Editor: Nguyetmai
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chín vị sứ giả, Lưu Sách cười thờ ơ: "Nếu ta đã đồng ý thì đương nhiên phải bày tỏ thành ý của mình. Ta sẽ lập tức tuyên chiến với Quỷ Vương Bàn Thạch. Các vị đại nhân có hứng thú quan sát trận chiến này không?"
Chín vị sứ giả rõ ràng là không đuổi kịp suy nghĩ của Lưu Sách, đều im lặng trong chốc lát, sau đó phản xạ gật đầu.
Ngay sau đó, tất cả người chơi Bắc Kỳ chuẩn bị chiến tranh. Các thành viên đều tập hợp ở ngoài thành.
Khoảng chừng hai giờ sau, quân đoàn người chơi khổng lồ đã chỉnh đốn xong, bắt đầu tiến quân về phía Bắc Vực Bàn Thạch.
Điều này thật sự khiến sứ giả Cửu Diệu trợn tròn mắt.
Lưu Sách khai chiến quá mức qua loa, khiến trong lòng họ cứ cảm thấy là lạ. Thế là họ lập tức đuổi theo quân đoàn người chơi, cùng tiến về phía Bắc Vực Bàn Thạch để xem thử rốt cuộc trận chiến này đánh thật hay chỉ đánh nghi binh làm bộ làm dáng thôi.
Lúc này, trong kênh giọng nói khu vực.
Doãn Hiểu Kỳ: Đại ca Lưu, đã tìm người đi báo cho Bàn Thạch chưa? Ổng có đồng ý không?
Lưu Sách: Đồng ý. Đại ca Bàn Thạch biểu thị đóng kịch tới bến luôn, sẽ ra sức phối hợp với chúng ta. Khi nào Cửu Diệu đưa tài nguyên tới thì ổng muốn hai phần!
Diệp Tuyết Nhi: Ha ha ha, cô em Doãn Hiểu Kỳ ghê thật, lại là một cái bẫy to.
Cổ Ngữ: Mưu kế hay! Cứ chơi theo đà này, không chơi cho tụi nó tự kỷ coi như tụi mình thua.
Ngô Quốc Nhất: Thú vị đấy. Đến lúc đó mọi người đừng giết hăng quá nhé. Chúng ta thương vong thì không sao, nhưng phải chừa lại của cải cho đại ca Bàn Thạch với, đừng quá đáng!
…
Hành quân hơn hai giờ, cuối cùng những người chơi cũng đến khu vực rừng rậm Bắc Vực Bàn Thạch.
Song họ không dừng chân lại mà vẫn tiến vào bên trong khu vực Bắc Vực Bàn Thạch.
Khi quân đoàn người chơi xuất hiện bên ngoài lãnh địa của Quỷ Vương Bàn Thạch, vô số thụ yêu, ma hóa thụ xuất hiện ở đằng trước. Đồng thời, chín thân cây lớn bay tới từ nơi xa, nện thật mạnh ở ngoài lãnh địa của Bàn Thạch, nhìn về phía quân đoàn người chơi ở nơi xa.
"Bộ tộc người chơi, tại sao lại xâm phạm Bắc Vực Bàn Thạch của ta!" Bàn Thạch quát lớn, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
"Tên cẩu tặc Bàn Thạch kia, giao địa bàn của ngươi ra đây rồi bó tay chịu trói đi, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của nhà ngươi, cướp lấy Bắc Vực Bàn Thạch!" Lưu Sách lập tức rống lên đáp lại.
Thấy Lưu Sách và Bàn Thạch nói thách nhau hết câu này tới câu khác, sứ giả Cửu Diệu cũng ngu người.
Trong đại vực Cửu Diệu của họ, hễ có chiến tranh thì đều đánh nhau trực tiếp luôn. Ở đây lại gào thét trước khi chiến đấu là có ý gì? Khởi động hả?
"Được lắm, tên cẩu tặc Bàn Thạch kia, nếu ngươi đã không chịu đầu hàng thì hãy đi chết đi! Xông lên cho ta!"
"Lũ ngu muội, Bắc Vực Bàn Thạch của ta há là ngươi có thể chiếm lĩnh! Các con, xông lên cùng ta!"
Lúc này, Lưu Sách và Bàn Thạch đồng thời gầm lên, quân đoàn lập tức xông về phía trước.
Thấy cảnh này, chín vị sứ giá đều tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát tình hình chiến đấu.
"Ầm!" Hai quân đoàn tông vào nhau, bắt đầu chém giết.
Trong lúc chiến đấu, những người chơi ra sức nhường nhịn, bắt đầu phô bày diễn xuất.
Lần này, những người chơi vừa phải khiến Cửu Diệu sứ giả thấy được họ đang ra sức đánh nhau, vừa phải làm bộ sơ ý chết mất. Tuy rằng rất khó, song những người chơi vẫn cố gắng hết sức để biểu diễn.
Chẳng qua nếu nhìn từ xa thì trông tình hình chiến đấu lại vô cùng kịch liệt.
Trận chiến này thật sự khiến sứ giả Cửu Diệu ngây người.
Chơi thật luôn à? Sao bảo là giả vờ tiến công, làm bộ làm tịch để biểu thị thành ý thôi mà?
Nhìn đám người chơi chết như ngả rạ, sứ giả Cửu Diệu đã hoảng hốt đến mức nói không nên lời.
"Giết!" Tiếng kêu vang vọng đất trời, hai quân giao chiến càng trở nên kịch liệt.
Trận chiến này Quỷ Vương Bàn Thạch giết thỏa thích khỏi phải nói. Dù sao những người chơi chỉ giả vờ tấn công thôi, y cũng không bị tổn thất binh lực là mấy. Hơn nữa sau trận chiến này, y sẽ được chia hai phần tài nguyên, thật sự là sướng rơn cả người.
Đến lúc đó, y hoàn toàn có thể bán số tài nguyên đó trong Thương Thành cho những người chơi để đổi lấy hồn tệ, sau đó dùng hồn tệ để đổi hồn lực, không chừng lần này sẽ có cơ hội đột phá Quỷ Vương hậu kỳ cũng nên.
"Chết hết đi cho ta!" Theo tiếng rống của Quỷ Vương Bàn Thạch vang lên, dây leo trong lĩnh vực hệ cây cỏ đều múa may điên cuồng, chém giết rất nhiều người chơi.
Trước đó y vẫn bị những người chơi ức hiếp, nhưng giờ phút này, trong lòng y lại vô cùng sung sướng, giết càng hăng say hơn. Suy cho cùng thì có lẽ sẽ không còn cơ hội giết hại người chơi lần sau nữa đâu.
Thấy vô số người chơi bị Quỷ Vương Bàn Thạch giết chết, Cửu Diệu sứ giả quay sang nhìn Lưu Sách đã lùi về bên cạnh họ.
"Lãnh… Lãnh chúa Minh Phủ, ngươi không đau lòng à?"
"Đau lòng chứ, nhưng đây chính là thành ý của chúng tôi. Ngươi đừng thấy ta đồng ý rất tùy tiện, đó là vì tính cách của bộ tộc chúng ta vốn dứt khoát, đồng ý chính là đồng ý. Hơn nữa ngươi nhìn mà xem, rất nhiều chiến binh của bộ tộc chúng tôi thậm chí còn không có một món trang bị ra hồn. Tuy rằng về mặt số lượng, chúng tôi chiếm cứ ưu thế rất lớn, cơ mà… Hầy!"
Nhìn người chơi chết cả đám, khóe miệng sứ giả Cửu Diệu co giật: "Lãnh chúa Minh Phủ… Hay là… Rút quân đi. Chờ vật tư của bọn ta đến đây rồi các ngươi lại ra quân, thế nào?"
"Không được! Nếu đã đánh thì phải đánh cho khí thế mới ra hồn!" Lưu Sách lập tức chối phắt, sau đó hét lên: "Các anh em, xông lên đi, chính là tên Quỷ Vương Bàn Thạch kia, chém chết hắn cho ta!"
Nhìn thi thể người chơi la liệt trên chiến trường, Cửu Diệu sứ giả cảm thấy ngay cả mình cũng đau lòng, không nhịn được lên tiếng: "Lãnh chúa Minh Phủ, đừng đánh nữa. Bây giờ làm thế khác nào thiệt hại binh lịch một cách vô ích đâu! Thế này đi, bọn ta sẽ nhanh chóng vận chuyển vật tư tới đây, sau đó các ngươi lại khai chiến. Đến lúc đó nhất định sẽ hạ gục Quỷ Vương Bàn Thạch. Hiện giờ ngươi nhất thiết không thể hành động theo cảm tình!"
"Không được! Nhất định phải đánh cho khí thế!"
Nhìn Lưu Sách cứng đầu, chín vị sứ giả nhảy xuống Hỗn Địa Long, đi đến bên cạnh Lưu Sách bắt đầu khuyên bảo tận tình.
Bây giờ họ đã tin Lưu Sách thật lòng đầu quân cho mình.
Nếu đã đầu quân thì những binh lính đang chết dần chết mòn kia chính là thế lực dưới trướng của Nguyệt Diệu Phủ Quân sẽ tiếp quản Bắc Kỳ trong tương lai. Nhìn các binh lính cứ thế chết đi, họ cảm thấy thật sự đau lòng.
Thấy Lưu Sách vẫn quyết tâm, chín vị sứ giả lập tức cam đoan chỉ cần ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa vật tư đến đây. Chỉ mong Lưu Sách có thể kìm nén cơn giận, chịu đựng trong ba ngày.
Sau khi họ khuyên bảo tận tình, cuối cùng Lưu Sách cũng thở dài một hơi.
"Nói thật, với tính cách nóng nảy của ta, trận chiến này không phải chúng chết hết thì sẽ là phe ta chết hết. Nhưng nếu đã đầu quân cho các ngươi thì vẫn phải nghe theo lời nói của mấy vị đại nhân, mặt mũi cũng phải nể nang chứ đúng không?"
Nghe vậy, chín vị sứ giả vội gật đầu, tỏ vẻ ta cũng nghĩ thế.
"Vậy thì ta nể mặt các ngươi, kết thúc trận chiến này tại đây đi. Chẳng qua lần sau ta nhất định phải quyết chiến tới cùng với bọn chúng đấy nhé!"
Lời nói của Lưu Sách còn chứa ẩn ý, đó chính là nếu vật tư được vận chuyển không đủ dùng, khiến bọn này đánh không nổi Bàn Thạch thì đến lúc đó quân đội Minh Phủ sẽ không còn mống nào nữa đâu.
Sứ giả Cửu Diệu lại cùng gật đầu, nhìn Lưu Sách bằng ánh mắt cảm kích.
Trong mắt họ, quyết định của Lưu Sách thật sự là quá nể mặt họ rồi.
Giờ khắc này, họ vô cùng tín nhiệm Lưu Sách, cảm thấy người này thật chân thành, thật sảng khoái, là kiểu lãnh chúa rất dễ thao túng.