra oai, lại có thế lực coi họ là mèo bệnh xuất hiện.
Thấy những người chơi nóng lòng muốn thử, Ngô Quốc Nhất lập tức nói trong kênh khu vực.
"Mọi người kiềm chế chút, xem nội dung quyển trục viết gì cái đã!"
Sau khi mở quyển trục ra, Lưu Sách chụp ảnh nội dung rồi đăng lên kênh khu vực.
Sau khi thấy nội trung được viết trên quyển trục, những người chơi đều bật cười.
Tên Cửu Diệu Phủ Quân này thế mà lại hy vọng những người chơi trung thành với hắn ta, giúp hắn ta tấn công thế lực khác ở Bắc Kỳ, sau đó hứa hẹn địa vị đại lãnh chúa trong tương lai nữa chứ.
"Hắn ta coi chúng ta là kẻ ngốc à? Sao hắn ta không lên trời luôn đi!"
"Tao cười tao đi vệ sinh hà, tự dưng mong chờ cuộc chinh phạt đại vực Cửu Diệu trong tương lai quá!"
"Đại ca Lưu, anh cũng viết một quyển chiếu thư, cứ nói nếu Cửu Diệu Phủ Quân dâng lãnh địa lên bằng hai tay thì chúng ta sẽ tha cho hắn ta, không biến hắn ta thành hồn tệ nữa!"
…
Cửu Diệu sứ giả đương nhiên không biết nội dung thảo luận của những người chơi trong kênh khu vực, còn đang chờ hồi đáp của Lưu Sách.
Trên thực tế, lần này đến đây chiêu hàng, trong lòng họ vẫn rất chắc chắn.
Cách suy nghĩ của họ khác với người chơi. Trong mắt họ, vũ lực của đại vực Cửu Diệu đặt ở đó, còn Bắc Kỳ thì bị các thế lực cắt cứ, thảo phạt lẫn nhau. Cho dù cộng lại thì cũng không phải là đối thủ của đại vực Cửu Diệu. Chỉ cần hứa hẹn vị trí đại lãnh chúa thì đám người này nhất định sẽ nghe lời.
Suy cho cùng thì điều kiện này thứ nhất có thể kết thúc thời kỳ loạn lạc của Bắc Kỳ, khiến họ tiến vào giai đoạn phát triển, thứ hai có thể sở hữu lãnh địa lớn hơn, có được nhiều tài nguyên hơn.
Hơn nữa, Tinh Diệu Phủ Quân cũng đã viết rất rõ trong chiếu thư rằng sẵn lòng giúp đỡ về mặt quân sự.
Có nhiều lợi ích như thế, nếu là lãnh chúa tầm thường thì nhất định sẽ đồng ý. Bởi vì đây là cơ hội tốt để phát triển thế lực của mình nhờ lực lượng của đại vực Cửu Diệu.
Rất tiếc, họ lại chiêu hàng người chơi. Những người chơi hoàn toàn thờ ơ với chiêu này của họ, đều chuẩn bị tiến lên đánh chín tên sứ giả này cho hả giận.
Sắc mặt Lưu Sách cũng rất khó coi. Bắc Kỳ đã là lãnh địa của người chơi bọn họ rồi, nhưng Cửu Diệu Phủ Quân lại không chờ họ tìm tới tận nơi đã thò tay vào lãnh địa của họ trước, quả thực không thể chấp nhận được.
"Hội trưởng Lưu, khoan đã! Theo nhà phát hành thuyết minh thì thực lực của đại vực Cửu Diệu mạnh hơn chúng ta. Đừng nóng vội, thử tìm hiểu thêm chút đã!"
Nghe lời này, Lưu Sách cau mày lại. Nhưng khi thấy người phát ngôn là Doãn Hiểu Kỳ thì không khỏi sửng sốt.
Hiện giờ, Doãn Hiểu Kỳ cũng coi như là rất nổi tiếng trong cộng đồng người chơi. Hai lần bày mưu tính kế đã xoay chuyển cục diện xấu của người chơi server châu Âu, cho nên Lưu Sách có ấn tượng sâu sắc về cô. Bởi vậy gã quyết định tiếp thụ lời đề nghị của Doãn Hiểu Kỳ.
"Vậy đi, hội trưởng Lưu, tôi nói câu nào thì anh nhắc lại câu đó, chúng ta phải tìm hiểu tình hình trước đã!"
"Được rồi, nghe cô trước vậy." Lưu Sách gật đầu.
"Lãnh chúa Minh Phủ, mong ngươi có thể trịnh trọng suy xét. Bắc Kỳ không phải chỉ có một thế lực của ngươi. Chúng ta chọn ngươi là vì tín nhiệm ngươi, ngươi đừng phụ lòng chúng ta!"
Nghe vậy, những người chơi bàn tán xôn xao. Trong mắt họ, lời đe dọa của Cửu Diệu sứ giả hoàn toàn không có uy lực gì cả.
Trong đại vực Bắc Kỳ hiện nay, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà thực tế đã nằm cùng trận tuyến với họ, từ trong trận chiến với Hải Vương đã có thể thấy được điều đó.
Bởi vì nếu muốn làm phản thì từ lần quân Hải Vương đột kích, họ đã có thể đầu hàng Hải Vương rồi.
"Cửu Diệu sứ giả, trên chiếu thư viết sẵn lòng cung cấp giúp đỡ về mặt quân sự, vậy thì khi nào quân đội của các ngươi mới đến đây?" Lưu Sách nhắc lại câu nói của Doãn Hiểu Kỳ.
Nghe vậy, sắc mặt của sứ giả Tinh Diệu chợt khựng lại.
Nói thật, hắn ta cũng không dám cam đoan khi nào thì trợ giúp binh lực mới tới nơi.
Chung quy hiện giờ họ vẫn chưa biết Liệt Thổ tộc có trở về hay không, thế nên họ không dám tự ý ra quân.
Sứ giả Tinh Diệu im lặng một lát rồi lại nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, hơn nữa phát binh tấn công những thế lực còn lại thì binh lực của bọn ta sẽ đến nhanh thôi!"
"Sứ giả, có lẽ ngươi không biết, tuy chúng tôi đã chiếm cứ Minh Phủ, trở thành thế lực khổng lồ nhất Bắc Kỳ, song gần đây chinh chiến mấy lần nên cực kỳ thiếu thốn vật tư. Nếu binh lực của các ngươi không thể đến kịp thì phải khai chiến kiểu gì đây?"
"Chỉ cần các ngươi khai chiến thì bọn ta sẽ cung cấp vật tư. Còn binh lực, bọn ta sẽ đến nhanh thôi!"
"Chát!"
Lưu Sách lập tức vỗ đùi.
"Sứ giả không nói sớm. Chỉ cần có vật tư thì bộ tộc chúng tôi đương nhiên sẵn lòng làm đầy tớ cho Cửu Diệu Phủ Quân! Ta đồng ý điều kiện này!"
Sứ giả Tinh Diệu nghe vậy, không khỏi cau mày.
Chiến tranh cũng không phải là trò đùa, cho nên khi thấy Lưu Sách đồng ý một cách dứt khoát như thế, hắn ta lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Lại nghĩ tới vật tư mà Lưu Sách nhắc tới, hắn ta bỗng có một suy đoán, chẳng lẽ lãnh chúa Minh Phủ muốn lừa đảo vật tư của đại vực Cửu Diệu bọn họ, sau đó chiếm được vật tư thì sẽ bỏ gánh giữa đường không chịu làm nữa?
Hắn ta vừa dâng lên suy nghĩ này thì đã thấy Lưu Sách tự tin nói: "Nếu Cửu Diệu Phủ Quân đã có thành ý như thế thì chúng tôi sẽ chuẩn bị chiến tranh, lập tức khai chiến với Quỷ Vương Bàn Thạch, dùng trận chiến này để biểu đạt thành ý của chúng tôi!"
Chín vị sứ giả nghe vậy thì đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Gì mà dứt khoát dữ vậy? Chuẩn bị khai chiến ngay bây giờ luôn à?