Translator: Nguyetmai
Trong trận chiến với quân đoàn Búa Sắt, thiệt hại của những người chơi tổng cộng là trăm chiếc chiến hạm cấp công hội cùng với mấy trăm con thuyền ma tư nhân.
Trận hải chiến này khiến những người chơi lần đầu tiên nhận thức được lực lượng của quân Hải Vương, cũng ý thức được rằng họ còn phải đi một quãng đường rất xa thì mới có thể đối kháng với quân Hải Vương ngay chính diện được.
Nhưng cũng vì trận hải chiến này nên giá nguyên liệu trong trung tâm đấu giá lại tăng vọt. Rất nhiều người chơi hoàn toàn không mua nổi linh tài.
Lúc này, một topic gợi ra sự chú ý của mọi người.
[Muốn linh tài không? Đến Bắc Vực Bàn Thạch chặt cây đi, thụ yêu ở đây đều là linh tài đó!]
Trong topic còn kèm theo hai đoạn video.
Đoạn video thứ nhất là mấy người chơi đang cận chiến với một con thụ yêu. Nhờ vào sự phối hợp ăn ý nên đã chém chết thụ yêu. Sau khi chết, thụ yêu để lại một khúc cành cây lóe ra quầng sáng màu xanh đậm.
Bên dưới video này còn đính kèm một bức ảnh chụp thuộc tính của vật phẩm.
[Thụ Yêu Mộc (Linh tài level 2)]: Tinh hoa trên thân thể thụ yêu, có nhiều tác dụng như chữa thương, luyện dược vân vân…
Đoạn video thứ hai là mấy người chơi này triệu hồi một chiếc thuyền ma tư nhân, sau đó đưa Thụ Yêu Mộc đến bên cạnh thuyền ma.
Chỉ thấy thuyền ma chậm rãi hút khúc Thụ Yêu Mộc này vào, sau đó thân tàu vang lên tiếng nhai nuốt, thanh EXP trên giao diện của thuyền ma trong video bắt đầu dài ra.
Cuối video, người chơi đăng topic này phát biểu:
Không phải mọi người đều thiếu thốn linh tài sao? Bắc Vực Bàn Thạch có nhiều thụ yêu như thế, cả đống linh tài đang chờ mọi người kìa. Các thiếu niên muốn nuôi thuyền đâu rồi? Còn chần chờ gì nữa mà không cầm lấy rìu lên rồi đi chặt cây đi!
Topic kỹ thuật này khiến những người chơi đều chấn động. Comment bên dưới đều là lời khen ngợi của những người chơi dành cho chủ topic.
Lần này, trước khi hải chiến bắt đầu, những người chơi dồn ánh nhìn về phía Bắc Vực Bàn Thạch. Vô số người chơi kéo bè kéo lũ đến đó, phấn đấu chặt cây nuôi thuyền.
…
Hôm nay, Lục Vô đang cho Bắc Ly ăn thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Bình thường ngoài tin nhắn giục trả tiền ra thì trên cơ bản sẽ không ai gọi vào di động của Lục Vô cả. Thế nên cuộc gọi này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Hắn lấy di động từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên ảnh chân dung một cô gái, bên trên viết: An Mạn Mạn.
Thấy cái tên này, trong đầu Lục Vô lập tức xuất hiện dung mạo của một thiếu nữ hoạt bát thích cười, thích nô đùa.
Nhà An Mạn Mạn và nhà Lục Vô đã từng là hàng xóm, quan hệ của hai nhà có thể nói là vô cùng thân thiết, thường xuyên qua lại với nhau nên từ nhỏ Lục Vô và An Mạn Mạn đã là bạn tốt của nhau rồi.
Nhưng sau này, gia đình An Mạn Mạn có sự phát triển tốt hơn nên khi Lục Vô vừa học tiểu học, họ đã chuyển nhà rời khỏi thành phố Già Lam.
Rất trùng hợp là, họ lại cùng học chung một trường đại học. Trong một lần sự kiện họp mặt offline của game, họ mới phát hiện ra không ngờ lại là thanh mai trúc mã của nhau.
Tính cách của Lục Vô và An Mạn Mạn là hai cực trái ngược hoàn toàn, nhưng hai người lại vô cùng hòa thuận với nhau. An Mạn Mạn cũng là một trong số những người bạn ít ỏi của Lục Vô.
"A lô, bố cún hả? Ngủ chưa? Chưa ngủ thì ra bay đi!" Một giọng nữ trong trẻo êm tai truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Bay cái quần què. Tối khuya tối khoắt rồi!" Lục Vô tức giận nói.
"Anh iêm à, vất vả lắm chị Mạn nhà cậu mới tới Già Lam một chuyện, vừa xuống máy bay đã gọi điện cho cậu rồi. Thái độ của cậu kiểu này á, tôi nói cho cậu biết nhé, sẽ bị đánh đó!" An Mạn Mạn cố ý hạ giọng, bày ra thái độ đe dọa.
"Đang ở đâu đấy? Tớ đến đón cậu nhé?" Lục Vô nhìn đồng hồ, không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lục Vô không có nhiều bạn bè, nhưng hắn luôn trân trọng mỗi một người bạn. Sau khi biết An Mạn Mạn đã đến Già Lam, hắn bèn dự định đi gặp mặt một chút.
"Tớ đang đứng trước rạp chiếu phim bên cạnh sân bay Già Lam nè. Cậu mau tới đi, tớ còn đang đói nè, chờ cậu mời tớ ăn tiệc lớn đấy!" An Mạn Mạn cười nói.
"Từ chỗ tớ sang đó cần hơn hai giờ, không bằng cậu kiếm việc gì đó làm trước đi."
"OK! Chờ cậu tới đón thánh giá!"
Sau khi cúp máy, Lục Vô thấy Bắc Ly đang nhìn hắn chằm chằm, không hiểu sao lại cảm nhận được một luồng sát khí.
"Tôi cũng muốn đi!" Bắc Ly nhìn chằm chằm Lục Vô nói.
"Anh đi đón bạn anh chứ có phải đi chơi đâu…" Lục Vô giải thích.
"Tôi bảo vệ anh, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm!"
Nghe vậy, Lục Vô lập tức biến thành mặt lạnh như tiền.
Hắn biết sức chiến đấu của Bắc Ly, ngoài việc nghiên cứu và ăn ra, hoàn toàn chỉ có 5 điểm cặn bã mà thôi. Ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về đi!" Lục Vô nhìn Bắc Ly đang tức giận, an ủi cô bé một lát rồi mới ra khỏi cửa.
Bởi vì không có phương tiện thay cho đi bộ nên Lục Vô chỉ có thể gọi một chiếc taxi ven đường.
Sau khi lên xe, tài xế rất im lặng. Trong xe mở bài hát xưa "Đã lâu không gặp" khiến Lục Vô thổn thức, cũng khiến hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Thật ra, An Mạn Mạn vẫn luôn gọi Lục Vô là bố cún cũng là có lý do cả.
Trước kia hai người từng học một trường mầm non. Có một chuyện khiến An Mạn Mạn ấn tượng sâu sắc về Lục Vô.
Chuyện này coi như là vết nhơ lớn nhất cuộc đời Lục Vô.
Lúc trước khi học trường mầm non, để làm cho mọi người hiểu rõ nam nữ thụ thụ bất thân, cô giáo đã từng nói khi bé trai và bé gái chơi với nhau thì không thể hôn nhau được, bởi vì nếu hôn nhau thì sẽ có thai.
Khi ấy, Lục Vô coi đó là điều hiển nhiên.
Nhưng một ngày nào đó, khi Lục Vô đang trêu chọc con chó cái mang thai trong sân trường mầm non thì hắn lỡ miệng hôn vào mõm nó một cái. Kết quả hôm sau con chó cái đó đẻ ra một chú cún con.
Khi đó, dưới sự chứng kiến của cô bé hàng xóm An Mạn Mạn, Lục Vô đã thề với chó cái và cún con rằng "Sau này Lục Vô tớ có một miếng cơm ăn thì nhất định sẽ không để hai mẹ con cậu phải chịu đói đâu. Lục Vô tớ nói được thì làm được".
Sau khi hai người hiểu chuyện thì lời thề trịnh trọng ấy đã trở thành trò cười lớn nhất của Lục Vô trước mặt An Mạn Mạn, cũng là vết nhơ mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
Sau hai giờ đi đường, Lục Vô đã đến trước rạp chiếu phim ở sân bay Già Lam. Sau đó hắn gọi điện cho An Mạn Mạn.
"Mạn Mạn, tớ đến rồi, cậu ở đâu vậy?"
"Bố cún đừng sốt ruột, lại chờ thêm mười phút nữa đi, tớ đang xem tới đoạn gay cấn mà!" An Mạn Mạn nói một cách vô tư.
Nghĩ tới việc mình tốn hai giờ đi taxi từ xa đến đây, nhưng An Mạn Mạn lại đang xem điện ảnh, Lục Vô lại tức giận tới mức nghiến răng.
Nhưng hết cách rồi, An Mạn Mạn hiếm khi đến Già Lam một lần. Món nợ này, hắn ghi vào sổ tay trước đã.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, điện ảnh kết thúc, mọi người lũ lượt kéo nhau ra rạp chiếu phim.
Một cô gái vóc dáng cao gầy, nụ cười mê người bưng một thùng bỏng ngô, đứng trong đám đông vẫy tay với Lục Vô.
Thấy gương mặt thân quen ấy, Lục Vô cũng mỉm cười, đi về phía trước.
"Bố cún, đã lâu không gặp, thoạt nhìn hình như cậu chẳng thay đổi là mấy thì phải." An Mạn Mạn nhìn Lục Vô, cười hì hì nói.
"Cậu thì càng ngày càng xinh đẹp, tiếc rằng tính cách dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi gì cả." Lục Vô cũng nở nụ cười.
Cảm giác thân quen tràn ngập trong lòng hai người khiến sự ngăn cách vì nhiều năm không gặp dần dần biến mất.
Sau khi biết An Mạn Mạn còn chưa ăn tối, Lục Vô bèn dẫn An Mạn Mạn đi tìm nơi có thể ăn uống ở gần đó.
Nhưng bây giờ đã là ba giờ sáng. Ngoài rạp chiếu phim ban đêm này ra, cửa hàng ở xung quanh đều đóng kín. Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm.
Nhắc tới những chuyện thú vị ngày xưa, hai người đều sẽ cười phá lên một cách vô tư, cảm giác này khiến họ vô cùng hưởng thụ.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu xem bộ phim nào vậy?"
An Mạn Mạn nhét một nắm bỏng vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Avengers đó, mới công chiếu chưa được bao lâu, đang hot lắm. Nhưng tớ thấy cũng tàm tạm mà thôi, không hiểu lắm."
"Chắc tại cậu chưa xem những phần khác của series Marvel nên mới không hiểu." Lục Vô cười nói.
"Chắc thế, nhưng tớ vẫn khó hiểu, nhân vật phản diện lợi hại như thế, tại sao Superman, Batman không chạy ra hợp lực cùng Avengers đánh vậy?"
Lục Vô lập tức hóa đá.
Hắn nhìn An Mạn Mạn, lại phát hiện vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, đành phải giải thích:
"Họ không thuộc cùng một công ty, một bên là Marvel, một bên là DC."
"Cứu vớt Trái đất mà còn phân biệt công ty à? Không thể làm chung với nhau sao?" An Mạn Mạn cũng có vẻ rất kinh ngạc.
Lục Vô bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Hắn đang nói tới hiện thực, nhưng rõ ràng An Mạn Mạn cho rằng là đang nói thế lực trong điện ảnh.
Nhưng Lục Vô vẫn giảng giải kỹ càng cho cô nàng về quan hệ giữa Marvel và DC, thế mới khiến An Mạn Mạn hiểu ra.
Cứ thế, hai người vừa đi vừa nô đùa, tiếng cười liên tục.
Cuối cùng, hai người thậm chí còn không tìm thấy một quán ven đường nào cả, đành phải bỏ ý nghĩ ăn uống đi.
Vốn Lục Vô định dẫn An Mạn Mạn về nhà mình, dù sao vẫn còn phòng trống mà.
Nhưng An Mạn Mạn lại tỏ vẻ ngày mai cô có công việc quan trọng đã được sắp xếp nên Lục Vô đành phải tiếc nuối bỏ ý định đó đi.
Sau khi đưa An Mạn Mạn về khách sạn đã đặt trước, Lục Vô buồn ngủ hết sức, cũng bắt đầu lên đường về nhà.